Nhiếp Vịnh Bình không muốn nghe mấy lời cũ rích này, mẹ của anh đã nói vô số lần, anh đi lên trấn an Vương thị: "Mẹ, đừng nói nữa, để con đi bưng nước cho mẹ.
"Anh nói xong chuẩn bị xoay người đi, nhưng anh đi thì cứ thì, còn dẫn theo cả Hà Thục Họa, Vương thị nhìn thấy hành động này, càng tức giận, "Tôi không cần anh, tôi là muốn để cho Hà Thục Họa bưng nước cho tôi! Anh đừng có mà xen vào!"Vương thị vẫn còn hùng hùng hổ hổ: "Tám năm nha, tám năm, cuối cùng gà mái cũng biết để trứng, trong tám năm ngay cả một cái rắm nó cũng không biết thả!""Bây giờ ỷ vào mình mang thai, còn chưa sinh đâu, đã dám bày sắc mặt cho mẹ chồng nhìn rồi, sau này sinh con rồi, còn không phải vô pháp vô thiên sao?!""Thật sự không có thiên lý mà! Nào có con dâu nào để cho mẹ chồng phụ vụ! Không tôn trọng người già! Cũng không sợ tạo nghiệt cho con cái!"Người nhà họ Nhiếp đã thành thói quen, chết lặng đi làm những chuyện khác, nhưng Nhiếp Vịnh Bình lại không nhịn được, nhất là câu "tạo nghiệt cho con cái", anh không nhịn được nói: "Được rồi mẹ, mẹ đừng nói nữa xem như tích đức cho con đi, nếu không con đoạn tử tuyệt tôn ũng có một phần công lão của mẹ đó!"008 bị giọng nói này làm cho sợ run: "! " Nhân loại này thật độc ác, đang trù yểu mình.
Nhưng ai có thể nghĩ, 008 động một cái, không biết có phải nó phản ứng quá lớn không, nghe được Hà Thục Họa ôm bụng kêu đau.
"Mới vừa rồi em cảm thấy bụng trũng xuống, có phải xảy ra chuyện gì không?" Hà Thục Họa có chút hoát hốt nhìn chồng, mới vừa rỗi cơn đau rũ xuống kia, cô nhớ tới còn lạnh cả sống lưng.
Cô sống trong tiếng mắng chửi của mẹ chồng Vương thị, mỗi ngày cô đều sợ đứa bé không chịu nổi.
Hôm nay đứa bé động rất mạnh, cô sợ sẽ sinh non, mới vừa đi đến trạm y tế, bác sĩ cũng nói cần phải chú ý nhiều vào.
Nhiếp Vịnh Bình và Hà Thục Họa kết hôn đã tám năm, nhưng một thai này chính là thai đầu tiên.
Mấy thấy sắp có thể nghênh đón đứa con đầu tiên của mình rồi.
Vương thị nghe nói như vậy, hơi cẳng thẳng, rốt cuộc cũng là cháu trai của mình, bà ta mắng, nhưng cũng là mắng Hà Thục Họa, cũng không phải là cháu trai nhà mình.
Nhưng thấy bộ dạng ôm bụng yếu ớt của Hà Thục Họa, Vương thị lại chán ghét, bà ta không đi lên, từ xa nhìn đến.
Bà ta hừ lạnh: "Có thể có chuyện gì? Cô tốt nhất cầu nguyện cháu của tôi không sao, nếu không tối xé miệng cô ra!"Lúc Hà Thục Họa kêu đau, 008 lập tức không dám động đậy.
Hình như nó động, cho nên Hà Thục Họa mới có thể bị đau.
Chủ nhân mới của nó không thể có chuyện gì được.
Nhưng khi nó lại nghe được giọng nói bén nhọn kia, nó cảm giác được nhân loại này có ác ý với chủ nhân mới của nó.
Khi dễ chủ nhân, chính là khi dễ hệ thống, khi dễ nó.
008 cảm giác được loài người có ác ý nhìn chằm chằm bụng Hà Thục Họa có một chút quan tâm còn có nghĩ mà sợ đối với nó.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...