Chỉ cần có đủ tự tin, bạn có thể lừa gạt người khác, cũng có thể lừa gạt chính mình.
Nhờ vào lòng tin, Hạ Uyển cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt mình.
Cô nhìn Uất Trì Diễn và Hứa Dao Dao một cách chân thành nhất có thể, làm cho họ có thể tin tưởng lời nói của mình.
"Tô Khải? Cậu ta bị trĩ? Hahahahahaha!"
Hừm, mặc dù mọi thứ nghe có vẻ hoang đường, nhưng mà...
Để lừa gạt Uất Trì Diễn thì dư sức.
Nhìn Uất Trì Diễn cười đến nỗi ôm đầu gối của mình, hiển nhiên là đã tin, Hạ Uyển cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may Tô Khải đã chịu cái chuyện này thay cô, nếu không hôm nay cô sẽ gặp rắc rối mất.
"Tôi phải nói cho Tống Chi Lễ chuyện cười này. Tại sao gần đây hai người họ đều gặp phiền toái về chuyện WC nhỉ? Không hổ là hạng nhất và hạng nhì của trường chúng ta." Mặc dù lời Uất Trì Diễn nói là câu hỏi, nhưng trong giọng nói không hề chứa sự nghi ngờ nào, rõ ràng là đang xem náo nhiệt.
Nhìn thấy Uất Trì Diễn lấy điện thoại ra, định gửi tin nhắn WeChat, Hạ Uyển lập tức ngắt lời anh, giật lấy điện thoại của anh: "Không được! Cậu không thể nói!"
"Tại sao?" Uất Trì Diễn khó hiểu hỏi.
"Bởi vì... bởi vì nếu cậu nói ra, lỡ bị Tô Khải phát hiện, cậu ta sẽ nghĩ rằng tôi đã tiết lộ bí mật của cậu ta." Hạ Uyển vừa nói vừa cầm điện thoại chặt hơn, trên mặt lộ ra vẻ khó xử: "Vốn dĩ quan hệ giữa tôi và cậu ta đã chẳng ra làm sao, thật vất vả lắm tôi mới nắm được nhược điểm của cậu ta, thái độ đối với tôi mới cải thiện rất nhiều, tiếp theo chúng tôi còn phải ở chung mười mấy ngày."
Hạ Uyển nói cũng có lý, Uất Trì Diễn không phải loại người ích kỷ vì xem náo nhiệt mà không suy xét đến người khác.
Từ trước đến nay, Uất Trì Diễn luôn giảng giải về tình nghĩa anh em, anh gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi, tôi đảm bảo trong thời gian ở Thánh Vũ, tuyệt đối sẽ không nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai."
Nói xong, Uất Trì Diễn còn nhìn thoáng qua Hứa Dao Dao, dặn dò nói: "Cậu cũng đừng lan truyền chuyện này ra ngoài."
Hứa Dao Dao: "..."
Hạ Uyển: "..."
Cậu tự quản chính cậu đi là được!
Dù sao thì Uất Trì Diễn cũng đã đồng ý rồi, lòng Hạ Uyển cũng nhẹ nhõm hơn.
Nhưng...
Uất Trì Diễn lại như nghĩ tới gì đó, nói: "Vậy cũng không thể dễ dàng buông tha cậu ta như vậy đươch. Thái độ của thằng nhóc này với chúng ta rất quá đáng, phải khiến cậu ta ăn chút đau khổ."
Hạ Uyển cau mày, có chút cảnh giác hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
"Cứ chờ xem. Buổi tối chúng ta cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm." Uất Trì Diễn nói xong, đứng dậy đi ra ngoài, nói: "Hai người các cậu tiếp tục nói chuyện đi, tôi đi trước!"
Sau khi Uất Trì Diễn nói xong, giống như có chuyện gì gấp gáp, trực tiếp rời đi.
Vừa đóng cửa, trong phòng đã yên tĩnh lại.
Nhưng có vẻ hơi khác với trước đó...
Hạ Uyển nhìn về phía Hứa Dao Dao, ngạc nhiên khi thấy đôi mắt đối phương lại đỏ.
Hạ Uyển vội vàng lấy giấy đưa cho cô ấy, có chút hoảng loạn rồi lại không biết làm sao, bèn hỏi: "Sao vậy?"
