Diệp Khanh Oản nhắm kiếm vào trái tim của Hạ Tuyết Kiến.
Cùng lúc đó, nội lực được điều động từ Đan Điền, một tầng ánh sáng vàng mờ nhạt mà mắt thường không thể chạm tới bao bọc lấy cơ thể nàng như một chiếc chuông vàng.
Ngăn chặn xung đột xảy ra và nàng sẽ bị thương.
Dù chỉ diễn nhưng cơn đau thật sự rất đau.
Theo cốt truyện của tiểu thuyết gốc, khi Diệp Khanh Oản muốn giết cô, chính Cửu vương gia đã kịp thời cứu cô và thậm chí còn làm Diệp Khanh Oản bị thương.
Quả nhiên, nàng vừa rút kiếm ra, Cửu vương gia đã nhanh chóng ngăn cản nàng, dùng lòng bàn tay đánh vào vai nàng.
‘Ngươi sao lại động thủ rồi? Trước đây không phải dùng chân giẫm sao? Không cần sợ, ta không đau, mau đến giẫm ta đi.’
Quên đi, dù sao cũng ổn thôi, phải không?
Tay hay chân có quan trọng không?
Nó không quan trọng!
Và hắn ta thích dùng tay chứ không phải chân, vậy ngươi có thể trách ta được không?
Dĩ nhiên là không.’
Diệp Khanh Oản hạ thấp yêu cầu của mình , nhắm mắt lại, chờ hắn đánh bay cô.
Tuy nhiên, dự kiến bay ngược không xuất hiện, thay vào đó, Cửu vương gia lại lắc người, ngồi trở lại xe ngựa.
“…”
Thời gia dường như đứng yên tại thời điểm này.
Ánh mắt chạm nhau, hai bên nhìn nhau bằng ánh mắt khó tin.
Đôi mắt Diệp Khanh Oản giật giật.
Xấu hổ quá… hắn ta không thể đánh lại cô.
Phải làm gì?
Diệp Khanh Oản hai mắt không ngừng quay tròn, thấy vở kịch sắp sửa sai, cô hoảng sợ, tóm lấy chân hắn, ấn mạnh vào bụng mình.
Sau đó phối hợp nội lực, lui về phía sau…
Cô lập tức ngã khỏi xe ngựa, lăn tại chỗ vài vòng rồi bò đến bên xe ngựa, vừa khóc vừa nói: “Mộ Vân ca ca, đừng bỏ rơi ta”, muốn gặp rắc rối bao nhiêu tùy ý.
Mọi người có lẽ chưa bao giờ gặp kẻ đeo bám dai dẳng như vậy, thậm chí không quan tâm đến danh tiếng và thể diện của nữ nhân, tất cả đều chết lặng và thở dài.
Đoán chừng lúc này trong lòng họ đều đang suy nghĩ, không ngờ thiên kim nhà tướng gia lại bám người như vậy, ngay cả thanh danh của bản thân cũng không cần.
Tể tướng cả đời thông minh lại nuôi dạy một đứa con gái vô liêm sỉ như vậy, đúng là vô phúc.
Diệp Khanh Oản nghe mọi người chỉ trỏ, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Vở kịch này khó diễn như vậy, chỉ sợ nhân vật chính đánh không lại nàng.
Bây giờ đợi Cửu vương gia mang theo Hạ Tuyết Kiến hiên ngang rời đi, màn kịch này coi như hạ màn.
Nhưng vào lúc này, Nam Cung Mộ Vân nhảy xuống xe ngựa: “Diệp tiểu thư,cô không sao chứ?”
Diệp Khanh Oản được hắn đỡ dậy, ngơ ngác nhìn hắn một hồi, thâm chí quên cả khóc.
“Diệp tiểu thư, xin lỗi, ta không nên làm xấu mặt cô trước mặt mọi người.
Mặc dù bây giờ ta không thích cô, nhưng ta với Hạ tiểu thư cũng không có quan hệ gì.
