1
Sau khi tỉnh lại từ cơn hôn mê, tôi biến thành bảo vật trần trường của Minh Cao, bông hoa lạnh lùng cao ngạo*—— Cố Hành Xuyên.
(bản gốc Cao lãnh chi hoa: xinh đẹp như hoa như ngọc nhưng lạnh lùng, cao ngạo)
Mà kẻ đầu sỏ khiến tôi hôn mê – Triệu Tân Dao đang đứng trước bàn học của tôi với vẻ mặt thẹn thùng.
“Cố Hành Xuyên, tớ…… thích cậu!”
Cô ta đặt một bức thư màu hồng phấn lên bàn của tôi, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn tôi.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp thuần kiết ngay trước mắt, tôi bị khựng lại mất vài giây.
Đây là Triệu Tân Dao mang khuôn mặt ghê tởm, xấu xa, cái kẻ luôn bắt nạt tôi ư?
“Ây lão Cố, hoa khôi người ta đã chủ động tỏ tình với cậu rồi, cậu đừng lề mề nữa, mau đồng ý đi!”
Có người ở phía sau đẩy lưng tôi một cái, tôi lảo đảo tiến lên phía trước, suýt nữa thì ôm lấy Triệu Tân Dao.
Mùi hoa hồng trên người cô ta sộc vào mũi tôi, hình như cô ta rất thích loại nước hoa này, lần nào cô ta đánh tôi, tôi đều có thể ngửi thấy cái mùi này.
Xung quanh vang lên những tiếng hò reo, khuôn mặt Triệu Tân Dao càng ngày càng đỏ rực, ngón tay xoắn vào nhau một cách giả tạo.
“Cố Hành Xuyên, cậu đồng ý với tớ à?”
Nếu là chính chủ Cố Hành Xuyên, cậu ấy sẽ đồng ý ư? Tôi không biết nữa.
Nhưng giờ phút này, tôi là Cố Hành Xuyên, tôi không muốn để Triệu Tân Dao đắc ý.
Tôi cầm lấy phong thư màu hồng phấn của cô ta, bắt chước bộ dáng của cô ta lúc xé bài thi của tôi, một nhát lại một nhát, xét nát bức thư của cô ta.
Sau đó, cho những mảnh giấy rơi tự do trong không trung.
“Sau này đừng có tặng nữa, tôi ngại bẩn.”
Biểu tình của Triệu Tân Dao nứt toạc trong nháy mắt, sau đó cô ta cắn môi dưới, nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng đáng thương.
“Tớ…… tớ đã làm gì khiến cậu không vui sao?”
Tôi gật đầu: “Ờ, nhân phẩm của cô không tốt, tôi nhìn cô thấy chướng mắt.”
Sắc mặt Triệu Tân Dao trắng bệch, hai hàng nước mắt chảy dài: “Tớ có làm gì sai thì cậu nói cho tớ biết, sao lại phải nhục mạ tớ như vậy?”
Tôi nghiêng đầu, nhìn vào mắt cô ta, nghiêm túc nói:
“Nhân phẩm của cô không tốt, sáu chữ này rất khó hiểu à?”
2
Triệu Tân Dao chạy đi cùng với những giọt nước mắt, những nam sinh xung quanh nhìn tôi với một khuôn mặt phẫn nộ, như thể tôi đã làm cái gì quá đáng lắm vậy.
Quá đáng sao?
So với việc cô ta cô lập tôi, cô ta nhổ nước bọt vào cơm trưa của tôi, dính kẹo cao su lên tóc tôi, thả rết vào cặp tôi, thích thì cho tôi vài cái tát, ấn tôi vào cây lau nhà dính đầy nước bẩn …… liệu có quá đáng không.
Tôi quá đáng sao?
Đương nhiên là không, tôi không những không hề quá đáng, tôi còn cảm thấy chưa hả giận.
Bây giờ tôi là Cố Hành Xuyên đấy! Thần đồng bảo bối của Minh Cao, nhà thì siêu cấp giàu, nam thần của học đường, là tình nhân trong mộng của đa số nữ sinh bao gồm cả tôi!
Tôi muốn lợi dụng thân phận này, để trả thù Triệu Tân Dao!
Tôi muốn xé nát khuôn mặt giả tạo của cô ta, để cả thế giời thấy được bộ mặt ghê tởm của cô ta!
Chuông vào học vang lên, các bạn học nhanh chóng trở lại chỗ ngồi, dù bọn họ đã rời đi, nhưng ánh mắt như muốn gi.ết người vẫn còn ở dán lên người tôi.
Tôi ngồi thẳng tắp, thẳng thắn thoải mái mà đón nhận ánh mắt của mọi người. Cảm giác này thật là kỳ diệu, đây là lần đầu tiên tôi không sợ khi được người khác để ý, mà còn có chút hưởng thụ.
Đây là tiết vật lý, cô giáo* bước vào ngay sau tiếng chuông vào lớp, cô ném sách lên bàn, đẩy kính lên.
(bản gốc là Sư thái: chỉ cô giáo rất khó tính, nghiêm khắc)
“Kiểm tra bài tập, mở bài tập đặt lên bàn, úp mặt trái xuống, xem các câu hỏi lớn.”
Trong phòng học vang lên tiếng ai nhỏ giọng ngao ngán, cô giáo đập mạnh xuống bàn.
“Gào cái gì mà gào, chưa làm thì tự giác ra sau đứng, bài tập lớn không làm, không viết các bước làm bài, sao chép, tất cả đều tự giác ra phía sau đứng! Chứ đừng để tôi tra ra, thì đừng có mà trách tôi không cho các anh các chị mặt mũi!”
Hàng phía sau đã có nam sinh đứng dậy, sau đó có thêm mấy người lục đục đi theo sau.
Tôi lục tìm trong cặp sách của Cố Hành Xuyên, thấy đống bài tập, thì mở ra xem.
Ngoại trừ góc bên trên ghi 3 chữ “Cố Hành Xuyên” to rõ, thì phần còn lại đều trống rỗng.
“Được nha lão Cố, không làm đề mà chỉ viết tên.” Bạn ngồi cùng bàn Tôn Kiệt chế nhạo tôi, đứng dậy đi ra phía sau đứng.
Tôi nhìn bài tập mồ hôi chảy đầy đầu, hầy, học sinh giỏi không làm bài tập ư?!
Tôi thở dài, được rồi, dù là Cố Hành Xuyên cũng không thoát khỏi số phận bị phạt đứng. Tôi cầm theo bài tập, chấp nhận số phận đi ra phía sau..
Cả lớp ồ lên.
“Không phải chứ, Cố Hành Xuyên không làm?”
“Thiên tài cũng không làm bài tập à?”
“Loại bài tập này đơn giản quá, thiên tài khinh thường nên không làm!”
Đúng lúc này, Triệu Tân Dao cũng cầm theo bài thi đứng lên ra sau đứng, cô ta đứng ngay cạnh tôi.
Cả lớp càng ồn ào: “Không thể nào, Triệu Tân Dao cũng không làm?”
“Bình thường cậu ấy ngoan nhất luôn đấy!”
Ha ha, đám học sinh cấp ba ngu si này.
Tôi đứng dịch sang bên cạnh, kéo dài khoảng cách với Triệu Tân Dao. Triệu Tân Dao chưa từ bỏ ý định mà sán lại gần, tay cô ta còn vô tình cố ý chạm vào tay tôi.
Muốn làm gì? Muốn quyến rũ tôi hả?
Tôi đưa tay lên ngay lập tức.
“Thưa cô, Triệu Tân Dao sờ mó em!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...