Hứa Dao Dao nhìn chằm chằm vào mắt cô, mím môi, nhiều lần muốn mở miệng nói gì đó, nhưng vẫn là muốn nói lại thôi.
Hạ Uyển nhất thời không biết phải làm sao cho phải, chỉ có thể yên lặng chờ cô ấy chủ động nói.
Cho đến khi tiếng chuông reo.
Hạ Uyển nhắc nhở: "Chúng ta mau lên lớp thôi."
Nếu họ không trở về lớp bây giờ thì sẽ tới trễ.
Hứa Dao Dao nhắm mắt lại, vẫn không trả lời.
Hạ Uyển không còn cách nào khác, bị chậm trễ lâu như vậy, cô chỉ có thể cầm khăn lông lau tóc qua loa, sau đó nói: "Chúng ta cần phải đi rồi."
Mà giờ phút này, Hứa Dao Dao đột nhiên hỏi: "Tại sao?"
"Tại sao gì chứ?" Đầu óc Hạ Uyển càng mơ hồ, hỏi.
Hứa Dao Dao nhìn về phía Hạ Uyển, khó khăn mở miệng, lời nói khiến cô như rơi xuống hầm băng.
"Khăn tắm này là của cậu, đồ đang phơi trên ban công chính là quần thể dục mà không phải đồ bơi."
Tô Khải mắc bệnh trĩ, lời nói vô lý như vậy có thể lừa được Uất Trì Diễn, nhưng không thể lừa được Hứa Dao Dao.
Khăn tắm kia rõ ràng là từ hồ bơi, chỉ có thể từ tiết học trước mang về, nhưng Tô Khải hoàn toàn không có về ký túc xá.
Hơn nữa buổi học bơi hôm nay, Tô Khải xuống hồ, cậu ta mặc đồ bơi.
Mà giờ phút này trên ban công ký túc xá, chỉ có một cái quần thể dục, là đồ thể dục mà Hạ Uyển đã mặc.
Tất cả điều này đều là bug.
Hứa Dao Dao hít sâu một hơi, trực tiếp vạch trần chân tướng: "Hạ Uyển."
Cũng không hề có sự nghi ngờ nào, là giọng điệu khẳng định mà không phải một câu nghi vấn.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau.
Hạ Uyển chậm rãi gật đầu.
Cô thừa nhận.
Lớp A1, trong phòng học.
Giang Ngộ Thời nhìn vị trí trống bên cạnh mình, lấy bút chọc chọc bả vai Uất Trì Diễn, hỏi: "Hạ Mộ đâu? Sao cậu ấy còn chưa tới? Không phải cậu vừa nói đưa Hứa Dao Dao đi tìm cậu ấy sao?"
"Đúng vậy." Uất Trì Diễn đáp lại một cách đương nhiên: "Lớp tự học có gì tốt, đương nhiên bọn họ là đang bồi dưỡng tình cảm rồi."
Cách quản lý tiết tự học của Thánh Vũ cũng khá có nhân tính, việc học sinh thỉnh thoảng vắng mặt cũng là điều dễ hiểu.
Hiện tại điều Uất Trì Diễn quan tâm không phải chuyện này, anh trực tiếp đứng dậy đi tới trước mặt Tô Khải, nói: "Tô Khải, buổi tối chúng ta cùng đi ăn cơm đi."
Nghe được lời mời đi ăn của Uất Trì Diễn, Tô Khải chỉ cảm thấy thật vớ vẩn, cậu ta thậm chí lười đặt bút trên tay xuống, nói: "Rảnh rỗi thì đi quét lá rụng dưới khu dạy học đi."
Đừng làm phiền cậu ta, còn nói chuyện vô lý như vậy.
Nếu là ngày thường, Uất Trì Diễn nhất định sẽ giận ngược Tô Khải, nói không chừng hai người còn tranh cãi một trận.
Nhưng hôm nay khác với trước đây, Uất Trì Diễn tự nhận mình đã nắm "nhược điểm" của Tô Khải, thái độ của anh hiển nhiên dịu dàng hơn rất nhiều, thậm chí còn kiên nhẫn giải thích: "Hiện tại chúng ta đều là đại diện của Thánh Anh, ăn bữa cơm để bồi dưỡng một chút cảm tình cũng là điều dĩ nhiên. "
Tô Khải giọng nói càng không kiên nhẫn, nói: "Tôi và các cậu không có bất kỳ tình cảm nào cần bồi dưỡng."
