Edgar trên màn hình nhìn về cái lọ thủy tinh chứa đầy răng của mình.
Tiếng thán phục của người dẫn chương trình và tiếng tinh tinh không ngừng của thanh góp ý lấp đầy mọi kẽ hở trong phòng phẫu thuật, giống một con quái vật khổng lồ tản ra mùi hôi thối, bóp chặt Edgar và cái bình của cậu trong cái sự nóng rẫy ấy.
Cậu quả thực trông có vẻ sắp tắc thở mà chết, đặc biệt là sau khi MC hỏi cậu một câu hỏi như sau: “Cậu nghĩ gì về việc anh trai mình, David Wilson, phản bội Đế quốc?”
“Căn cứ theo tư liệu chúng tôi điều tra được, cậu cũng là một người lính của Đế quốc, sau lại vì thương tích mà phải xuất ngũ.
Vậy thì cậu có tham gia David Wilson tấn công Đế quốc không?”
“Ba ngày sau khi hắn bị hạ gục, cậu có xem TV không?”
“Mẹ cậu có xem không? Bà ta có ngất xỉu, hoặc là bệnh tim tái phát không? Nếu mẹ cậu cũng đang xem tiếp mục này, cậu muốn nói với bà ta cái gì nào?”
“Sau khi bị thượng tướng Wilkes bắt sống, cậu có nghĩ tới chuyện tự sát không? Nghe nói cậu đột nhập vào khu an toàn là để tìm con ông ta – thiếu tướng Heller đại danh đỉnh đỉnh của chúng ta để báo thù.
Chuyện này là thật sao?”
“Tỉnh táo lên đi nào.
Tiết mục sau có khi chúng ta còn sẽ mời đích thân ngài Heller Wilkes lên sân khấu đó nha.”
Tựa như Heller đã từng nói —— đây không phải phải là một quá trình thẩm vấn quy củ mà như chỉ là đang khoe mẽ thôi.
Thế nhưng cư dân của khu trung tâm lại rất thích xem thứ này.
Cũng như mỗi cuối tuần, họ sẽ quây quần bên chiếc TV, xem đồng bào mình giết hại lẫn nhau, chết vì bệnh phóng xạ hoặc bị những con thú hoang dã và dị nhân xé xác như một thú tiêu khiển.
Edgar bị những cánh tay robot giam chặt trên bàn giải phẫu, nhìn qua y hệt như khi thi thể của David bị lưu truyền trên truyền hình.
Đôi mắt vô hồn, sắc mặt xanh xao, phản ứng chậm chạp, trông như một xác chết.
Heller đột nhiên hiểu, chính phủ đã hoàn thành việc thẩm vấn trước khi gửi cậu đến đây rồi.
Với Veritaserum (thuốc nói thật), thiết bị sốc điện và phẫu thuật não, sau khi có được thông tin muốn biết, họ sẽ gửi một Edgar không tì vết đến chương trình để mua vui cho thiên hạ.
Dẫu cho Edgar hiện tại đã là người bán thực vật, nhưng cậu thi thoảng vẫn sẽ nói ra mấy câu đứt quãng, “Không,” Cậu thấp giọng nói, “Tôi không lẻn vào quân đội.
Không khí trong khu phóng xạ có mùi rất giống mùi thịt thối.
Chiến hữu ngủ bên cạnh, da mặt đều đã rữa hết ra.
Không phải là lỗi của anh đâu anh.
Chị ấy treo cổ tự vẫn.
Đúng vậy, chị ấy treo cổ tự vẫn trước khi bọn em kịp nhận ra.
Tất cả đều đã chết rồi.
Chẳng nhẽ mày mù hay sao? Tôi có thể tự mình làm được.
Bảy, sáu, ba.
Đây là kết quả của việc ngoan ngoãn tuân theo.
Gặp lại David, tôi sẽ tự tay giết anh ấy.
Đây là điều duy nhất tôi có thể làm.”
Những lời nói điên rồ của Edgar không phải lúc nào cũng đáp ứng được những câu hỏi phù phiếm của người dẫn chương trình, và lần nào họ cũng điều khiển cánh tay robot nhổ một chiếc răng của cậu ra.
Máu phun ra như đài phun, khán giả mở to mắt che miệng, những đứa bé yếu ớt che miệng khóc, nhưng ba mẹ của chúng là miễn cưỡng không muốn rời đi.
Edgar để lộ ra chiếc lợi hồng hào, rỗng tuếch của mình, cười cười trấn an những đứa trẻ nơi đó, hệt như một chú hề ở công viên, chỉ là trong tay cậu thiếu mất một quả bóng bay.
