Ngày hôm sau, Diệp Diễm Thanh bị Văn Dữ hôn cho tỉnh dậy. Do lạ giường nên hắn ngủ cũng không sâu, Văn Dữ vừa hôn lên mặt là hắn liền tỉnh. Mơ mơ màng màng nghĩ đến mối quan hệ giữa hai người, hắn liền duỗi tay ôm Văn Dữ.
Văn Dữ lại hôn hôn chóp mũi của hắn, rồi dần dần trượt xuống môi, Diệp Diễm Thanh lập tức quay đầu né tránh, không mở mắt mà mè nheo: “Chưa đánh răng, chưa hôn……”
Văn Dữ cười khẽ, cũng không miễn cưỡng hắn, nhẹ giọng nói: “Rời giường chưa? Bây giờ còn kịp bữa sáng đó, không dậy là không có đồ ăn ngon để ăn đâu nha?”
Hắn không cố ý quấy rầy giấc ngủ của Diệp Diễm Thanh, đã tới đây rồi thì nên thưởng thức ẩm thực địa phương, khách sạn có cung cấp bữa sáng, còn bữa trưa và chiều thì tự túc, không ăn một lần sợ Diệp Diễm Thanh sẽ cảm thấy tiếc nuối. Hơn nữa, Diệp Diễm Thanh có thói quen ăn sáng, dù đi chơi thì vẫn nên duy trì thói quen lành mạnh này.
“Được rồi.” Diệp Diễm Thanh trả lời trong khi đôi mắt vẫn còn nhắm, chỉ cần Văn Dữ không nói lời nào nữa là hắn lại tiếp tục nằm xuống ngủ.
Văn Dữ bất đắc dĩ, vuốt tóc hắn vài cái rồi hôn lên trán, sau đó đứng dậy đi toilet, nặn kem đánh răng, rót nước, phục vụ đặc biệt chu đáo.
Chờ hắn ra ngoài, Diệp Diễm Thanh đã ngồi dậy, gục gặc đầu chưa tỉnh.
Văn Dữ chưa bao giờ biết Diệp Diễm Thanh khó tỉnh dậy như vậy.
Đi đến mép giường, Văn Dữ bắt lấy cổ chân của hắn duỗi đến mép giường, tròng dép lê vào giúp hắn, sau đó một tay vòng quanh eo, trực tiếp ôm Diệp Diễm Thanh lên.
Diệp Diễm Thanh hoảng sợ, tỉnh hẳn: “Em tự đi được mà.”
“Anh muốn ôm em.”
Tới toilet, Diệp Diễm Thanh đánh răng rửa mặt, trong lòng lại cảm thán Văn Dữ thật là người biết săn sóc, dịu dàng, chẳng giống với hình tượng chút nào. Chẳng qua hình tượng dịu dàng là cố định, nhưng mà không giống với hiện thực, có khi còn dịu dàng hơn nữa.
Văn Dữ bưng ly nước ấm ở bên ngoài chờ hắn, Diệp Diễm Thanh rửa mặt xong, uống ly nước ấm rồi mới mở ra tủ quần áo hỏi: “Muốn mặc bộ nào?”
“Đều được.” Hắn cũng không mang mấy bộ quần áo, chỉ đủ mặc mà thôi.
Văn Dữ chọn quần đùi, tính lấy áo thun, nhưng nghĩ tới đốt sống lưng hấp dẫn kia thì bỏ ý định, lấy cái bên cạnh.
Diệp Diễm Thanh tròng lên quần áo, bôi kem chống nắng rồi chuẩn bị ra cửa.
Lúc mang giày, Văn Dữ trở về phòng mình lấy ra một cái áo sơ mi sọc xanh trắng mỏng đưa tới: “Mặc vào.”
Diệp Diễm Thanh nhìn hắn, cảm thấy không cần thiết, trời không quá nóng cũng không quá lạnh.
Văn Dữ nói: “Để tránh nắng, phải đi bộ một đoạn xa, không thể chỉ dựa vào kem chống nắng được.”
Diệp Diễm Thanh cảm thấy có lý, thành thật mặc vào, đi theo Văn Dữ ra cửa.
Áo sơmi của Văn Dữ lớn hơn Diệp Diễm Thanh một size, nhưng cũng không quá rõ ràng, cứ như là mặc đồ oversized đang là trendy gần đây. Diệp Diễm Thanh lâng lâng đắm chìm trong sung sướng khi mặc đồ của người yêu.
Bữa sáng có salad, bắp luộc, bánh mì lát, cả phòng thơm lừng mùi bánh mì mới ra lò, Diệp Diễm Thanh muốn ăn rất nhiều món, nhưng lại sợ mình ăn không hết.