Thấy thế, Uất Trì Diễn chỉ có thể kéo ông nội mình vào, nói: "Cậu cho rằng tôi muốn cùng cậu ăn cơm sao? Còn không phải do ông nội của tôi đặc biệt dặn dò sao... Quên đi, không đi thì thôi."
Uất Trì Diễn cố tình nói nửa chừng, khơi dậy sự hứng thú của Tô Khải, còn để lại không gian cho cậu ta tưởng tượng.
Tô Khải lập tức đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Uất Trì Diễn, hỏi: "Hôm nay hiệu trưởng cũng tới sao?"
Từ trước đến nay, Tô Khải luôn coi Tống Chi Lễ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình. Mặc dù hai người cùng ở trong Hội học sinh, nhưng trước hội trưởng lại có một chữ phó, lại khiến thân phận họ vẫn khác nhau một trời một vực.
Ví dụ như trong việc quản lý nội quy trường học, Tống Chi Lễ tham gia từ rất sớm, mà cậu ta lại chỉ có thể giải quyết một ít cuộc ẩu đả nhỏ giữa các học sinh. Cậu ta cũng nghe nói Tống Chi Lễ thường xuyên ăn cơm cùng hiệu trưởng, nếu hôm nay cậu ta cũng có thể ăn cơm với hiệu trưởng, liệu cậu ta có thể có quyền hạn như Tống Chi Lễ không?
Nghĩ đến đây, Tô Khải lập tức đưa ra quyết định, cậu ta hỏi: "Buổi tối đi đâu?"
Uất Trì Diễn nở nụ cười bí hiểm: "Đừng hỏi nhiều như vậy, buổi tối đi cùng chúng tôi là được."
Sân thượng, ở đây gió hơi mạnh.
Khi Hứa Dao Dao cho rằng Hạ Uyển là Hạ Mộ, cô ấy được cô chiếu cố nhiều hơn, nhưng sau khi biết Hạ Uyển là con gái, tựa như trái ngược, cô ấy bắt đầu chiếu cố Hạ Uyển.
Lúc này, Hạ Uyển đang ngồi trên ghế, trên người mặc áo khoác đồng phục của Hứa Dao Dao, trong tay cầm một ly nước ấm mà Hứa Dao Dao cưỡng ép nhét vào tay.
Hạ Uyển có chút bất đắc dĩ nói: "Tôi đã uống thuốc giảm đau, hiện tại thực sự không đau nữa."
"Vậy thì uống thêm nước ấm đi. Con gái trong kỳ sinh lý cần phải cẩn thận, huống chi cậu vừa mới đụng nước vì cứu tôi, không tốt cho thân thể." Hứa Dao Dao vừa nói vừa từ bên cạnh kéo ghế lại ngồi bên người Hạ Uyển, lại hỏi: "Cậu có lạnh không? Bằng không chúng ta vẫn nên vào đi thôi, bên trong cũng có phòng tự học nhỏ."
"Không cần, không cần." Hạ Uyển liên tục xua tay, nhìn hoàn cảnh xung quanh nói: "Nơi này khá rộng rãi, tôi thích ở đây."
"Tôi cũng thích ở đây." Hứa Dao Dao cười đáp lại, nói: "Khi tôi mới đến Thánh Vũ, tôi thường đến đây ăn trưa một mình."
Hạ Uyển miệng còn nhanh hơn não, nói: "Sau đó hướng về phía sân thượng hô to?"
Hứa Dao Dao sững sờ một lúc, như thể không phản ứng kịp Hạ Uyển đang nói gì.
Hạ Uyển buông ly nước, thành thật xin lỗi: "Thực xin lỗi, xem phim thần tượng thấy như vậy."
Hứa Dao Dao hiểu ý của Hạ Uyển, nghiêm túc nói ra lời thoại trong phim thần tượng: "Về sau nơi này chính là căn cứ bí mật của hai chúng ta!"
Sự hiểu ngầm kỳ lạ tăng lên.
Cuối cùng cũng nên nói đến chủ đề chính.