Mãi cho đến khi người dẫn chương trình nhắc đến cái tên “Heller Wilkes.”
Edgar bỗng dưng mở to hai mắt, sắc mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn người dẫn chương trình: “Mi nói cái gì?” Cậu bỗng gào lên, âm thanh bén nhọn như của một cô gái.
Người dẫn chương trình ra hiệu với nhiếp ảnh gia.
Máy quay thụt vào từ khán giả đến chân mày của Edgar với những đường gân, sau đó quay lại khuôn mặt méo mó của anh ta.
Hiệu ứng kịch tính có thừa.
“Chúng ta đang nói đến thiếu tướng Heller Wilkes.”
Người dẫn chương trình lộ rõ vẻ vui mừng, hệt như một con thú phóng xạ đang rình rập kẻ lạc đoàn.
Edgar bật cười, tiếng cười như một ông cụ đã gần đất xa trời.
Cơ thể cường tráng của cậu bắt đầu vặn vẹo điên cuồng, bàn mổ và bình thủy tình cũng buộc phải rung theo.
Răng trong bình cũng cười cùng cậu.
Ha, ha, ha.
Người dẫn chương trình tò mò tiến đến bên cậu, kết quả lại là bị Edgar nhổ thẳng một bãi nước bọt vào mặt.
“Quân lừa đảo dơ bẩn.
Đi chết đi.” Edgar nhẹ nhàng nói.
Hai cánh tay robot băng giá một trên một dưới căng miệng cậu ra rồi thò một tay khác vào và nhổ chiếc răng cuối cùng.
Edgar vẫn cười khúc khích, chiếc nướu không răng như một bông hoa quái dị.
Người thuyết trình đứng đó với khuôn mặt đen thui, mí mắt, mũi và bộ đồ màu chàm mỏng manh của gã dính đầy nước bọt đỏ ngầu của Edgar.
Nhưng gã cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà thể hiện một sự chuyên nghiệp đáng kinh ngạc.
Gã mỉm cười một cách khéo léo, sau đó châm biếm với mọi người qua màn hình TV: “Ai có thể ngờ rằng một người đã dành hai mươi hai năm trong vùng an toàn lại có thể có một hàm răng xinh đẹp sạch sẽ như vậy, đúng không mọi người?”
Đến giờ nghỉ ngơi, những cánh tay vừa nhổ toàn bộ răng cộ của Edgar lại bắt đầu nhẹ nhàng khử trùng, cầm máu, thoa thuốc rồi gây tê cho cậu.
Edgar nhắm mắt lại mà thiếp đi nặng nề, các nhà tài trợ lại lần lượt phát quảng cáo bản thân đã chuẩn bị chu đáo lên.
Lần này là liên quan đến các dụng cụ nha khoa.
Heller nằm trên sàn nhà, nhìn vào chiếc đèn chùm pha lê tuyệt đẹp phía trên căn hộ.
Quản gia I sau bao cay đắng cuối cùng cũng thể khởi động được hệ thống treo, nhưng lúc này tiết mục đã hạ màn, vì thế nó chỉ nhẹ nhàng bay tới bên người Heller rồi hỏi hắn: “Heller, cậu thấy bữa trưa hôm nay ăn cá nướng với nước sốt nấm như thế nào?”
Heller hồi lâu không nói gì.
Quản gia I lại nói: “Cậu không muốn ăn gì sao?” Nhưng Heller vẫn không nói gì.
Lại một lát sau, Heller vươn tay ra, chậm rãi vuốt ve trên mặt vết rạn quản gia I.
Hắn nói: “I, mày có biết đau không?”
“Heller, có một trăm bốn mươi ba cửa hàng máy móc gần đây có thể tùy chỉnh các phụ kiện robot mô phỏng cảm giác đau đớn, nhưng công nghệ tiên tiến này không tương thích với hệ thống của tôi.
Lần sau, tôi sẽ thể hiện sự đau đớn và buồn bã nếu cậu muốn.”
Màn hình LCD của quản gia I đột nhiên từ gương mặt tươi cười biến thành “khuôn mặt đang khóc.” Những giọt nước hình nón chảy ra từ đôi mắt xanh lam.
Cơ thể nhỏ bé của nó bắt đầu lắc lư từ bên này sang bên kia, né tránh bàn tay của Heller.
Nhưng Heller lại chạm vào nó.
“Thực xin lỗi mày, I.” Heller nói.
