Kế hoạch đi quán bar vào buổi tối bị hủy bỏ bởi vì cây đàn ukulele, Văn Dữ sẵn tiện mua thêm chai rượu vang trắng, độ cồn nhẹ để nhấm nháp.
Đương nhiên tổ chương trình mắt nhắm mắt mở cho qua bởi vì Diệp Diễm Thanh vừa đàn vừa hát trong chương trình thực tế đó, có biết bao nhiêu người sẽ theo dõi không hả? Nếu may mắn hát bài hát mới thì tập hai không cần các cặp đôi kia cũng sẽ thành hot show. Chương trình nổi tiếng thì bọn họ không nhận được hoa hồng, nhưng sẽ có lý lịch tốt, sau này nhảy việc có thể yêu cầu lương cao hơn.
Sau khi dùng bữa tối và tắm rửa, hai người ngồi chơi trên ban công. Diệp Diễm Thanh hơi chút quen thuộc hợp âm Ukulele, quen tay rất nhanh. Rượu ngon kèm với tiếng đàn, bờ sông không có bóng người, thuyền ngắm cảnh cũng đã dừng hoạt động, không còn tạp âm quấy nhiễu. Không có thiết bị âm thanh, cũng không có chỉnh sửa, một khi Diệp Diễm Thanh mở miệng, thì những cái đó không còn quan trọng nữa, chỉ cần tập trung nghe hắn hát thì bạn sẽ quên hết mọi ưu sầu trong cuộc sống.
Diệp Diễm Thanh mở mini concert cho Văn Dữ. Thỉnh thoảng ở nhà Diệp Diễm Thanh cũng hay hát cho Văn Dữ nghe, đôi khi chỉ là bài hát vừa sáng tác. Album mới đang tiến vào giai đoạn hậu kỳ, thế nên Diệp Diễm Thanh không thể nào tiết lộ được. Lần trước đã gây được tiếng vang rồi, lặp đi lặp lại sẽ làm khán giả nhàm chán, nhưng vẫn không làm hắn chùn bước. Địa điểm khác, không khí khác, cảm nhận cũng sẽ khác.
Diệp Diễm Thanh hôm nay khá là hưng phấn, mặc dù có mặt người lạ, cũng không hề ảnh hưởng đến hắn, đoạn này có thể bị cắt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Đến những đoạn cao hứng thì hắn cụng ly với Văn Dữ, còn Văn Dữ cũng không nói nhiều, như là người nghe trung thành, chăm chú nhìn ca sĩ trước mặt.
Chờ Diệp Diễm Thanh hát đã rồi, rượu cũng nhìn thấy đáy, hắn cũng có chút hơi say, không dám uống nữa, sợ say sẽ ảnh hưởng đến ghi hình.
Thời gian cũng không còn sớm, nhân viên công tác thức thời rời đi.
Văn Dữ bế Diệp Diễm Thanh lên giường: “Khoan ngủ đã, nói chuyện một chút cho tỉnh rượu, nếu không ngày mai sẽ bị đau đầu.”
Diệp Diễm Thanh khẽ gật đầu, dựa vào gối đầu mơ màng sắp ngủ, rượu vang dễ làm hắn say, may là vẫn chưa bất tỉnh nhân sự, còn có thể chống đỡ được một lát.
Văn Dữ dùng khăn lông che hết tất cả camera có trong phòng, tắt luôn cả microphone. Hắn không muốn để tổ chương trình nghe hay thấy điều gì, thật ra họ cũng không dám, huống hồ vốn dĩ buổi tối là thời gian riêng tư, tổ chương trình hiểu rõ nên không có ý kiến.
Trở lại giường, Văn Dữ để Diệp Diễm Thanh dựa vào mình, nhè nhẹ vuốt ve ngón tay người ta: “Sau này sẽ không cho em uống nhiều như vậy nữa.”
“Em có say đâu.” Diệp Diễm Thanh nhẹ giọng nói, có hơi lâng lâng mà thôi.
“Đâu cần bất tỉnh nhân sự mới là say.” Văn Dữ cười.
Diệp Diễm Thanh không nói lời nào, cả người mềm nhũn, tản ra hương rượu ngọt ngào.
Văn Dữ cúi đầu hôn một cái lên chóp mũi của hắn.
Diệp Diễm Thanh mở to mắt nhìn hắn, đôi mắt ươn ướt, đầy mê hoặc.
Văn Dữ khẽ chạm lên bờ môi của hắn.