Hứa Dao Dao hỏi: "Tại sao cậu lại lấy thân phận Hạ Mộ để trở lại Thánh Anh? Nữ giả nam, nếu bị phát hiện sẽ rất phiền phức."
Đối mặt với câu hỏi này, Hạ Uyển do dự một hồi, mới nói: "Nếu như tôi nói, tôi nhìn thấy cuộc đời của tôi, cậu có tin không?"
Những lời này của Hạ Uyển rõ ràng khiến Hứa Dao Dao cảm thấy rất khiếp sợ, cô ấy gật đầu không chút nghĩ ngợi, nói: "Tôi tin."
Hạ Uyển uống một ngụm nước ấm trong ly giữ nhiệt cầm trên tay, nói: "Tôi thấy tương lai của tôi. Sau khi tôi trở lại cuộc sống ở Thánh Anh thì rất nhiều chuyện rối loạn đã xảy ra. Cuối cùng, kết cục của tôi rất thê thảm, mà tất cả đều là bởi vì bọn người F4 ở Thánh Anh dẫn đến. Nói một cách đơn giản, tất cả đều là vì tình yêu mà gây họa. Cho nên tôi muốn giải quyết gốc rễ của vấn đề, nữ giả nam, người cùng giới sẽ không nảy sinh tình cảm."
"Cậu thật thông minh." Hứa Dao Dao rất nghiêm túc mà khen ngợi ý tưởng của Hạ Uyển, sau đó nghiêm túc nói: "Tôi tin những gì cậu nói, bởi vì tôi cũng có trải nghiệm như cậu."
Những lời này làm cho Hạ Uyển sửng sốt, cô hỏi: "Cậu đã từng nữ giả nam rồi sao?"
"Không phải giống cái này." Hứa Dao Dao bị chọc cười, quay đầu nhìn về phía Hạ Uyển, nói: "Trước năm lớp 12, tôi đã từng có một giấc mơ, lặp đi lặp lại cùng một giấc mơ. Giống như cậu, tôi cũng mơ thấy mình đến Thánh Anh, cũng cùng những người đó xảy ra một chút chuyện, tôi... tôi có vẻ thích Uất Trì Diễn."
Nói đến đây, khuôn mặt Hứa Dao Dao lộ vẻ khó hiểu, tiếp tục than thở: "Sao có thể chứ, cậu ta hoàn toàn không phải là kiểu người tôi thích. À, trọng điểm không phải cái này, dù sao thì cuối cùng tôi cũng rất thê thảm. Cho nên tôi và cậu giống nhau, đều muốn giải quyết gốc rễ của vấn đề, tôi cảm thấy chỉ cần không đến Thánh Anh, mọi thứ sẽ không xảy ra."
Hai người đều nói sự thật, nhưng lại không nói ra toàn bộ, ăn ý che giấu chuyện đối phương là một trong những thủ phạm chính gây ra số phận bi thảm của mình, không muốn đối phương mang thêm gánh nặng tâm lý.
Nhưng Hạ Uyển đột nhiên ý thức được điểm này, có lẽ đây là vấn đề nhằm ở đây.
Cô hỏi: "Trong giấc mơ của cậu, nếu cậu chỉ còn hai bàn tay trắng, vậy thì ai sẽ là người có được tất cả?"
"Là..." Hứa Dao Dao ngập ngừng nói, nhưng cuối cùng cô ấy rũ mi, vẫn không trả lời.
Không có đáp án, chính là đáp án.
Hạ Uyển trả lời thay Hứa Dao Dao, cô hỏi: "Là tôi, đúng không?"
Hứa Dao Dao khẽ gật đầu.
Sau khi xác nhận điều này, Hạ Uyển đột nhiên cảm thấy như trút được gánh nặng, nói: "Đúng lúc, người trong giấc mơ của tôi cũng là cậu."
Hai người nhìn nhau.
Choáng váng, ngạc nhiên, không biết làm sao, cuối cùng đều thở dài nhẹ nhõm.
Cho tới nay, sợ hãi, lo lắng, tại khoảnh khắc này đã bị gió thổi bay.
Hai người lại cùng nhau kiểm tra đối chiếu một số chi tiết mà họ biết, ngoài sự tồn tại của hệ thống, Hạ Uyển cũng nói ra hết từng chuyện một.
