Edit: Mèo
====================
Trên đường Tiết Thành còn lải nhải, đúng là lãng phí gương mặt soái khí dương quang ngời ngời này.
"Muốn tôi nói rằng tổ tiết mục vấp phải hố hả, hờ, đúng là gameshow tốt, kiểu gì cũng phải quấn một cục thành trò chơi cạnh tranh, ở chỗ kia có đá để nhóm lửa, một chút nữa là nguyện liệu nấu ăn cũng đến rồi, nếu mà nấu nhiều, chúng ta phân chia."
"Chúng ta không thể bị tổ tiết mục châm ngòi ly gián, phải luôn tương thân tương ái!"
An Tri Mĩ ân ân gật đầu, "Vậy phiền Tiết ca rồi."
Cameraman nghẹn cười, nghẹn đến mức hai tay đều run, Tiết Thành vô tình thấy, còn vui vẻ: "Huynh đệ này, anh còn rất độc đáo, mọi người đều nóng đây, anh lạnh à?"
Camera liều mạng lắc đầu, theo sát đoàn đội.
Rốt cuộc, sáu người chơi cùng với một đoàn nhân viên công tác, đồng thời đi tới doanh địa A.
Sắc trời quá tối, Tiết Thành có điểm không thấy rõ lắm, còn muốn đi nhanh lên: "Thật ra thì không cần đến đây xem đâu, chạy nhanh đi tìm nơi nghỉ ngơi mới là việc chính, như này không phải làm trễ thời gian à, mấy người thấy đúng không ——"
Lúc đến gần, ánh mắt không thèm để ý mà rơi trên cái bóng đột ngột xuất hiện trên mặt đất, giọng nói đột nhiên im bặt: ".....!Là?"
Tiết Thành: "......???"
Tiết Thành há miệng nhưng không biết nói gì, xoa xoa đôi mắt, xác định chính mình không hoa mắt, càng đi càng nhanh, không thể tin tưởng mà sờ soạng mấy cái nhà gỗ tạo hình ngắn gọn hào phóng.
"Đây là mấy người dựng?" Tiết Thành khiếp sợ nói, "Không có khả năng!"
"Ha ha ha ha anh là cái đồ ngốc ——" Ngải Dao nghẹn một đường, chính là để chờ tới một màn này, ôm bụng cười ra nước mắt.
Căn nhà trước mắt nếu mà so sánh thì lớn hơn nhà bọn họ gấp đôi, khe hở một chút cũng chẳng có, bên ngoài tuy vẫn thô ráp như cũ, nhưng so Tiết Thành bọn họ lại ít nhiều bình thản hơn, ngược lại có loại cảm giác hình dáng của năm tháng.
Ngoài ra còn vô cùng sáng tạo, cắm mấy đóa hoa nhỏ xinh trên đỉnh nhà.
Tiết Thành đã chịu đả kích to lớn, bị Bạch Nguyên Câu ý bảo xem một chút, mới nhìn đến cái nơi đặt bên rừng cây.
Là một thanh đao.
Tiết Thành linh quang chợt lóe, sớm tỉnh ngộ: "......!Mấy người không chỉ có ba cái rương!"
Ngải Dao thì quên mất, Tư Cẩn rất ít nói chuyện cũng liền không nói chuyện, nhưng nhìn tiểu đơn thuần ngoan ngoãn An Tri Mĩ, cư nhiên suốt toàn bộ hành trình đều lừa hắn?!
Tiết Thành đau lòng đến mức thở không ra hơi, che lại ngực, thương tâm nhìn An Tri Mĩ: "Em đúng là tổn thương anh rất nhiều đó, An An, là anh đã nhìn lầm em!"
An Tri Mĩ vô tội nói: "Ai bảo Tiết ca lúc đó lại muốn cướp doanh địa của bọn em."
Tiết Thành ánh mắt mơ hồ chột dạ: "Ai, ai nói anh muốn cướp chứ?"
Ngải Dao cười lạnh phía sau.
......
Không ngoài dự liệu, ban đêm tại nơi vật chất cằn cỗi này, phần nguyên liệu nấu ăn phong phú kia tất nhiên vào tay đội của An Tri Mĩ.