Diệp Diễm Thanh nhúc nhích nửa thân trên, đối mắt với Văn Dữ một lát, không biết có phải do tác dụng của rượu hay không mà chủ động hôn lên môi người ta.
Một khi Diệp Diễm Thanh đã chủ động, thì Văn Dữ làm sao còn khống chế được nữa? Lập tức đảo khách thành chủ.
Diệp Diễm Thanh cảm thấy môi của Văn Dữ lạnh hơn ngày thường một chút, chắc là do môi mình có hơi nóng……
Vòng tay ôm lấy Văn Dữ, Diệp Diễm Thanh muốn tới gần Văn Dữ hơn, như thế nào cũng không đủ, mặc dù tay của Văn Dữ đã chui vào áo ngủ của hắn, trong lòng hắn cũng cảm thấy tràn đầy, nhưng vẫn chưa đủ.
Tửu lượng của Văn Dữ tốt hơn Diệp Diễm Thanh một chút nên hắn ra sức kéo lại một chút lí trí mà mình còn có. Rõ ràng là hắn thích sự chủ động nhiệt tình của Diệp Diễm Thanh, nhưng đây không phải ở nhà, xung quanh còn có cameras, dù không bị ghi hình lại, nhưng sáng mai mở cửa phòng sẽ bị người ta phát hiện. Hắn nghịch ngợm để lại dấu ấn trên cổ Diệp Diễm Thanh, nhưng đó là tình thú giữa hai người. Còn ở đây làm những việc không nên làm thì đó là không có đầu óc. Đảm bảo anti sẽ dựa vào điểm này để ra sức mắng chửi Diệp Diễm Thanh, vất vả lắm Diệp Diễm Thanh mới có chút tiến bộ, hắn không muốn bị người khác phá hủy.
Về nhà hắn muốn chọc muốn phá Diệp Diễm Thanh thế nào cũng được, nhưng trong lúc ghi hình hắn cần phải giữ vững tinh thần, sợ là hắn đã nghẹn phát hoảng lên rồi.
Văn Dữ không dám để Diệp Diễm Thanh đốt lửa nữa, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm nữa.”
Hắn không còn sức lo xem Diệp Diễm Thanh đã say hay chưa.
Diệp Diễm Thanh cọ cọ Văn Dữ, nhắm mắt lại, chưa tới hai phút đã ngủ.
Văn Dữ nhìn trần nhà, nhịn không được thở dài —— chương trình thực tế đúng là đồ phá hoại mà, là do giường ở nhà không đủ lớn, hay là do tủ đầu giường không có đầy đủ đồ dùng tình thú hả? Không khí tốt như vậy mà lại bị chương trình phá hủy, thiệt là lãng phí quá đi.
Chờ Diệp Diễm Thanh ngủ say, Văn Dữ mới nhẹ nhàng kéo tay hắn ra, vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh, rồi mới trở về giường, ôm Diệp Diễm Thanh ngủ.
Ngày hôm sau, Diệp Diễm Thanh tỉnh lại với sắc mặt tươi tắn, hiển nhiên không bị rượu ảnh hưởng. Còn Văn Dữ nhìn mình trong gương với vẻ mặt ghét bỏ, trên trán viết rõ bốn chữ —— dục cầu bất mãn.
Trở về từ cổ trấn là Diệp Diễm Thanh bận rộn ngay. Lịch trình quay MV đã có, bên Tinh Lộ làm theo yêu cầu của Diệp Diễm Thanh, mời Hàn Lệ về làm biên đạo múa. Hàn Lệ nhận được lời mời, không nghĩ ngợi nhiều đã đồng ý, còn gọi điện thoại cảm ơn Diệp Diễm Thanh. Điều này rất quan trọng trong hồ sơ của y, nếu album lần này được hưởng ứng, thì giá trị của y sẽ được nâng lên rất nhiều, đương nhiên y sẽ không từ chối.
Diệp Diễm Thanh cũng không phải chơi trò nhân tâm gì, mà là thật sự thưởng thức tài năng của Hàn Lệ. Hắn sẽ không vì người quen mà hạ thấp tiêu chuẩn, cũng như dung túng cho kẻ đó.