Không phải cô muốn cố tình gạt Hứa Dao Dao, chỉ là hai chữ hệ thống vừa đến bên miệng, Hạ Uyển sẽ thấy mình không thể nói ra.
Hạ Uyển cũng hiểu rõ, hẳn là có cái gì đó trói buộc cô, khiến cô không thể nói ra sự tồn tại của hệ thống và nhiệm vụ, cô chỉ có thể giải thích tất cả những chuyện qua giấc mơ như Hứa Dao Dao.
Hứa Dao Dao kết luận: "Vì vậy, những gì chúng ta thấy đều là cuộc sống hạnh phúc của người kia còn mình thì bi thảm. Nếu phải dùng một cuốn sách để hình dung... Cả hai chúng ta đều là nữ chính trong nhận thức của nhau?"
Hạ Uyển gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi vẫn luôn cho rằng mình là nữ phụ độc ác, là người chứng kiến tình yêu của cậu và Uất Trì Diễn."
"Tôi cũng vậy." Nhắc đến điều này, khuôn mặt Hứa Dao Dao lộ ra một chút bất mãn, nói: "Nhưng tại sao trong giấc mơ của hai chúng ta, Uất Trì Diễn đều là nam chính?"
Hứa Dao Dao nói với vẻ mặt đáng thương rồi nắm lấy tay Hạ Uyển: "Tôi và Uất Trì Diễn thật sự yêu nhau, cậu cho tôi tiền đi, cho tôi năm triệu, tôi sẽ rời khỏi cậu ta."
Hạ Uyển nghiêm túc từ chối: "Cậu cho tôi năm trăm tệ cũng được, tôi rời."
Hai người vừa nghịch ngợm, rồi lại cười phá lên.
Trên đường trở về, trong lòng Hạ Uyển bắt đầu hỏi hệ thống: "Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?"
Hệ thống thành thật trả lời: [Đây là chuyện bình thường, đây không phải là lần đầu tiên trên thế giới có thêm một người cầm kịch bản.]
"Tao hỏi mày, tại sao kịch bản của tao và Hứa Dao Dao lại không giống nhau?"
[Đó cũng là điều bình thường. Tương lai của mỗi người vốn là có vô số loại khả năng. Nếu tin tưởng vào số mệnh, ký chủ cũng sẽ không xuất hiện ở thế giới này.]
[Cho nên ký chủ không cần để ý nhiều như vậy, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.]
Giống như cái gì cũng nói, lại giống như chưa nói cái gì.
Nhưng đối với Hứa Dao Dao và Hạ Uyển, đây là một chuyện tốt.
Bí mật sẽ làm cho hai người nhanh chóng trở thành bạn bè.
Khi hai người trở lại phòng học là lúc trước khi tiếng chuông tan học vang lên, ánh mắt nhiều chuyện của Uất Trì Diễn nhìn thoáng qua Hứa Dao Dao, sau đó nhìn về phía Hạ Uyển nói: "Cậu đã về rồi, tôi còn lo lắng cậu quên mất buổi tối cùng chúng tôi đi ăn, sẽ bỏ lỡ trò hay đấy."
Hạ Uyển ngồi xuống, hỏi: "Trò hay gì?"
Uất Trì Diễn chỉ vào Tô Khải đang quay đầu thảo luận toán học với bạn cùng lớp, nói: "Tôi mời cậu, buổi tối chúng ta đi ăn lẩu, ăn đồ cay."
Hạ Uyển: "?"
Nghe vậy, Hứa Dao Dao cũng ngẩng đầu nhìn sang.
Uất Trì Diễn suy nghĩ rất đơn giản, biết được Tô Khải bị "trĩ" nên mời cậu ta đi ăn lẩu cay.
Hạ Uyển thấp giọng nói: "Chuyện này không ổn lắm đâu."
Tống Chi Lễ cũng hạ thấp giọng nói: "Yên tâm, tôi sẽ không vạch trần cậu ta... Chuyện kia, ngày mai có mở lớp, ông nội của tôi sẽ tới dự thính. Nếu không cho cậu ta ăn nhiều ớt cay, còn không biết cậu ta sẽ làm gì để nhằm vào chúng ta đâu."
Nếu Uất Trì Diễn đã nói như vậy, Hạ Uyển không tìm được lý do để từ chối.