Thịt bò, rau củ tươi ngon, tôm hòm lớn đã được xử lí từ trước.
Đôi mắt của ba người cả ngày nay đều phải ăn đồ ăn đóng hộp trở nên xanh mét, Tiết Thành da mặt thật dày, rất nhanh khôi phục bình tĩnh: "Mấy người bỏ qua một vấn đề trí mạng rồi đó."
An Tri Mĩ: "Cái gì cơ?"
Tiết Thành cười ra hai hàm răng trắng, vui sướng khi người gặp họa, "Ba người không có đá để nhóm lửa, thế thì muốn nhóm lửa như thế nào?"
Bạch Nguyên Câu ôm chặt Từng Kỳ, hôn xuống trán của nàng, muốn trấn an tình tình nhỏ của bạn gái, xong liền tham dự đối thoại: "Không bằng chúng ta nhóm lửa, các người chia nguyên liệu nấu ăn ra?"
Mọi người trao đổi tầm mắt.
Theo lý thuyết thì tổ tiết mục cố tình an bài như vậy, chính là vì chế tạo xung đột phía sau, thể hiện các khách quý có một khắc ôn nhu.
An Tri Mĩ đã quá thông thạo mấy cái kịch bản gameshow như này rồi, hơi hơi mỉm cười, chuẩn bị chấp thuận lời đề nghị này.
Chỉ nghe "cạch" một tiếng ——
Trong bóng tối bỗng chốc xuất hiện ngọn lửa mà lam, theo gió lắc lư lay động, nhưng chính là kiên cường bất diệt.
Tiết Thành: "......"
Bạch Nguyên Câu: "......"
An Tri Mĩ: "......"
Mọi người trong tổ tiết mục: "......"
Mọi người đều quay đầu lại, đồng thời nhìn phía Tư Cẩn đang trầm mặc.
Tư Cẩn giương mắt nhìn quanh, mặt mày thanh chính, "Không phải muốn lửa sao?"
An Tri Mĩ ngẩn dầu lên, đột nhiên nhìn hắn.
Làm cái gì thế hả?
Mọi người nhất thời không rõ hắn đây là khờ thật hay là giả ngu, nhưng mà nghĩ đến chắc chắn người thừa kế Tư gia trong tương lai không đến mức là kẻ ngốc, thật sự thì cái ý tứ kia hiện tại có hơi vi diệu......
Là thắng bại dục quấy phá? Hay là không muốn ở cùng B đội?
Đây đều là việc nhỏ, chủ yếu là cái bật lửa này từ đâu ra?
Tư Cẩn......!Hút thuốc?!
Cảnh tượng nhất thời vô cùng xấu hổ, mọi người hai mặt nhìn nhau, chỉ cảm thấy nói cái gì cũng đều không thích hợp.
Tư Cẩn ở trong tiết mục tựa hồ vẫn luôn rất ít nói, nhưng cảm giác tồn tại của hắn tuyệt đối không ít, không chỉ vì ngoại hình vô cùng bắt mắt, còn chính là gia thế nổi trội.
Tiết Thành luôn là dính lấy An Tri Mĩ, không quá dám cùng Tư Cẩn nói chuyện, cũng là nguyên nhân này.
Tiết Thành không nghĩ tới mình chỉ đùa một chút, chọc trúng việc ngoài ý muốn, hắn xấu hổ mà cười vài tiếng, bước đến hòa giải: "Tư tiên sinh* thật hài hước, ngươi như vậy chúng ta như thế nào không biết xấu hổ cọ cơm?"
*Bình thường thì tiên sinh là để gọi chồng, giống như là tình thú ấy, nhưng mà tiên sinh cũng tương đương gọi lão sư, người lớn hơn, hoặc người có địa vị cao hơn mình để thể hiện tôn trọng nên ở đây mình giữ nguyên gốc như vậy
An Tri Mĩ cũng có chút khẩn trương, tuy nói Tư Cẩn cùng cậu thực chất quan hệ không tốt, nhưng trơ mắt nhìn người khác rơi vào nguy cơ biến xấu danh tiếng, cậu vẫn là không thể nào thờ ơ lạnh nhạt được.