Văn Dữ bưng dĩa giúp hắn, nói: “Muốn ăn gì cứ gấp, anh ăn giúp em.”
Diệp Diễm Thanh không lo nữa, vậy thì hắn có thể thử được nhiều món hơn.
Tìm vị trí ngồi xuống, gió biển buổi sáng vẫn còn mát lạnh, Diệp Diễm Thanh chia mỗi phần thức ăn làm hai, vừa nhâm nhi vừa thô bạo dán nhãn “Ngon”, hay “Không ngon” cho các món ăn, nhìn là biết hắn là người thường xuyên xuống bếp.
“Trên đảo có mấy trò chơi giải trí em có muốn thử không?” Văn Dữ hỏi.
Diệp Diễm Thanh gật đầu, rất hứng thú: “Anh muốn chơi cái nào?”
“Trò nào cũng được, tùy em chọn.”
Diệp Diễm Thanh cười tủm tỉm mà gặm miếng bánh donut: “Để buổi chiều chơi, sáng nay em muốn đi bơi. Tiếc là bên đây không có lặn, nếu có em cũng muốn thử.”
“Lần sau mang em đi chỗ có lặn biển.”
Diệp Diễm Thanh cười, tràn ngập mong chờ những chuyến đi sau này của hai người. Người ta nói cặp đôi đi du lịch cùng nhau là biết được mình có thích hợp sống chung hay không, tuy bọn họ sống chung không lâu lắm, không cần dựa vào thí nghiệm này, nhưng vẫn rất đáng để mong chờ.
Chắc là vì đi nghỉ dưỡng nên du khách dậy trễ hơn bình thường, đi chơi tới tận khuya chẳng hẹn, nên bờ biển không có nhiều người.
Ăn sáng xong, hai người nắm tay tản bộ tiêu thực, ánh nắng mặt trời ấm áp mà không chói chang, nước biển có chút lạnh, kéo theo sứa biển tạt vào chân họ, có chút ngứa.
Hai người sau khi về nhà sẽ bận rộn hơn trước, Diệp Diễm Thanh sẽ ra album, Văn Dữ vào đoàn phim, còn phải sửa sang lại phòng ngủ chính……
Những buổi sáng như thế này chắc là sẽ ít hơn, nắm tay nhau tản bộ dưới ánh nắng, tận hưởng bầu không khí của riêng hai người.
“A a a a a —— Ảnh đế Văn kìa!”
Tiếng thét chói tai phá vỡ bầu không khí lãng mạn lúc này.
Hai người xoay người theo tiếng hét, chỉ thấy mấy gương mặt quen thuộc, là minh tinh trong nước, không phải sao hạng A thì cũng là tuyến thứ hai. Chung quanh đều là camera, hiển nhiên là đang quay chương trình. Nghĩ đến tối hôm qua có đoàn làm phim vào ở khách sạn kế bên, phỏng chừng là bọn họ.
Hai người tối hôm qua còn nghĩ cách xa đoàn làm phim một chút, không ngờ hôm nay lại chạm trán, thật là không khéo tí nào.
Phó đạo diễn chạy tới, cười làm lành: “Xin lỗi xin lỗi, không ngờ hai người ở đây, vừa rồi theo chân bọn họ lỡ quay trúng hai người.”
“Đạo diễn Lưu đang quay chương trình thực tế à?” Văn Dữ biết đạo diễn Lưu, vẫn luôn làm phó đạo diễn cho người khác, không phải người xấu, có nhiều người còn đáng khinh hơn.
Diệp Diễm Thanh không quen biết đạo diễn Lưu này, chỉ lễ phép gật đầu chào.
Đạo diễn Lưu gật đầu: “Đúng vậy, chương trình thực tế mới, đạo diễn là Quách Tất.”
“Đạo diễn Quách quay chương trình thực tế?” Văn Dữ ngạc nhiên.
Đạo diễn Lưu thở dài, đè thấp thanh âm: “Không sợ nói thật với cậu, đạo diễn Quách thiếu nhân tình của người ta nên mới tới.”
Văn Dữ gật đầu, giới giải trí này rất phức tạp, một, hai câu cũng nói không hết chuyện: “Nhờ hậu kỳ cắt bỏ hình ảnh hai bọn tôi là được.”
“Nhất định nhất định.” Đạo diễn Lưu đồng ý.
“Vậy không quấy rầy mọi người nữa, giúp tôi hỏi thăm đạo diễn Quách, bảo ông ấy chừng nào về tôi sẽ mời cơm.”
“Được, không làm phiền hai cậu nữa.”