Hứa Dao Dao đột nhiên hỏi: "Tôi có thể đi cùng các cậu không? Tôi... tôi muốn ăn tối với Hạ Mộ."
Uất Trì Diễn hào phóng đồng ý: "Được, cũng chỉ thêm một đôi đũa mà thôi."
Hạ Uyển khó hiểu mà nhìn Hứa Dao Dao.
Hứa Dao Dao không nói gì, mà lấy điện thoại ra.
Rất nhanh, Hạ Uyển nhận được tin nhắn WeChat từ Hứa Dao Dao.
[Tôi cùng đi với cậu, nếu có chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ hỗ trợ cậu.]
Hạ Uyển đáp lại bằng biểu cảm khóc lớn để thể hiện sự cảm động của mình.
Buổi tối.
Nhìn tiệm lẩu không một bóng người ở trước mặt, Tô Khải hỏi: "Chỉ có chúng ta thôi sao?"
Uất Trì Diễn xua tay, nói: "Tùy tiện ngồi đi, tôi bao hết rồi."
Hạ Uyển giống như một cái máy vô cảm nói: "Cậu muốn ăn gì thì ăn, đêm nay thiếu gia Uất Trì mời khách."
Tô Khải nhìn về phía anh: "Cậu biết tôi không hỏi cái này, hiệu trưởng đâu?"
Uất Trì Diễn giả vờ nghe không hiểu ẩn ý của cậu ta, trả lời: "Ông nội sẽ đến dự thính tiết học của chúng ta vào ngày mai, tất nhiên bây giờ ông đang ở nhà."
Tô Khải khó tin nhìn Uất Trì Diễn, hỏi: "Uất Trì Diễn, cậu gạt tôi?"
Uất Trì Diễn trả lời đúng lý hợp tình, nói: "Cho tới bây giờ tôi chưa có nói ông nội sẽ tới tối nay."
Đúng lúc này, một chiếc xe khác của Giang Ngộ Thời và Tống Chi Lễ cũng chạy tới.
Mặc dù không hiểu Uất Trì Diễn muốn làm gì, nhưng là anh em của mình, Giang Ngộ Thời vẫn dùng phép khích tướng, nói: "Nhìn thấy Tống Chi Lễ đã muốn đi à? Chỉ là một bữa cơm thôi, cậu sợ cái gì?"
Tô Khải thật sự trúng chiêu này, cho dù cậu ta rất không tình nguyện, nhưng vẫn ngồi xuống, cười lạnh một tiếng: "Ăn một bữa cơm mà thôi, ăn ở đâu chả được."
Thấy Tô Khải còn chưa chuẩn bị rời đi, Uất Trì Diễn lập tức vẫy tay gọi người phục vụ mang thực đơn tới, giới thiệu với mọi người: "Nhà hàng lẩu này không tầm thường, đáy nồi chỉ có lựa chọn siêu tê và siêu cay. Tôi nghe nói người bị bệnh trĩ đến ăn thì chín người phải đi làm phẫu thuật."
Những người khác:"?"
Uất Trì Diễn phát điên cái gì vậy?
Hạ Uyển và Hứa Dao Dao: "..."
Cậu chỉ đích danh tên Tô Khải là được rồi.
Gọi món xong, người phục vụ mang trái cây và đồ uống ướp lạnh vào.
Uất Trì Diễn ho khan hai tiếng rồi hắng giọng nói: "Bệnh nhân trĩ cần tránh ăn một số thức ăn quá lạnh hoặc quá nóng, vì những đồ ăn này dễ gây viêm dạ dày, viêm ruột, dễ làm khởi phát bệnh trĩ."
Lần này Giang Ngộ Thời không thể tiếp nhận, cậu ấy hỏi thẳng: "Uất Trì, đang trong bữa ăn, sao cậu cứ lặp đi lặp lại cái đề tài kỳ lạ này làm gì?"
Uất Trì Diễn không hề khó chịu, thậm chí còn mỉm cười: "Tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi, mọi người không cần để ở trong lòng."
Uất Trì Diễn mỉm cười...
Đây mới là người khởi đầu vấn đề quỷ dị này đấy!
Ánh mắt kỳ quái của Giang Ngộ Thời quét qua tất cả mọi người có mặt.
Vẻ mặt chán nản của Tô Khải.
Khóe môi giật giật của Hạ Uyển.