Thực xin lỗi cậu, Edgar.
Heller và các cấp dưới của mình tổ chức một cuộc họp ngắn qua video.
Hắn ôm quản gia trong lòng, nói rằng bản thân không quan tâm ăn lúc nào, cũng không quan tâm giường đã được dọn, càng không quan tâm sàn nhà có sạch đến mức có thể trần truồng nằm trên đó không.
Cho nên quản gia I không hề cố sức giãy giụa.
Nó ngoan ngoãn nằm im trong chiếc lồng tròn do hai cánh tay của chủ nhân tạo thành, trút bỏ gánh nặng công việc nhà, giao tiếp và những công việc hàng ngày, như một đứa trẻ ngoan không có việc gì làm, cũng chả có hứng thú vui chơi.
Khi Heller và những người khác đang nói chuyện, đôi mắt làm bằng ánh sáng điện tử màu xanh lam của nó nhìn chằm chằm vào phía bên kia của màn hình, như thể có một quản gia khác cũng đang trốn ở bên kia vậy.
Người phụ tá nói: “Thượng tướng Wilkes tìm được Edgar Wilson tại một khu phế tích gần biên giới.”
Anh ta nói về Edgar như thể cậu chỉ là một con mồi, một gói hàng giảm giá, một con súc vật, và những thứ tương tự.
Anh ta nói: “Lão Wilkes lập tức phái người tóm gọn cậu ta, bí mật chuyển giao tù binh cho chính phủ Đế quốc, sau đó lại phái một đội binh khác lội ngược lại, dọc theo dấu chân của Edgar, tìm được một khu ẩn nấp khác của phiến quân phản loạn.
Nơi đó là một khu vực trống nằm giữa khu an toàn và khu phóng xạ.
Có báo cáo nói rằng Edgar và hai thành viên của phiến quân khác ăn ngủ ở đó, nhưng đến khi binh lính đến thì chúng đã bỏ trốn, còn tiện thể phá hủy phần lớn các dấu vết ở đó rồi.”
Trái tim Heller đập thịch một cái, nặng nề rơi vào trong bụng hắn.
Hắn làm bộ như không có việc gì xảy ra mà lật xem tư liệu cấp dưới gửi tới, quả nhiên hắn tìm được tấm bản đồ địa hình quen thuộc và chấm đỏ ấy trong số những tấm hình không quan trọng.
Giao diện chỉ xuất hiện trên máy tính của hắn trong ba giây, nên trên thế giới này, vốn chỉ có hắn mới biết được vị trí của gia đình David.
Người phụ tá tiếp tục nói: “Chính phủ không thể xác nhận danh tính của những người này, cũng không thể đảm bảo rằng chúng sẽ không có hành động nào để trả thù Đế quốc.
Nhận ra được điểm này, lão Wilkes đã kiến nghị chính phủ Đế quốc công khai toàn bộ quá trình thẩm vấn phản đồ Edgar Wilson nhằm dụ chúng ra, một phen bắt hết tất cả những tên còn sót lại.”
Một thuộc hạ khác nói: “Nhưng mấy lão già kia đã lục lọi đầu óc của Edgar trước khi tiết mục kia phát sóng và đạt được kết quả thẩm vấn thật sự rồi.
Tiết mục kia chẳng qua là chỉ để tăng rating thôi.
Edgar đã điên rồi, cậu ta sẽ không nói ra thứ gì đáng giá nữa.”
Người phụ tá nói tiếp: “Người của chúng ta cũng đã điều tra ra, kết quả thẩm vấn kia hiện đang bị lưu trữ trong phòng hồ sơ bí mật, bất luận là ai cũng không có quyền truy cập.
Chính phủ đã dỡ bỏ hoàn toàn việc giám sát và thẩm vấn lão già Wilkes, đồng thời cũng đề nghị tặng thưởng huân chương cho lão.
Thiếu tướng, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Heller cười cười: “Xem ra cho đến tận bây giờ, nữ thần chiến thắng cũng không ưu ái chúng ta một chút nào.
Tôi muốn mỗi người các cậu đều phải bảo vệ chính mình.
Nếu các cậu bỗng dưng có mệnh hệ gì, sẽ không ai tin rằng là do cha tôi làm.
Bọn họ đều sẽ có thể đổ lên đầu phiến quân hết.
Các cậu đã hiểu chưa?”
Lúc cuộc họp sắp kết thúc, một sĩ quan trẻ từ đầu đến cuối không nói tiếng nào ngập ngừng lên tiếng.
