Nội tâm Giang Hoài Sở nhảy loạn một cái, qua nhiều năm mài giũa hắn mới có thể đè tâm tư dời sông lấp biển xuống sau đợt khiếp sợ ngắn ngủi này, khôi phục bình tĩnh tự nhiên trên mặt.
Nam nhân tối cao tại thượng khó có thể thấy được của Đại Ninh đang ở trong cái quán trà nhỏ bé này.
Sắc mặt Giang Hoài Sở cứng ngắc lại.
Lời cự tuyệt hắn đã nói ra rồi...
Tâm tư hắn khẽ nhúc nhích, nhìn mảnh ngọc trong hộp thêm hai cái rồi mới lặng yên không một tiếng động dời mắt đi.
Trường Linh Vệ vẫn luôn âm thầm nghe lời đoán ý, thấy hắn thoáng mở to hai mắt khi nhìn thấy đồ vật trong hộp, bây giờ bỗng nhiên trầm mặc không nói, bản thân cũng thay đổi thái độ tận tình khuyên nhủ lúc trước, ăn ý giữ yên lặng.
Hai giây vi diệu cứ như vậy trôi qua, Giang Hoài Sở liếc nhìn hắn, Trường Linh Vệ cũng khéo léo nhìn lại, ánh mắt hai người giao tiếp trên không trung trong tích tắc, mỗi người tự ngầm hiểu cúi đầu.
Mỗi một người thuộc Trường Linh Vệ đều thành yêu tinh hết rồi, thấy rõ lòng người, lúc này đã phi thường phi thường hiểu tâm tư của hắn, hơi động con ngươi săn sóc khó xử nói: "Lão gia nói đồ hắn đã đưa đi chưa bao giờ có đạo lý sẽ thu hồi lại, nếu công tử không nhận, tiểu nhân trực tiếp phá hủy."
Giang Hoài Sở hợp lí lộ ra một chút thần sắc kinh ngạc không đành lòng.
Trường Linh Vệ than thở: "Vật này mặc dù không có giá trị liên thành, nhưng cũng tính là hiếm thấy, bảo vật như này bị phá hủy cũng là một chuyện đáng tiếc, cho nên không bằng công tử gắng..."
Trường Linh Vệ ngẩn người, xác định mình không nghe lầm, nín cười gật đầu một cái, quay người rời đi.
Phía sau, Giang Hoài Sở cầm hộp gấm, chỉ cảm thấy thứ mình vừa nhận chính là khoai lang nóng bỏng tay.
...
Lầu hai, Tiêu Quân cầm trái cây tiến cống mọng nước trong khay tùy ý gặm một miếng: "Hắn nói gì?"
Vẻ mặt Trường Linh Vệ hơi khác thường, bắt đầu báo cáo.
"Nếu có ngày nổi danh cái gì?" Tiêu Quân không nhịn được nói: "Ngươi nói chuyện khó khăn vậy sao? Nói nhanh lên."
Trường Linh Vệ chặn lại: "Hắn nói...!Nhất định sẽ phụng dưỡng."
Biểu tình Tiêu Quân ngưng trọng.
Hắn hung hăng sặc một cái, nhất thời vừa tức vừa cười: "Hắn coi ta là phụ thân sao, còn nói nhất định sẽ phụng dưỡng."
Lời này đều là môn đệ nói với lão sư, nếu không nữa thì nghĩa tử nói với phụ thân, tóm lại là vãn bối nói với trưởng bối, ngang hàng mà nói như vậy chính là...!Đoạn tụ chi phích*.
(*chỉ hành vi quan hệ tình dục đồng giới của nam giới, thật ra mấu chốt ở đây là chữ "phụng dưỡng" còn có thể hiểu là "hầu hạ", ghép vào câu sẽ thành "nhất định sẽ hầu hạ", cho nên khi nói với người ngang hàng thì sẽ bị nghĩ thành đoạn tụ chi phích)
Tạ Già gắng gượng nín cười, không nhịn được muốn thay Tạ Tài Khanh nói một câu: "Trường Linh Vệ xưng ngài là lão gia ở trước mặt hắn, ngọc kia cũng không phải vật phàm, có thể tiện tay đem tặng thì ít nhất cũng phải tam phẩm đương triều trở lên, có thể tạo dựng lai lịch lăn lộn đến chức quan này cơ hồ đều hơn năm mươi tuổi, làm sao hắn có thể nghĩ tới đó là bệ hạ trẻ trung tuấn mỹ được."