Mọi chuyện đi vào quỹ đạo, trong lúc Diệp Diễm Thanh bận rộn, thì có vẻ như Văn Dữ rất là rãnh rỗi, mà mỗi lần rãnh rỗi là hắn lại nghĩ đến dáng vẻ say rượu của Diệp Diễm Thanh ngày đó, càng nghĩ càng muốn, có điều Diệp Diễm Thanh không để ý đến hắn. Vậy thì hắn chỉ có thể đến phòng làm việc chọc phá nhân viên của mình, không bày ra vẻ chán ghét thì cũng bất mãn với kịch bản mới.
Mấy ngày nay, Vu Dĩnh đã chán gặp mặt hắn, vào văn phòng nói: “Cậu dừng lại được không? Không có công việc là lỗi của bọn tôi à? Ai là người nói muốn ở cạnh Diệp Diễm Thanh hả?”
Văn Dữ cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục lật kịch bản mới trong tay: “Không thì em tăng lương cho mọi người để mọi người nghe em than phiền một chút đi?”
“Không cần!” Vu Dĩnh trừng mắt, đàn ông rơi vào lưới tình thiệt là hết nói nổi, “Tập ba sắp ghi hình rồi kìa, cậu không có việc gì làm thì làm ơn lên danh sách những việc cần làm cho chị với Ngải Trừng xem xét giùm một cái.”
Những việc này thường là do trợ lý làm, nhưng Vu Dĩnh thấy Văn Dữ quá rãnh rỗi, nên tìm một ít chuyện cho hắn làm.
Văn Dữ hiển nhiên không hề hứng thú: “Đúng rồi, chị có biết quán bar nào hay hay không? Đừng quá xô bồ, kín tiếng một chút để em dẫn Diệp Diễm Thanh tới chơi.”
Hồi mới thành niên hắn và Lộ Ngôn Chi không ít lần tới quán bar, nhưng đó là chuyện đã nhiều năm trước rồi, sợ là mấy quán bar đó giờ đã đóng cửa.
Vu Dĩnh khó hiểu: “Nghĩ sao mà muốn đến đó?”
Cũng không phải không được, nghệ sĩ đi quán bar không phải là chuyện gì lớn, chỉ cần đừng gây tai tiếng là được.
Văn Dữ khẽ cười nói: “Đáng lẽ vừa rồi em tính dẫn Diệp Diễm Thanh tới quán bar chơi, kết quả không đi được, nên giờ muốn bù đắp cho em ấy.”
Vu Dĩnh cũng không nghĩ nhiều, nói: “Chị biết một chỗ khá kín đáo, không có người tạp nham, có điều giá cả hơi mắc một chút.”
“Ok, chị gửi địa chỉ cho em đi, mà có cần đặt chỗ trước không?”
“Không cần.”
Sau khi Vu Dĩnh rời đi, Văn Dữ nhắn tin hỏi Diệp Diễm Thanh chừng nào xong việc.
Mười lăm phút sau, Diệp Diễm Thanh mới trả lời: Hơn 5 giờ.
Văn Dữ: Anh đón em nhé, mình ăn tối ở ngoài luôn ha?
Diệp Diễm Thanh: Được, anh tới thì gọi cho em.
Văn Dữ: Tối nay dắt em đi quán bar chơi.
Diệp Diễm Thanh: Chỉ có hai đứa mình á?
Văn Dữ: Ừ, lần trước không đi được, lần này bù đắp cho em.
Diệp Diễm Thanh: OK ( tiểu khủng long khiêu vũ.gif)
Văn Dữ bật cười, đã lâu không thấy meme tiểu khủng long, vẫn đáng yêu như cũ.
Khi hai người tới quán bar thì đã hơn 8 giờ, ca sĩ đang biểu diễn, không khí ấm cúng.
Diện tích quán bar không quá lớn, liếc mắt một cái là có thể nhìn hết xung quanh, ánh đèn cũng tương đối thấp, có khách đi một mình hoặc là đi với bạn bè, nhưng không ồn ào, quấy nhiễu đến người khác.
Nhân viên phục vụ tiếp đón bọn họ, lúc đầu có hơi kinh ngạc nhưng sau đó vẫn duy trì sự bình tĩnh.
Văn Dữ gọi bia cho mình, còn gọi một ly cocktail có độ cồn thấp cho Diệp Diễm Thanh. Hai người vừa uống vừa nghe hát, mười ngón tay vẫn nắm chặt, thì thầm nói chuyện, không tới gần sẽ không biết họ đang nói gì.
Đúng như lời Vu Dĩnh đã nói, đích xác có không ít nghệ sĩ tới đây, Văn Dữ nhìn một vòng, thấy có nhiều gương mặt quen thuộc, mà trong đó có một người Văn Dữ biết tên.