Heller nhớ rõ cậu ta là một thiếu úy rất có tài chiến đấu, “Edgar Wilson có nói khi gặp lại David, cậu ta sẽ giết hắn.
Không lẽ cái chết của David Wilson có vấn đề?”
Tất cả mọi người có mặt đều đổ mồ hôi.
Phải biết rằng, khi đó, chính Heller là người đã tự tay bắn chết David.
Thiếu úy này lại cứ như có như không nghi ngờ lãnh đạo của mình bất cẩn.
Hơn nữa, cái chết của David cũng đã được chính phủ xác nhận, lại liên tục phát sóng suốt ba ngày ba đêm.
Cái chết của anh đã là một sự thật rõ như ban ngày.
Người phụ tá cố ý bảo vệ cậu thiếu niên đầu óc có vấn đề này: “Tin lời kẻ điên thì chính bản thân mình mới là người điên.”
“Edgar đương nhiên sẽ hận David Wilson.
Là tên thủ lĩnh không biết sống chết đó làm cậu ta lưu lạc đến nông nỗi này mà.” Một người khác nói.
Cuộc họp video “ngắn gọn này diễn ra trong ba tiếng đồng hồ.
Quản gia I có mấy lần vì bất an mà vặn vẹo trong vòng tay của chủ nhân.
Ngay khi Heller buông nó ra, nó bay vào bếp, hai phút sau, Heller nghe thấy tiếng dầu nóng xèo xèo phát ra từ bếp.
Quản gia I hôm nay cũng đã quên không đóng cửa phòng bếp lại.
Kể từ khi Heller nói vài năm trước rằng tiếng ồn làm anh ta khó chịu, nó đã có thói quen đóng cửa ra vào.
Nhưng Heller không muốn nhắc nhở con robot nhỏ béo nghe trăm lần cũng vẫn quên này.
Hắn không nói sự thật cho cấp dưới của mình.
Những ngày này, có quá nhiều thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của Heller.
Không phải ngẫu nhiên mà lão Wilkes bắt được Edgar, cũng không phải ông ta tìm thấy hang ổ của phiến quân nổi loạn.
Ông ta đã lấy trộm bản đồ địa hình quan trọng đó từ thẻ căn cước của Heller và biết phải đi đâu ngay từ đầu để tìm kiếm chiến lợi phẩm của mình.
Chính phủ Đế quốc lần đầu tiên không công bố hồ sơ thẩm vấn cho quân đội thì duy chỉ có một khả năng: từ miệng của Edgar, cuối cùng họ cũng biết được Heller và David có quan hệ mật thiết.
Bí mật mà Heller đã giấu kín cho đến tận bây giờ này sẽ xáo trộn xã hội khi nó được công bố.
Vì vậy, chính phủ tạm thời áp chế tình hình, rút lệnh theo dõi cha Heller, thay vào đó bắt đầu điều tra Heller.
Trong một vài ngày nữa, e rằng việc tổ chức một cuộc họp video với cấp dưới của hắn cũng sẽ trở thành một việc xa xỉ.
Bình minh chiến thắng như vừa mới phất lên lại bị mây đen nuốt chửng.
Gương mặt rộng lớn, hồng hào của thượng tướng Wilkes hiện lên như mây đen trên trời.
Đôi mắt trào phúng, cái miệng phun sấm, nuốt hết nước sinh mệnh dám cả gan ngáng đường lão.
Còn Heller bê bết máu, bối rối né tránh trên bãi đất hoang, và cuối cùng nhận ra rằng mình chỉ là một xác chết.
Bởi nếu không được thần linh, ma quỷ phụ trợ, cha hắn sao có thể vượt xa ngàn dặm trộm được dữ liệu trong thẻ căn cước của hắn? Heller nhắm mắt lại, ngửi thấy hương thơm thức ăn ngày càng nồng đậm, và bắt đầu suy nghĩ nhiều về việc liệu tấm thẻ căn cước có rời khỏi bên mình trong giây lát trong mấy ngày qua hay không.
Không, hắn vẫn luôn giữ nó bên mình mọi lúc mọi khi, trừ phi…
Heller mở mắt và cuối cùng cũng nhớ ra mình đã từng đánh mất thẻ căn cước khi nào.
Cách đây vài tháng, hắn đã để nó mặc nó rời xa bên mình, ở lại cùng với chiếc áo khoác bị vứt bỏ tại nhà của Dinah Wilkes.
Chỉ năm phút.
Chỉ năm phút mà thôi.
Mẹ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...