"Ngươi học được cách nói năng ngọt xớt này từ khi nào đấy?" Tiêu Quân cười mắng.
Hắn quay đầu thuận miệng hỏi: "Vừa nãy ngươi nói ban đầu hắn không muốn nhận, nhìn thấy mới nhận?"
Trường Linh Vệ gật đầu.
Tạ Già nhỏ giọng nói: "Hắn đây là tham tài hay là mộ quyền?"
(*mộ trong hâm mộ)
Lúc đầu không nhận hơn nửa là phòng bị sâu xa hoặc là tầm mắt quá cao, nhìn không lọt mắt đồ được tặng, thấy rồi bỗng nhiên chịu nhận, hoặc là thấy đồ vật có giá trị không nhỏ, động lòng, hoặc là thấy quý vật đoán quý nhân, cảm thấy người tặng quyền cao chức trọng, muốn kết giao một chút.
Tạ Già vừa nghĩ, cũng cười theo.
...
Bên trong khách điếm.
Sau khi quay về từ Dật Tiên Lâu, Giang Hoài Sở liền tĩnh tọa bên cửa sổ, vuốt ve mảnh ngọc trong tay, không nói một lời.
Giang Hoài Sở biết ngọc này, nó là ngọc trắng dê chi quân, toàn thân ngọc thanh khiết, óng ánh long lanh, không có tỳ vết, sờ lên tinh mịn ôn nhuận như mỡ dê, trơn bóng.
Ngọc có hình dáng bình an, không gian chạm rỗng ở bên trong khắc một con tì hưu nhỏ trông rất sống động.
Ngọc báo bình an, tì hưu tăng tài trừ tà, ngụ ý vô cùng tốt, bề ngoài đơn giản, nếu là dĩ vãng hắn khẳng định vô cùng thích, vấn đề là...!Nó do Tiêu Quân tặng.
Thái Phi biết khi hắn gặp chuyện sẽ luôn im lặng, thích một người ngồi lẳng lặng nghĩ tới khi có biện pháp giải quyết thì thôi, không để người ta phải bận tâm.
Nàng luôn không chịu nổi cái tính này, vỗ vai hắn nhẹ giọng trấn an: "Không nhất định là ngọc của Tiêu Quân."
Giang Hoài Sở hoàn hồn, lắc đầu: "Là hắn."
Thái Phi không cho là đúng: "Ai nha, nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ, đầu tiên, Tiêu Quân xuất cung, sau đó, cơ sở ngầm của chúng ta trùng hợp mất dấu hắn, ngươi trùng hợp hẹn ta ở Dật Tiên Lâu, trùng hợp tranh luận với người khác bảo vệ hoàng huynh của ngươi, Tiêu Quân trùng hợp ngồi trong sảnh nghe hết toàn bộ, ngươi còn từ chối không nhận đồ hắn tặng, chưa kịp gặp nhau ngươi đã làm mất mặt hắn thế rồi? Sao có thể chứ?"
"...!Đừng nói nữa." Giang Hoài Sở rầu rĩ, hiếm khi uể oải đỏ tai.
Nhiều năm như vậy, hắn chưa từng gặp sự cố nào lớn như bây giờ.
"Hai người mà có duyên tới vậy thì thành ra một đôi được se duyên bởi Nguyệt lão luôn rồi còn đâu, cho nên ta nghĩ không phải hắn, quan lớn của Đại Ninh nhiều như vậy, ngọc này quý nhưng không mang giá trị liên thành, người có thể tặng không chỉ mình hắn, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, thả lỏng —— "
"Cọt kẹt" một tiếng, Như Thỉ đẩy nhẹ cửa tiến vào, Giang Hoài Sở lập tức nhìn hắn.
Như Thỉ xoay người đóng cửa, sải bước đi tới, lấy một tờ giấy lớn có dấu ấn Di La ra từ trong tay áo, mở giấy đặt lên bàn.
Gương mặt ôn hòa trấn an người khác của Thái Phi thoáng chốc đông lại.
Trong giấy có hình ảnh khối ngọc giống y đúc với ngọc trong tay Giang Hoài Sở.
Giang Hoài Sở cầm ngọc lên tỉ mỉ so sánh, hoa văn không khác.
Hắn nhìn Thái Phi.
Thái Phi: "...!Coi như ta chưa nói gì đi."
Ngọc này là một miếng độc nhất trên đời.
Là của Tiêu Quân không thể nghi ngờ.
