Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão

Dịch+ edit+ beta: Nhi (tuyetnhi0753@gmail.com)

KHÔNG REUP! KHÔNG CHUYỂN VER (vì dụ: bê nguyên bản dịch thay mỗi tên họ)! KHÔNG HỐI! KHÔNG SPOIL( tiết lộ tình tiết truyện)! KHÔNG KY( nhắc đến tên nhân vật trong truyện khác hoặc tên tác phẩm khác)!

HÃY NHỚ SAO CHO TRUYỆN NHÉ, MÃI KEO.

~~

Quỷ quái =》Dị quái tui sẽ không chỉnh những chương trước bởi vì dùng từ nào cũng đc nhưng dị quái tui nghĩ sẽ phù hợp hơn với ý nghĩa mà tui đã nhắc đến ở mấy chương đầu, với lại nếu mà tui sửa thì wattpad sẽ sửa lại tất cả ngày thời gian đăng truyện, bản dịch của tui sẽ dễ bị nói là reup á nên nếu cái gì quan trọng lắm thì tui sẽ cap màn hình rồi sửa sau, chính tả thì bà nào thấy sai thì nhắc tui liền tui sửa cho lẹ, nào mà bản dịch bị đồn là reup thì tui sẽ rủ mấy bà lên combat với tui 🤣🤣

Khu bình luận phút chốc rợn người, tất cả đều bị suy đoán này làm cho rùng mình, nói không nên lời.

"Không thể nào,... nhất định không thể, làm sao mà có người chơi lại ăn được dị quái cơ chứ, không thể nào!"

"Đúng vậy, nhất định là do anh ta đã nhân lúc chúng ta không để ý đến mà lén lút lấy được đạo cụ dùng để tiêu diệt dị quái, rồi sau đó trực tiếp trừ khử nó luôn, đúng rồi, chính là như vậy."

"Đúng vậy đúng vậy, nhất định là như vậy rồi, đa phần vận may của đám người mới đều rất tốt, cộng thêm việc chúng ta không hề để ý đến anh ta nữa nên nhất định là có sử dụng đạo cụ rồi."

"Vận may của người mới quả thật tốt quá, tôi lúc đó còn chưa có tìm được đạo cụ nào có thể trực tiếp tiêu diệt dị quái."

"Tôi ở đây cũng lâu rồi mà còn chưa thấy qua đạo cụ nào, haha."

"Ai mà không như vậy chứ haha."

Khu bình luận bật cười haha ý đồ dùng sự hài hước để phá tan nỗi sợ hãi đang trỗi dậy trong lòng. Wattpad: @tuyetnhi0753

Nhưng lại có một bình luận không biết lựa lúc mà bay qua: "Nếu như nói như vậy thì có phải là con dị quái ở phòng khách nhà Ân Tu đã biến mất rồi không? Nhưng Ân Tu không hề nhìn thấy những chuyện vừa xảy ra nên căn bản sẽ không biết được con dị quái đầu tiên kia là hàng giả?"

Lời bình này chẳng khác nào xác nhận lời suy đoán lúc trước là đúng và càng mang cho tất cả mọi người nỗi khủng hoảng to lớn hơn.


Nó đã mô phỏng theo hành động của dị quái trong quy tắc nhằm mạo danh dị quái đó, rồi sau đó lại gi.ết chết dị quái quy tắc hòng triệt để thay thế thân phận của nó, còn Ân Tu thì không có cùng mọi người thảo luận vấn đề này nên 100% sẽ không phát hiện ra.

Vậy có khi nào... cái người chơi mà bọn họ đang nhìn thấy qua màn hình phát sóng, cái người bạn cùng phòng mới này của Ân Tu cũng đang sử dụng loại thao tác tương tự hay không.

Trong bóng tối, người đàn ông tuấn tú u ám đang dùng khăn lau đi những vết máu trên người với nụ cười trên môi, ưu nhã như đang lau miệng sau bữa ăn vậy, hoàn toàn không thể liên hệ người này với tiếng nhai nuốt quái gở lúc vừa rồi.

Nhưng xét đến cảm giác phi nhân loại mà anh ta mang đến khi chỉ ngồi yên một chỗ không động đậy trong một tiếng đồng hồ cùng nụ cười luôn nở trên môi, thì mọi người đều không còn nghi ngờ gì nữa mà xác định anh ta chính là thứ đã giả dạng thành dị quái trong phó bản!

Hơn nữa, hiện tại chỉ có mình Ân Tu là chưa biết được điều này.

"Fu.ck! Dọa người quá! Tôi không muốn lúc đang ngủ có dị quái cứ nhìn chằm chằm vào mình đâu!"

"Hy vọng Ân Tu sớm phát hiện ra sự bất thường ở người này, cảnh giác với anh ta một chút!"

"Chúng ta có góc nhìn thượng đế nên mới dễ dàng suy luận ra, nhưng muốn Ân Tu phát hiện thì hơi khó, hơn nữa cái tên này còn có ý lấp liếm cậu ta."

"Có chút khủng bố, chủ yếu là không biết mục đích của anh ta là gì, bởi vì lúc trước anh ta đã gi.ết những người chơi khác nhưng lại không giế.t Ân Tu."