Có điều trên đường đến đây ngựa của cô ấy bị kinh động, ta cứu cô ấy mà thôi.”
“Hạ tiểu thư sau khi nghe được cảnh ngộ của bổn vương, đồng ý giúp ta, giả vờ làm vương phi tương lai của ta.”
Sau đó, hắn giao Diệp Khanh Oản ‘đang bị thương’ cho người hầu và rời đi cùng Hạ Tuyết Kiến.
Diệp Khanh Oản nhìn bóng dáng rời đi của hắn với dấu chấm hỏi màu đen trên mặt.
‘Tại sao…tại sao hắn lại giải thích với mình?
Lạnh lùng của ngươi đâu? Hắn là nam chính lạnh lùng không gần nữ sắc, làm sao lại giải thích với một nữ phụ pháo hôi độc ác làm gì?
Hình tượng hỏng rồi!
Nhưng mà… bất kể thế nào đi chăng nữa, cảnh này chắc được coi là vượt qua?
Diễn trước mọi người, cô ấy diễn rồi, bị từ chối, cô ấy cũng bị từ chối rồi, và cuối cùng là bị giẫm, và cô ấy cũng bị giẫm rồi… đi.
Kín kẽ hoàn mĩ.
“Hệ thống, ngươi nói đúng chứ?”
Hệ thống:…
“Cô nói đúng thì là đúng.”
Bên này Diệp Khanh Oản đang là việc chăm chỉ, bên kia Liễu Thịnh đang xem rất vui vẻ, thậm chí không nhịn được lấy ra một nắm lạc.
“Kịch này còn hay hơn kịch trào lưu hiện nay.
Đặc biệt là Diệp Khanh Oản, rã rang đang chê đến mức trợn mắt, nhưng vẫn phải phối hợp diễn với nam chính… thảm quá.”
Sự tình tồi tệ đến mức Tể tướng không thể tránh khỏi, trừng mắt nhìn Thập vương gia: “Nghĩ lại là Tướng phủ ta trèo cao, sau này hai vị vương gia không cần đến cửa tướng phủ ta nữa.”
Thập vương gia đương nhiên không muốn bỏ qua phủ Tể tướng - đại trợ thủ của mình, nhưng… hắn liếc nhìn Cửu vương gia đang rời đi, chỉ có thể tạ lỗi
“Tướng gia, chuyện hôm nay thật xin lỗi.
Tướng gia yên tâm, chuyện này bổn vương nhất định cho tướng gia một lời giải thích.”
Sau đó, hắn cố lấy lại tự tôn cho mình: “ Chắc lúc nãy Diệp tiêu thư cũng đã nhìn ra, Cửu ca của ta vẫn rất để tâm đến cô.
Nếu không…”
“Tướng gia, hạ quan nghĩ Thập gia nói đúng.
Cửu vương gia vừa rồi cũng rất quan tâm đến Diệp tiểu thư.
Nghĩ lại cũng không phải chỉ là không đồng ý với chuyện hôn sự bị người ta sắp đặt.
Nếu không… để họ tự tiếp xúc với nhau?”
Liễu Thịnh thấy Thập gia còn muốn nói tốt cho Cửu vương gia nên không khỏi ngắt lời.
‘Trong lời nói của Diệp Khanh Oản tiêu thư có nói, theo như kịch bản, cô ta phải dâng thân thể trước mặt mọị người nếu không sẽ ảnh hưởng đến diễn biến sau này.’
‘Bổn quan còn muốn xem diễn biến tiếp theo, ngươi đừng không diễn tiếp.’
Sự trợ giúp này…
Diệp Khanh Oản suýt chút nữa đã đồng ý với hắn, không hổ là Thái phó đương triều, không ra tay thì thôi, ra tay thì lập tức dẹp yên.
Trâu bò.
Diệp Khanh Oản thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng không khỏi lo lắng, Cửu vương gia này từ khi xuất hiện đến trường học đã xảy ra chuyện gì đó.
Theo nguyên tác, bọn họ ở trường học không có qua lại, sau đó khi đến cửa cung, Diệp Khanh Oản trước mặt mọi người dâng mình nhưng bị từ chối không thương tiếc, đồng thời còn nói người hắn yêu nhất là nữ chính.
Sau đó, Diệp Khanh Oản làm loạn ở cửa cung, muốn rút kiếm giết nữ chính nhưng lại bị nam chính làm cho trọng thương, nàng tuyệt vọng nhìn nam chính đưa nữ chính đi, còn nam chính từ đầu tới cuối cũng không liếc nhìn cô lấy một lần.
Chuyện này lập tức truyền đi, Diệp Khanh Oản cùng phủ Tể tướng trở thành trò cười cho toàn bộ kinh thành.
Nhưng bây giờ… hết thảy tựa hồ đều không ổn, nhân vật nam chính đã hoàn toàn sụp đổ, nhưng kết cục hình như..
vẫn được.
‘Cho nên rốt cuộc là đúng hay không?’
Diệp Khanh Oản cũng bối rối, nhưng cô vẫn diễn xuất đầy cảm động:“Cha, cha đừng trách Mộ Vân ca ca, là con không tốt, con quá tùy hứng.”
“Diệp tiểu thư thật tốt bụng.”Thập gia thực sự sợ hãi.
“Từ nay về sau con sẽ thật ngoan ngoãn, không bao giờ gây phiền phức cho cha và Mộ Vân ca ca nữa.”
Tể tướng vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa đau lòng khi thấy con gái mình hiểu chuyện như vậy.
“Oản nhi của cha hiểu chuyện rồi, biết lo cho đại cục rồi, nếu như là trước kia, theo tính cách của con, chịu nhiều ủy khuất như vậy như vậy nhất định sẽ đốt nhà của Hạ gia đó.”
Nói xong, Diệp Khanh Oản liền trở lại xe ngựa lững thững về nhà.
Vừa về đến nhà, cô không khỏi bấm vào bảng khiếu nại.
[Coi như diễn xong, mệt chết ta rồi, nhắc đến Cửu vương gia kia thật là phế vật, ngay cả người phụ nữ yếu đuối như mình cũng không đánh lại được.]
[May mà lúc đầu ta không dùng sức, nếu không mình sẽ trở thành nữ phụ đầu tiên đánh chết nam chính…]
[Nói đến đây, cũng phải cảm ơn Liễu Thịnh cái tên lão Thái phó lòng dạ đen tối đó, nếu không chuyện này chưa xong đâu.]
[Không biết tác giả nghĩ gì, thiết lập nhân vật của Cửu vương gia đúng là một lời khó nói, cao lãnh, anh tuấn, phúc hắc, nhưng nhìn biểu hiện vừa rồi của hắn, rõ rang là chỉ số IQ bị người ta ấn xuống dưới đất chà xát, hắn cư nhiên vì một nữ nhân mà dám làm bẽ mặt Tể tướng đương triều trước mặt mọi người, hắn ngu ngốc như vậy, nếu như thật sự là cung đấu, hắn sẽ không sống quá hai tập.]
[Bọn họ bây giờ chắc cũng đến cầu Xuân Húc rồi chưa, nửa đêm cũng không biết từ đâu một con ngựa bị kinh động lao về hướng nữ chính.]
[Nữ chính cứ muốn đứng ngốc ở đó, cái gì cũng không làm, ở xa như vậy, nhưng chỉ là không trốn tránh, nhất quyết ngốc nghếch đứng đó chờ nam chính tới cứu, sau đó hai người ôm nhau xoay vòng vòng trên không.]
[Sau đó nam chính bị thương, nữ chính cảm động lấy thân báo đáp.]
[Cười chết ta, người bình thương không nên nghi ngờ nửa đêm ngựa từ đâu đến à?]
[Còn có, cô ta rõ ràng tránh được, tại sao phải đợi người đến cứu?]
[Kịch bản cẩu huyết, không có logic.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...