Thái Phi khó bề tin tưởng nói: "Vậy ngươi đã từ chối hắn, hơn nữa không công nhận diện mạo của hắn, tại sao hắn còn tặng ngọc, không chỉ tặng mà còn nói chuyện nho nhã như vậy làm gì? Chẳng lẽ hắn là một tên đê tiện, chỉ thích người không thích hắn? À, hay là kiểu, người ta luôn hận không thể sáp tới, chỉ có hắn dám lạnh nhạt với ta, hắn thật khác người, hắn thật thú vị, ta thích, sao?"
Như Thỉ cũng mê mang nhìn qua.
"..." Giang Hoài Sở xoa xoa mi tâm, đây chính là vấn đề hắn suy nghĩ nãy giờ.
Nếu không phải hắn đã tỉ mỉ phân tích tính cách của Tiêu Quân, hắn khẳng định cũng sẽ nghĩ như vậy.
Hai tháng trước, hắn vứt bỏ toàn bộ lời đồn Tiêu Quân thế này thế kia của ngoại giới, tự mình chậm rãi sửa sang lại tất cả những thông tin về Tiêu Quân, đập vỡ mấy bức tường được dựng lên từng chút một, xem xét kỹ lưỡng, nỗ lực đi tìm hiểu đâu là Tiêu Quân chân thật nhất.
Mà Tiêu Quân, hoàn toàn không giống như những gì thiên hạ vẫn nghĩ, đánh trận không theo binh pháp, trị quốc không theo luật xưa, nên lập hậu không lập, dường như có thể nói là tùy tâm sở dục, tuổi thơ từng trải qua sẽ tạo nên tính cách cực đoan nham hiểm thì giờ lại thành một người tương phản.
Toàn thân hắn đầy những vết nứt khó hiểu.
Giang Hoài Sở đương nhiên hiểu, Hoàng Đế một nước dễ bị nhìn thấu như vậy thì bất kì ai cũng có thể bắt bí hắn, một bước lên mây rồi còn gì.
Tim Thái Phi treo lên cao tít, vội hỏi: "Tại sao tặng đồ lại biến thành phục thù vậy?"
Giang Hoài Sở nói: "Thật ra hắn muốn làm gì không quan trọng, nội tâm sẽ mãi không gạt người, chiếu theo tính tình của hắn, ta khiến hắn ăn 'người câm thiệt thòi', khẳng định hắn cũng muốn làm cho ta lãnh đủ."
Lần đầu tiên Thái Phi nghe thấy lời giải thích mới mẻ kiểu này: "Vậy công tử, ngươi định xử lý như thế nào?"
"Ta vẫn chưa biết cụ thể là hắn tính làm gì, thôi thì đi một bước tính một bước." Giang Hoài Sở nói: "Trước tiên cứ để nó qua một bên đã, việc cấp bách là thi đậu trạng nguyên, cái này không thể buông tha được."
Thái Phi gật đầu, biết hắn đã có chủ ý liền không hỏi nhiều: "Vậy ngọc này ngươi chuẩn bị xử trí thế nào? Đeo lên eo?"
Nàng nói xong liền lắc đầu một cái: "Không tốt lắm, đồ của Tiêu Quân, tiện tay đeo bừa trên người cũng đã là một mầm họa lớn rồi, lỡ như sau này hắn gặp ngươi, hắn hỏi thì..."
Giang Hoài Sở suy nghĩ một chút, nở nụ cười.
Hắn gọi Như Thỉ ra ngoài mua một sợi dây đỏ, xuyên dây qua lỗ tròn chính giữa ngọc, cúi đầu, rủ ngọc xuống trước ngực, hai tay cầm dây đỏ vòng ra sau cổ, ngón tay thon dài mềm mại linh hoạt cuộn lại, buộc ra một nút thắt trên cổ.
Khối ngọc thanh khiết không tỳ vết tức khắc sâu kín treo trên cần cổ trong sạch hoàn mỹ.
Giang Hoài Sở thoáng xả lỏng vạt áo từ trước đến giờ luôn nề nếp, nhét ngọc vào trong vạt áo, dán chặt vào da thịt trắng loáng, sau đó liền kéo vạt áo lại kín kẽ, ung dung thong thả chỉnh sửa y phục.
Trên cổ chỉ còn lại một sợi dây đỏ tinh tế bí ẩn.
Như Thỉ rũ mắt, Thái Phi không nhịn được ho khan..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...