"Chắc chắn là anh ta muốn hành hạ Ân Tu cho đến khi phó bản kết thúc rồi mới gi.ết sau! Mấy tên biến thái đều là như vậy đó! Cái thứ dị quái này cũng là biến thái luôn!"

"Mami ơi ở đây có dị quái biến thái!!"

Khu bình luận cứ vậy mà nhìn Lê Mặc ngồi trong phòng suốt cả đêm giữa tiếng than khóc.

Trời sáng chưa được bao lâu thì Ân Tu đã thức dậy.

Cậu vốn dĩ không định ngủ đâu, ít nhất cậu sẽ cảnh giác rất là lâu, nhưng không biết tại sao cơn buồn ngủ lại ập đến khi bị Lê Mặc nhìn chằm chằm như vậy, khiến cậu kháng cự không nổi mà ngủ luôn.

"Chào buổi sáng." Lê Mặc mượn chút ánh sáng yếu ớt trong phòng mỉm cười tít mắt chào cậu.


Anh vẫn đang ngồi trên chiếc ghế đó, không có gì khác biệt so với đêm qua, dường như đã thật sự ngồi ở đó cả đêm.

"Chào..." Ân Tu nhàn nhạt đáp lại rồi lập tức đứng dậy.

"Nên đi nấu bữa sáng rồi." Lê Mặc nhắc nhở một tiếng.

"Anh đói rồi à?" Ân Tu không ngờ rằng anh ta sẽ tích cực hối thúc mình như vậy.

"Đêm qua đã ăn rồi, không đói." Mi mắt cong cong của Lê Mặc che giấu ý cười không rõ ý: "Nhưng mà cái thứ kế bên đói rồi, trời vừa sáng là liền đến gõ cửa phòng cậu, tôi không thèm để ý nó."

"Bé gái? Sao anh không gọi tôi dậy?" Ân Tu tức tốc mở cửa đi ra ngoài, Lê Mặc cũng theo sau.

"Nó ồn quá, tôi không muốn nó làm phiền giấc ngủ của cậu."

Sau khi đi đến phòng khách ngăn nắp gọn gàng không có chút rối loạn nào thì Ân Tu mới liếc anh một cái: "Lần sau cứ gọi tôi dậy."

Lê Mặc hơi nghiêng đầu: "Nhưng mà tôi không muốn có người đến quấy rầy khi cậu ngủ, lúc ngủ nhìn cậu xinh đẹp lắm, giống như một cỗ thi thể lạnh lẽo vậy, không động đậy gì cả."

Ân Tu mặc kệ anh, cậu quay đầu đi đến phòng bé gái. https://.wattpad.com/user/tuyetnhi0753

Đạn mạc nơm nớp lo sợ: "Ân Tu thật sự không có phản ứng gì với mấy lời nói kỳ lạ của anh ta hay sao?"

"Sao Ân Tu không hỏi anh ta đêm qua đã ăn cái gì cơ chứ!!!"

"Anh ta nói thích Ân Tu ngủ say như xác chết!!! Sao Ân Tu không thấy kỳ lạ chứ!!!"


"Ân Tu bình tĩnh quá, làm tôi nghĩ bản thân mới là người kì quặc ở đây."

"Người anh em lầu trên cậu mới lạ á, lúc ngủ nhìn Ân Tu quả thật rất giống xác ch.ết mà, khuôn mặt trắng bệch, yên tĩnh không có sức lực, nằm một chỗ không nhúc nhích cả một đêm, hơn nữa còn là một cái xác xinh đẹp."

"Lầu trên đừng trả lời bình luận của tôi nữa, tôi theo không kịp não logic của cậu."

"Có lẽ là vì ngày thường trông Ân Tu cũng giống như một thi thể chăng? Biểu cảm của cậu ta rất nhạt nhòa, dường như không có bất kì biến động lớn nào, hơn nữa khuôn mặt còn rất tái, thật sự rất giống với một xác chết biết đi mà."

"Mẹ kiếp, các người hãy nói cái gì đó đúng trọng điểm đi! Trọng điểm ở đây là cái người này thích bộ dạng say ngủ như xác ch.ết của Ân Tu! Có khi nào vì muốn Ân Tu nhanh chóng biến thành xác chết mà sẽ nhịn đau ra tay không?"

"Vậy chỉ có thể xem tạo hóa của Ân Tu thôi... nếu cậu ta có thể nhận ra tên này không phải là người thì còn cứu được."

Ân Tu bỏ lại Lê Mặc một mình trong phòng khách dưới ánh nhìn căng thẳng của quần chúng rồi đi vào phòng của bé gái.

Căn phòng nhỏ nguyên vẹn và ấm áp ngày hôm qua đã trở thành một đống bừa bộn chỉ sau một đêm, giường bị hất ngã ra sàn, sách rơi vãi khắp nơi, thảm thì bị xé thành từng mảnh, trên cửa xuất hiện những vết xước đáng sợ như có một con quái vật nào đó đã quậy phá trong căn phòng này cả một đêm.