“Cái người ngồi ở trong góc là Lâm Kỳ Vũ phải không?” Văn Dữ hỏi.
Diệp Diễm Thanh nhìn kỹ, thật đúng vậy.
Lâm Kỳ Vũ xem như là tiền bối của Diệp Diễm Thanh, có điều hai người chưa từng hợp tác. Sở dĩ Diệp Diễm Thanh để ý đến anh ta một là vì Lâm Kỳ Vũ rất nổi tiếng, hai là vì Lâm Kỳ Vũ có giọng hát trời phú, có thể khống chế mọi phong cách. Các fans thường xuyên kháo nhau rằng ông trời ưu ái giọng hát cho hai người, một người là hắn, người còn lại chính là Lâm Kỳ Vũ.
Diệp Diễm Thanh tự nhận năng lực biểu diễn của mình không thua kém ai, nhưng đối mặt với Lâm Kỳ Vũ, đúng là hắn không thể múa rìu qua mắt thợ được. Tuy vẻ bề ngoài của anh ta không bằng Văn Dữ, nhưng giá trị nhan sắc của Lâm Kỳ Vũ vẫn ổn định ở mức đại thần dù đã gia nhập giới giải trí trong một thời gian dài.
Hắn không thân với Lâm Kỳ Vũ, chẳng qua chỉ chào hỏi xã giao ở mấy lễ trao giải, không có cơ hội gặp mặt riêng.
“Hình như uống nhiều lắm.” Văn Dữ tò mò cũng đúng thôi, nghệ sĩ nổi tiếng đến quán bar uống rượu một mình, hẳn là có chuyện phiền não đây.
Trên bàn của Lâm Kỳ Vũ có vài chai bia rỗng, nhìn từ xa vẫn còn chút tỉnh táo, không đến nỗi say khướt.
“Chắc là có chuyện phiền não gì rồi?” Dưới tình huống này Diệp Diễm Thanh cũng không tiện chào hỏi.
Văn Dữ cũng không nói gì nữa, tiếp tục nói chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà với Diệp Diễm Thanh, cũng quan tâm đến chuyện luyện tập vũ đạo của hắn.
Diệp Diễm Thanh câu được câu không trò chuyện với Văn Dữ, đôi lúc đôi mắt không tự giác sẽ quét đến Lâm Kỳ Vũ, dù sao bọn họ cũng là hậu bối của Lâm Kỳ Vũ, quan tâm đến tiền bối cũng là lẽ thường tình.
“Em mà nhìn nữa là anh không để yên đâu đấy.” Văn Dữ nhỏ giọng nói bên tai hắn.
Diệp Diễm Thanh hơi hơi rụt cổ, cười nói: “Đừng đùa nữa, em có hơi không yên tâm mà thôi.”
Sau khi nhóm của Lâm Kỳ Vũ và Trâu Hứa Quân giải tán, Trâu Hứa Quân ở lại công ty cũ, còn Lâm Kỳ Vũ thì không, không biết bây giờ anh ấy đầu quân cho nhà nào, cũng không ra album mới, vả lại anh ta có tiền bản quyền, không ra sản phẩm mới vẫn có thể sống qua ngày.
Văn Dữ không lắm để ý mà nói: “Cùng lắm thì lát nữa gọi cho đại diện tới đón anh ta.”
“Anh biết người đại diện là ai à?”
“Không biết, không thì gọi bạn tới đón.”
“Vậy anh biết bạn bè của anh ta là ai sao?”
Văn Dữ suy nghĩ giây lát, duỗi tay niết vành tai của Diệp Diễm Thanh: “Ầy, bữa nay em cố ý tra khảo anh phải không? Anh không thể đáp là Trâu Hứa Quân nhỉ?”
Hắn không cần phải tìm hiểu gì cả, ngày nào cũng nghe mấy cô nàng trong công ty nhỏ to là biết quan hệ giữa hai người không có đơn giản như vậy.
Diệp Diễm Thanh cười kéo tay hắn: “Em chỉ sợ gọi người không tin cậy mà thôi.”
Văn Dữ bất đắc dĩ: “Vậy thì bọn mình chở anh ta về.”
Diệp Diễm Thanh gật đầu, bọn họ đã nói với Du Siêu tới đón.