Đạo diễn Lưu đi rồi, Văn Dữ hỏi Diệp Diễm Thanh: “Muốn tản bộ tiếp không?”
Hắn sợ chuyện vừa rồi quấy rầy tâm tình của Diệp Diễm Thanh.
“Đi tiếp chứ, nhân dịp ít người đi thêm lát nữa.” Diệp Diễm Thanh nói.
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
“Anh quen thân với đạo diễn Quách lắm à?” Diệp Diễm Thanh hỏi. Hắn không biết nhiều đạo diễn trong giới điện ảnh, trừ khi là đạo diễn lớn.
Văn Dữ không chút để ý nói: “Trước kia anh có làm khách mời trong phim của đạo diễn Quách, cũng như gặp nhau mấy lần ở các lễ trao giải. Đạo diễn Quách có thực lực nhưng không được lòng nhà tài trợ, phòng bán vé rất bình thường, có điều trình độ của ông được người trong nghề tán thành lắm.”
Không có phòng bán vé nghĩa là không kéo được đầu tư, loại người này dù có tài, cũng rất khó trở thành một đạo diễn thành công.
Diệp Diễm Thanh không hiểu nhiều, cũng không biết đánh giá sao cho đúng: “Thoạt nhìn như là chương trình du lịch vậy.”
“Ừ, loại chương trình này cần phải đi nhiều nơi.”
“Em không biết mấy cô nàng đó đang quay cảnh gì, chứ thét như vậy khó coi lắm.” Mọi người đều ở trong giới giải trí, dù không gặp thường xuyên nhưng vẫn chạm mặt ở các buổi lễ trao giải, người dạn dĩ thì sẽ tới đây chào hỏi chứ không có phô trương như vậy. Mà những người hay mắc cỡ sẽ đứng ở xa vẫy tay chào, chứ cũng chẳng phát ra tiếng thét chói tai thế kia. Còn mấy cô nghệ sĩ hồi nãy vừa nhìn là biết đang đóng kịch, tạo vẻ bất ngờ trước ống kính để mong được chú ý.
Văn Dữ cười nói: “Chúng ta xuất hiện trên chương trình là ngoài ý muốn, nếu biên tập cắt nối chúng ta vào, thì các fans sẽ cho rằng các cô cũng như mình, là fans của anh, tự nhiên tăng thêm độ cảm mến thì ai mà chẳng mong.”
Diệp Diễm Thanh bất đắc dĩ nói: “Mấy chuyện này hẳn đã xảy ra nhiều rồi, mà tự nhiên mình làm nhân vật chính thì có hơi bó tay anh nhỉ.”
“Yên tâm đi, dù sao đoạn này sẽ không cho vào chương trình đâu, cứ để mấy cổ diễn đi.”
Đạo diễn Lưu nhanh chóng báo cho đạo diễn Quách biết, ý của ông cũng sẽ xóa đoạn này, về tình về lý, Diệp Diễm Thanh và Văn Dữ không muốn tham gia thì bọn họ phải cắt đi. Nhưng không ngờ là video bị truyền ra ngoài vào lúc nửa đêm ở trong nước.
Trong video, mấy cô gái vừa trò chuyện vừa quay cảnh, các cô muốn đi chèo thuyền, máy quay hướng ra xa tình cờ bắt được Văn Dữ và Diệp Diễm Thanh, sau đó mấy cô gái cũng phát hiện ra bọn họ, phát ra tiếng thét chói tai, cũng như kêu tên Văn Dữ, sau lại sửng sốt khi thấy Diệp Diễm Thanh đang ở cùng với Văn Dữ, rồi tới cảnh đạo diễn Lưu tới bắt chuyện với bọn họ, mà nhóm nghệ sĩ nữ đứng ở đây liên tục cảm thán mình thích Văn Dữ thế nào, cứ như là thành viên của fanclub vậy. Góc quay, cắt cảnh nhìn rất tự nhiên.
Fans của Diệp Diễm Thanh và fans của Văn Dữ chạy tới rất nhanh, bình luận rôm rả.
【 anh trai và Diệp Diễm Thanh đi nghỉ phép à? Vậy mà cũng bị quay tới, thật là không khéo mà. 】
【 mấy chị gái đó là fans Văn Dữ ha, nhìn Diệp Diễm Thanh xấu hổ chưa kìa, ha ha. 】
【 tui thấy mấy bà đó vô duyên hết sức, hét tên người ta cho to vào làm gì? 】
【 tổ chương trình cọ nhiệt hai người đó hả? Thật là buồn nôn. 】
【 mấy người không biết Diệp Diễm Thanh và Văn Dữ đang cọ nhiệt chương trình hả, một đám mắt mù à? 】
【 lầu trên mùi giấm chua quá rồi đấy? Diệp Diễm Thanh và Văn Dữ có nói gì đâu, tóc Diệp Diễm Thanh rối loạn thế kia, nhìn là biết ngủ dậy là ra cửa luôn, ai mà đi cọ nhiệt thiệt tình vậy chớ? Không sợ bị cắt làm meme sao? 】
【 tui vào xem Official Weibo của chương trình có thấy đề cập tới đâu, cũng chẳng đăng bình luận, rõ ràng là bất ngờ gặp phải bọn họ thôi mà, mấy người rần rần làm giề? 】
【 quả thật rất kỳ quái, nếu chỉ là ngẫu nhiên gặp được, thì trực tiếp cắt bỏ đoạn phim là được rồi. Bây giờ hai người còn lọt vào ống kính, vậy mà tổ chương trình lại không lên tiếng, còn mấy tiếng thét chói tai của đám khách nữ kia nữa, là ai đang cọ nhiệt ai đây. 】
【 tui lơ hết thảy mấy bình luận ở trên, chỉ ngắm cảnh hai người bọn họ tay nắm tay thôi, ngọt quá là ngọt luôn á! 】
【 ha ha ha, nếu mị không nhìn lầm, thì Diễm Thanh đang mặc áo sơ mi của anh Văn Dữ đó nha, đó là bộ sưu tập mùa xuân năm nay mà Văn Dữ làm đại diện đó. 】
【yo~~ cu-te cu-te. 】
【 hai người tình cảm hết sức, chỉ là ít xuất hiện cùng nhau quá! 】
【 hai người bọn họ rước phải phiền phức rồi, hết bị lôi kéo vào làm tuyên truyền không công cho chương trình, lại còn bị lộ chỗ nghỉ dưỡng nữa, nếu có fans cuồng tìm tới thì hai người sẽ gặp nguy hiểm đó nha. 】
【 trời ơi, Weibo của chương trình có đăng định vị đó, cùng ngày luôn! 】
【 hai người phải chú ý an toàn nha! 】
Sau đó, không ai còn để ý mấy cô gái kia có phải là fans hay không, các fans chỉ quan tâm đến vấn đề an toàn cho hai người, cũng như thảo luận chuyện Diệp Diễm Thanh mặc áo sơmi của Văn Dữ.
Khi Diệp Diễm Thanh và Văn Dữ nghe được tin là lúc bọn họ vừa chơi xong lướt ván trên biển, Diệp Diễm Thanh còn đang đắm chìm trong hưng phấn, vui sướng kéo tay Văn Dữ.
Văn Dữ nghe xong báo cáo, cũng không quá lo lắng, trả lời: “Không sao đâu, bọn em sẽ chú ý, dù sao sáng ngày mốt tụi em cũng ra sân bay rồi, bọn fans cuồng cũng không tới nhanh vậy đâu.”
Vu Dĩnh: “Ừ, hai người nhớ chú ý an toàn, tôi sẽ đón hai người ở sân bay.”
Văn Dữ kể chuyện video cho Diệp Diễm Thanh nghe, Diệp Diễm Thanh càng khẳng định mấy cô gái cố tình làm vậy, có điều cũng thương cho đạo diễn Quách, thiếu nhân tình phải quay chương trình thực tế, giờ lại thiếu Văn Dữ một ân tình.
Bên đạo diễn Quách rất nhanh liên lạc với Văn Dữ, tỏ ý xin lỗi và bọn họ sẽ điều tra kĩ càng, để tránh gây phiền phức cho hai người.
Văn Dữ khách khí bảo đạo diễn Quách đừng để trong lòng, nếu đạo diễn Quách biết cách lăng xê thì sẽ không phải vướng vào mấy chương trình thực tế thế này.
Chơi đùa cả ngày làm Diệp Diễm Thanh cũng mệt mỏi, hai người dùng bữa tối đơn giản rồi về phòng nghỉ ngơi.
Diệp Diễm Thanh tắm rửa xong, mặc áo tắm lười nhác nằm ở trên sô pha: “Yêu đương mà cứ bị làm phiền là sao đây hả trời!”
Tay Văn Dữ không khống chế vỗ vỗ đùi Diệp Diễm Thanh, cười nói: “Ngày mai mang em đi vẽ tranh, mát xa, khẳng định ngày mai bọn họ sẽ quay ngoại cảnh, không đụng phải chúng ta đâu.”
Nhưng mà, hiện thực ngày hôm sau đã làm cho Văn Dữ hiểu, khi mà bạn cố tránh phiền phức bao nhiêu thì nó sẽ cố gắng quấn lấy bạn bấy nhiêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...