Vừa vào phòng thì bé gái mặt đầy nước mắt nước mũi liền nhảy bổ vào lòng Ân Tu, mềm yếu nói: "Anh trai ơi em sợ quá!"

Ân Tu yên lặng quét mắt một lượt cả căn phòng rồi cúi đầu xuống nhìn bé gái.

Trong phòng có dấu vết náo động của loại quái vật nào đó nhưng bé gái lại không hề xảy ra chuyện gì, tối qua vì để ngăn bé gái ra ngoài cậu đã khóa trái cửa từ bên ngoài cho nên chỉ có vết cào xước ở trên cửa, tất cả phạm vị thiệt hại đều gói gọn lại trong căn phòng này.

"Đưa tay ra đây." Ân Tu ngồi xổm xuống đưa lòng bàn tay ra hướng về phía bé gái.

Bé gái vừa lau nước mắt vừa đặt tay lên lòng bàn tay của Ân Tu.

Tay của nó không có tổn hại gì, chỉ là bên trong móng tay có dính một ít vụn gỗ, nếu đem so với vết xước trên cửa thì khó có thể đoán được là thứ gì đã phá hoại căn phòng.

Nhưng dưới tình huống đã biết trước bé gái có thể biến thành quái vật và có khả năng giết người thì những điều trên cũng không có gì là lạ.

Quy tắc thứ 5 trên giấy nhắn của người mẹ: Đêm đến nhất định phải ngủ trong phòng của mình, lúc tỉnh lại cho dù có việc gì xảy ra trong phòng thì đều là bình thường.

Hiển nhiên tình trạng này của bé gái đã xảy ra không phải lần một lần hai mà đã tái phạm quen rồi.


"Anh trai, em sợ lắm..." Bé gái sướt mướt nhào vào lòng Ân Tu: "Nơi này đáng sợ quá..."

Ân Tu đoán là nó đã biết được bản thân sẽ biến thành quái vật, nhưng sự biến thân trong đêm tối là hoàn toàn vô thức, cho nên khi tỉnh lại nhìn thấy mọi thứ xung quanh nó cũng sẽ hoảng hốt, thất thố.

"Không sao." Ân Tu vỗ vỗ vai bé gái: "Anh sẽ dọn dẹp sạch sẽ giúp em."

Bé gái run rẩy rúc vào lòng Ân Tu, dường như bởi vì hoảng sợ mà dáng vẻ của nó cũng dần thay đổi, bên trong nhãn cầu tiết ra dịch thể màu đen có thể là nước mắt cũng có thể là thứ khác, dịch thể từ gương mặt chảy xuống, những chỗ mà nó đi qua đều co rút biến dị.

Bé gái run lẩy bẩy vừa lau mặt mình vừa nói: "Anh trai, em sợ quá... có phải em sắp biến thành quái vật rồi không?"

Thấy tinh thần của nó dao động, Ân Tu chủ động giành nói một câu để tránh việc nó đưa ra yêu cầu đòi soi gương: "Đây là một bé gái đáng yêu mà, quái vật ở đâu ra?"

"Không giống sao?" Bé gái sờ lên gương mặt mình và cả những chỗ bị co rút, vặn vẹo, âm thanh nó run rẩy: "Không giống quái vật sao? Em đáng yêu sao? Thật sự vẫn còn đáng yêu sao? Em sắp biến thành con quái vật mà mẹ sợ hãi rồi, mẹ sẽ không trở về nữa đâu."

Nó càng run rẩy thì cơ thể càng trở nên vặn vẹo, ngay cả cái đầu cũng đã không còn là hình dạng của con người nữa.

Đối diện với bé gái có cái đầu quái dị trước mắt, Ân Tu chẳng chớp mắt lấy một lần, cậu bình tĩnh gật đầu: "Đáng yêu lắm, không giống quái vật chút nào."

Cơ thể bé gái run lên, dịch thể màu đen không ngừng chảy xuống, nó liên tục hỏi: "Thật sự vẫn còn đáng yêu sao?"

"Đáng yêu."

"Không giống quái vật sao?"

"Không giống."

Dáng vẻ của bé gái dần dần khôi phục lại như thường theo những lời khẳng định chắc nịch của Ân Tu, nước mắt cũng đã sạch sẽ khô ráo.

"Anh trai thật tốt." Bé gái nức nở trong lòng Ân Tu, dường như đã trở về như lúc bình thường.

Quần chúng lặng lẽ dời tầm nhìn sang phòng của người chơi khác cũng đã kích hoạt tình tiết này, bé gái đang một mình run rẩy núp ở trong phòng, nó đang không ngừng vặn vẹo cơ thể trong nỗi sợ của bản thân mình rồi biến thành một con quái vật khủng khiếp, nó hét lên một tiếng rồi sau đó đánh vỡ cánh cửa xông vào phòng công kích người chơi kia, cơ thể nó đã biến dị đến mức khủng bố, căn bản không còn giữ được dáng vẻ của một đứa trẻ nữa.

Cũng chỉ có Ân Tu mới có thể nói nó đáng yêu sau khi nhìn thấy khuôn mặt biến dị khủng khiếp đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui