Lúc bác sĩ Hồ đưa tay sờ lên bụng Hà Thục Họa, ba người lại nhìn thấy bụng không nảy lên nữa.
008 vô cùng căng thẳng, bây giờ nó không hiểu rõ tình huống của mình, chẳng qua có thể khẳng định, nó khởi động chương trình thất bại, sau đó lúc có ý thức, đã có trong bụng một thai phụ.
Lúc đang căng thẳng, 008 cảm giác cái tay đặt trên bụng đã dời đi, nó còn chưa thở phào nhẹ nhõm, lại cảm giác trong bụng có thêm một cái tay, nó lại căng thẳng.
Chẳng qua nó cảm giác được sự quen thuộc.
Hình như là tay của thai phụ này.
008 vẫn không dám động, cho đến khi nó nghe được tiếng nói của Hà Thục Họa: "Bảo bảo, mẹ biết con là đứa bé hiếu động, nhưng con đừng đá mạnh như vậy, mỗi lần con đá, mẹ đều đau, ba cũng rất căng thẳng.
"008 rất vô tội: ! Nó không có đá.
Chẳng qua rất nhanh 008 đã kịp phản ứng lại, có lẽ lúc nó chạy chương trình phi hành, không bay lên được, nhưng tay chân nó lại chuyển động.
008 giống như xác nhận cái gì đó, lại thử chạy chương trình phi hành, sau đó nó lập tức nghe được giọng nói của thai phụ này, "Đứa bé lại động, lại động rồi.
""Nhưng lúc này cũng không dùng sức.
" Trên mặt Hà Thục Họa tràn đầy kinh ngạc, cô là người làm mẹ, cảm nhận sâu sắc nhất.
Cô kích động nhìn bác sĩ Hồ, bác sĩ Hồ cười nói: "Xem ra đứa bé nhà hai người nghe hiểu được, bình thường hai người có trao đổi nhiều với nó không?"Hà Thục Họa lắc đầu, Nhiếp Vịnh Bình cũng lắc đầu.
"Vậy thì không được, phải thường xuyên trò chuyện, trao đổi tình cảm, đứa bé có thể cảm giác được hai ngươi.
"Nhiếp Vịnh Bình gật đầu, âm thầm quyết định phải trao đổi với đứa bé nhiều hơn, trước kia lúc rảnh của mỗi ngày đều là vào buổi tối, khoảng thời gian buổi tối mỗi ngày anh cứ nhìn bụng vợ mà cười ngây ngô, cũng không nói chuyện, sợ đánh thức Hà Thục Họa.
Còn về Hà Thục Họa, bình thường cô cũng sẽ nói chuyện với đứa bé, nhưng phần lớn thời gian đều là bận làm ruộng, bận rộn xong thì cũng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, cũng không có trao đổi tình cảm với đứa bé.
Bác sĩ Hà biết chuyện này rất bình thường, rất ít người sẽ cẩn thận trao đổi với thai nhi, cười một tiếng, để cho bọn họ sau này chú ý đến đứa bé trong bụng nhiều một chút, cũng gần sinh rồi, chú ý một chút cũng không sao.
008 nghe giọng nói xa lạ nói chuyện không ngừng, nó từ từ thả nắm đấm đang nắm chặt lại.
Mới vừa rồi thử ra, nó thật sự là đang trong bụng của loài người.
Nó không khởi động chương trình phi hành được, không biết những chương trình khác có dùng được hay không.
Nó cảm giác được chắc không có vấn đế gì, có thể dùng.
Nó không biết tại sao mình lại đến chỗ này, nó không biết xác máy móc của nó còn không, nếu như còn, vậy bây giờ đang ở đâu.
008 yên lặng nghĩ.
Đối với sự yên lặng của 008, Hà Thục Họa cũng cảm giác được.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...