Uống hết ly đầu tiên, Văn Dữ lại gọi cho Diệp Diễm Thanh thêm ly nữa, cocktail có vị ngọt như soda nhưng độ cồn cũng không nhỏ, không khác gì chai rượu vang lần trước.
Uống được một nửa ly thứ hai, Diệp Diễm Thanh thấy Lâm Kỳ Vũ đã bò lên bàn, xem ra là say rồi.
Phục vụ lay anh ta vài lần nhưng không thấy phản ứng.
Văn Dữ biết Diệp Diễm Thanh không yên tâm, kéo hắn qua đó, nói: “Qua đó xem sao.”
“Tiên sinh, ngài có khỏe không? Ngài có muốn gọi xe cho ngài không?” Phục vụ kiên nhẫn dò hỏi, đã quá quen với mấy tình huống này.
Văn Dữ vỗ vỗ vai phục vụ: “Để tôi.”
Phục vụ thấy là Văn Dữ, bên người lại có Diệp Diễm Thanh, cảm thấy không có nguy hiểm gì mới gật đầu rời đi.
Văn Dữ cũng không định đánh thức Lâm Kỳ Vũ, chỉ là dứt khoát cầm lấy ngón tay anh ta mở khóa điện thoại, tra danh bạ.
Có không ít người trong giới nhưng không phải ai Văn Dữ cũng tin tưởng được, đúng lúc này, hắn thấy được một cái tên quen thuộc —— Lộ Ngôn Chi.
Lộ Ngôn Chi quen Lâm Kỳ Vũ à? Không biết chuyện này à nha. Click mở tên Lộ Ngôn Chi, là số điện thoại riêng của Lộ Ngôn Chi đã dùng mười mấy năm qua, Văn Dữ liếc mắt là nhận ra liền.
Có thể để Lộ Ngôn Chi cho số điện thoại riêng thì chỉ sợ quan hệ giữa anh ta và Lộ Ngôn Chi không đơn giản.
Văn Dữ trực tiếp gọi.
Vang được hai tiếng, Lộ Ngôn Chi bắt lấy: “Kỳ Vũ à?”
“Thân thiết vậy luôn?” Văn Dữ không lo Lộ Ngôn Chi không nghe ra giọng nói của mình.
“À? Sao cậu dùng di động của cậu ta?”
“Nói ra dài lắm, cậu muốn nghe hết câu chuyện hay là muốn tớ nói ngắn gọn đây?” Văn Dữ cố tình trêu chọc, như là đã phát hiện bí mật gì đó của người anh em, nhưng không biết rõ, phải thu lại vài phần bỡn cợt.
Lộ Ngôn Chi không tính lòng vòng với hắn: “Nói ngắn gọn.”
“Anh ta uống say rồi, cậu tới đón không?” Văn Dữ cười hỏi, đủ ngắn gọn chưa?
Lộ Ngôn Chi dừng một giây, nói: “Gửi địa chỉ.”
Văn Dữ cúp điện thoại, phát định vị.
Diệp Diễm Thanh kinh ngạc hỏi: “Ông chủ ạ?”
Văn Dữ gật đầu: “Không biết vì sao Lâm Kỳ Vũ có số riêng của cậu ta.”
Diệp Diễm Thanh giờ mới biết Lộ Ngôn Chi còn có số riêng, vậy thì số hắn có hẳn là số công việc, bởi vì hắn và Ngải Trừng đều có cùng một số.
Hơn hai mươi phút sau, Lộ Ngôn Chi đi vào quán bar.
“Sao vậy?” Lộ Ngôn Chi hỏi.
“Tớ còn muốn hỏi cậu đây này.” Văn Dữ liếc xéo Lộ Ngôn Chi, “Là cậu không muốn nói hay là do tớ suy nghĩ nhiều?”
Lộ Ngôn Chi gọi nhỏ tên Lâm Kỳ Vũ vài lần, mà Lâm Kỳ Vũ không phản ứng.
Lộ Ngôn Chi không tính đáp lời Văn Dữ, nâng cánh tay Lâm Kỳ Vũ khoát lên vai mình, nói: “Tớ dắt cậu ta đi trước.”
Quán bar cũng không phải là nơi tốt để chất vấn, đặc biệt là với người nổi tiếng như bọn họ. Văn Dữ cũng không nhiều lời, chỉ bảo hắn lái xe cẩn thận. Một câu đơn giản nhưng với người vừa uống rượu mà nói thì có hơi ẩn ý, Văn Dữ chớp mắt một cách vô tội, ý là mình không cố ý đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...