An Tri Mĩ khẽ cắn môi, đang muốn lên tiếng ——
Liền thấy Tư Cẩn trầm mặc một lát, bật lửa chơi đùa trên tay, chậm rì rì mở miệng: "Mỗi phòng ở khách sạn đều được phát bật lửa, mọi người không ai mang theo à?"
Mọi người mới chú ý tới, bật lửa trong tay hắn có logo của khách sạn.
Tư Cẩn nghiêng đầu hướng phía Tiết Thành, "Cái này so với đá lấy lửa còn tiện hơn."
Không khí căng chặt chợt thả lỏng.
Mọi người mắt thường có thể thấy được buông lỏng thân thể, bật lửa này không phải của Tư Cẩn, lời lúc nãy cũng không mang ý muốn cự tuyệt, chỉ là cung cấp phương tiện, mọi người lại bắt đầu cười đùa.
An Tri Mĩ lại không ở trong đó, cậu nhìn gương mặt vô cảm của Tư Cẩn, phát hiện không khí vừa rồi chợt ngưng trọng trong khoảnh khắc —— thân phẩn của Tư Cẩn so với tưởng tượng của cậu còn cao quý hơn.
......
Buổi tối, sáu vị khách quý đích thân làm một buổi tiệc lớn, nghiễm nhiên biến thành tiết mục mỹ thực.
An Tri Mĩ cố gắng ăn ít hơn, ăn đến một nửa, cậu chú ý tới Tư Cẩn một mình rời khỏi sân khấu.
Cậu không biết nghĩ như thế nào, nhớ tới sự kiện bật lửa kia, ma xui quỷ khiến mà theo đi ra ngoài, tìm nửa ngày, thấy Tư Cẩn tại một tảng đá cách đó không xa.
Chút tia lửa mờ ảo trong bóng đêm, tựa như đóa hoa hồng đen lặng lẽ nở rộ.
An Tri Mĩ nhìn khuôn mặt được chiếu sáng bởi ánh đèn vàng ấm áp, xem hắn đứa điếu thuốc thon dài vào miệng, hắn cũng không trầm mê, nhợt nhạt một ngụm liền buông, cái mũi thẳng lạnh như núi tuyết.
Nhưng mà người đàn ông lạnh lùng như vậy, tùy ý cầm điếu thuốc dựa trên đầu gối, làn sương khói trung hoà lạnh lẽo, làm dáng vẻ này làm hắn tràn ngập hormone hơi thở gợi cảm chi dục.
An Tri Mĩ rất sớm đã biết sườn mặt Tư Cẩn rất đẹp, chỉ là không muốn thừa nhận.
Tư Cẩn chậm rãi phun ra một ngụm sương khói, mắt lé nhìn qua nháy mắt, cấu thành một bức yên lặng màu đen hệ cắt hình.
Một nơi an tĩnh nào đó, An Tri Mĩ tựa hồ nghe thấy âm thanh tim đập.
Thịch ——
Thình thịch ——
—— cậu lại lần nửa tự dặn lòng, chỉ là bị tin tức tố hấp dẫn thôi.
An Tri Mĩ đến gần, trên cao liếc xuống Tư Cẩn một cái, ngữ khí không tốt: "Nhiều người như vậy, nếu mà bị người khác phát hiện là xong đời."
Tư Cẩn không có trả lời cậu, trầm giọng, hỏi: "Cậu đối với tôi vô cùng lãnh đạm."
Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Rõ ràng như vậy sao? An Tri Mĩ dịch tầm mắt, chột dạ phủ nhận: "Không có."
"Tôi hiểu cậu mà." Tư Cẩn như là không thèm để ý, nói sang chuyện khác, mỗi một chữ nói vừa nhẹ lại chậm rãi, làm An Tri Mĩ bất tri bất giác rơi vào cảm giác vô thức, "Tôi không phải là người thừa kế đủ tư cách, bản tính nhất thời có thể che dấu, nhưng mà đối với lâu dài thì không."
Hắn rũ mắt, "Cho nên tôi không có bạn bè."
An Tri Mĩ không biết nên nói cái gì cho phải, não bổ cảnh tượng đứa nhỏ đáng thương lớn lên trong gia đình cổ hủ, cậu đột nhiên cảm thấy Tư Cẩn rất thảm, ít nhất là so với tính huống của cậu thì thảm hơn nhiều.
TRong khi đó, cậu vì muốn chạm vào tuyến thể của Tư Cẩn, mà đã tùy tiện bày ra vẻ tốt tính với hắn, có vẻ quá mức thực dụng.
Tư Cẩn thấy ánh mắt An Tri Mĩ mềm hơn không ít, tiếp tục nói: "Tôi hy vọng cậu đáp ứng cùng tôi hợp tác, không phải là vì mấy lời đồn đại kia."
Hắn bất động thần sắc mà ám chỉ: "Chỉ là muốn cùng cậu đơn thuần làm bạn bè mà thôi."
Không có chút màu mè gì luôn.
Ánh mắt An Tri Mĩ càng thêm thương hại, loại tính cách này của cậu, chính là ăn mềm không ăn cứng.
Tư Cẩn nếu là thường thường trêu chọc cậu một chút, cậu đặc biệt dễ dàng tạc mao, nhưng với khuôn mặt đẹp trai đến mức không thể rời mắt như vậy, mang theo một thân tin tức tố dễ ngửi, lời nói yếu thế đều hướng cậu mà bày tỏ.......
—— Thử hỏi, như vậy thì ai chịu được chứ?
An Tri Mĩ vốn dĩ đã tính từ bỏ mục đích nghiệm chứng trên người Tư Cẩn, Tư Cẩn đêm nay lại còn nói như thế, cậu càng ngượng ngùng giày xéo tâm can.
An Tri Mĩ đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, châm chước mở miệng: "Lúc trước tôi quả thật có cư xử hơi quá đáng với anh."
Bàn tay kẹp điếu thuốc của Tư Cẩn khẽ run lên.
Nhìn đi, cậu vậy mà lại thừa nhận!
"Nghe anh nói như vậy, kỳ thật anh cũng có nổi khổ riêng." An Tri Mĩ thở dài, "Hình như cũng không thấy ghét nữa."
Tư Cẩn vẩy tàn thuốc, khó hiểu, tại sao chỉ vì cự tuyệt cậu liền bị ghét luôn rồi?
An Tri Mĩ lại nói: "Từ đêm nay trở đi, tôi sẽ cố gắng tiếp nhận người bạn mới."
Tư Cẩn nghĩ, thôi thì cũng tốt, cậu nghĩ thông rồi.
Khó thấy An An khe khẽ nói lại nghiêng mặt sang bên, cặp mắt như hoa đào nở rộ đầy xinh đẹp hơi hơi cong lên, không có chút gì giả tạo, không có lãnh đạm trào phúng xem thường, lần đầu tiên nở nụ cười chân thành với Tư Cẩn.
Cậu nhanh giọng, cố nói: "Làm quen lại đi, bằng hữu, tôi là An Tri Mĩ."
Tư Cẩn nhìn chằm chằm cậu cười, một lát, khóe miệng không chịu khống chế mà dương lên: "Tôi là Tư Cẩn."
"Tôi biết mà." An Tri Mĩ bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, thời gian phảng phất như kéo dài đến vô tận, "Lần này tôi nhớ rồi."
Cậu chậm rãi chớp chớp mắt, giảo hoạt nói: "Là Cẩn trong du cẩn*."
*Du cẩn: 'du' và 'cẩn' trong tiếng Trung đều có nghĩa là ngọc quý, mà tui để như này để cho nó có từ 'cẩn'
Trong nháy mắt này, Tư Cẩn cảm giác như có thứ gì đó đánh hẹ lên trái tim hắn một cái.
Nhanh đến mơ hồ như vừa ảo giác, như là một chút thoáng qua.
---------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ông nói gà bà nói vịt ( 1/1) đã get!
————
A ha ha, hôm nay đạt thành mục tiêu cập nhật chương kép.
( ⊙v⊙).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...