Và người đứng ngồi không yên, Hứa Dao Dao.
Cuối cùng còn có vẻ mặt không hề khác thường của Tống Chi Lễ.
Giang Ngộ Thời không thể hiểu nổi, có vẻ như chỉ có cậu ấy là người duy nhất không hiểu gì cả.
Cho đến khi tất cả đồ ăn được mang lên, đáy nồi cũng sôi hoàn toàn, đồ ăn cũng dần được nấu chín.
Uất Trì Diễn chậm rãi nói: "Cũng may là chúng ta đều khỏe mạnh. Nếu người bệnh trĩ đến, nhất định không dám cắn một miếng..."
"Cạch..."
Uất Trì Diễn còn chưa dứt lời, Tô Khải đã trực tiếp ném đũa của mình.
Sắc mặt cậu ta rất khó coi, nói: "Uất Trì Diễn, cậu muốn nói cái gì cứ nói thẳng."
"Tôi không có chuyện gì muốn nói." Uất Trì Diễn dùng đũa gắp cải thảo bỏ vào bát Tô Khải, nói: "Bạn học Tô đừng để ý, ăn chút đồ ăn thanh nhiệt. "
Những lá cải thảo non được ngâm trong dầu đỏ, trông cực kỳ cay.
Tô Khải vô cảm cầm đũa lên, cúi đầu ăn xong cải thảo trong bát, sau đó nhìn về phía Uất Trì Diễn, lặp lại lời anh vừa nói: "Cũng may là chúng ta đều khỏe mạnh, nếu là người bệnh trĩ đến, nhất định không dám cắn một miếng. Tôi biết cậu muốn thử cái gì, cậu nói rõ ràng như vậy là cho rằng tôi là kẻ ngốc sao? Không có chính là không có!"
Nói xong, cậu ta đặt đũa xuống, xoay người rời đi, hiển nhiên là không muốn ở lại thêm một giây nào.
Nhìn thấy Tô Khải rời đi, Tống Chi Lễ cũng đặt đũa xuống, có chút khó hiểu nhìn về phía Uất Trì Diễn, hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
"Không đúng." Uất Trì Diễn dựa lưng ghế, nghi ngờ mà lẩm bẩm nói: "Nếu cậu ta không có, ngày đó..."
Ngày đó điều anh thấy là cái gì?
Nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của Uất Trì Diễn, Hạ Uyển uống một ngụm nước ô mai, ánh mắt miễn cưỡng nhìn miếng thịt bò cay trong bát rồi chào tạm biệt.
Bởi vì Hạ Uyển biết, Uất Trì Diễn nghi ngờ, đây đã là một lời nói dối đầy sơ hở.
Giang Ngộ Thời và Tống Chi Lễ cũng cùng nhau nhìn về phía Hạ Uyển.
Dưới sự chú ý của mọi người, Hạ Uyển vươn tay che mặt, cầm khăn giấy lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, rồi đưa ra lựa chọn giữa cái chết (bị phát hiện thân phận) và cái chết vì xã hội.
Aaaaaa, tại sao cuối cùng cô vẫn phải gánh cái này cơ chứ, cô khổ sở quá đi.
Vì vậy cô nói: "Tôi thừa nhận, thật ra... không phải Tô Khải, là tôi bị trĩ. Tôi sợ cậu xem thường tôi, cho nên mới không dám thừa nhận."
Uất Trì Diễn: "???"
Giang Ngộ Thời & Tống Chi Lễ: "..."
"Phụt..."
Hứa Dao Dao không kìm được, cười thành tiếng, dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người và ánh mắt điên cuồng ra hiệu của Hạ Uyển, cô ấy lập tức lộ ra vẻ mặt buồn bã.
Hứa Dao Dao: "Tôi... tôi thực sự đang khóc."
Hứa Dao Dao: "Tôi thực sự quá đau lòng cho Hạ Mộ, hu hu hu."
Bên kia.
Tô Khải ngồi xe trở về Thánh Vũ, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Hôm nay sau khi lãng phí thời gian lâu như vậy, Uất Trì Diễn thật sự là một tên đần cao cấp.
Nhưng mà......
Tại sao tên ngu xuẩn đó lại biết chuyện này?
Cũng may cậu ta bình tĩnh, bằng kỹ năng diễn xuất siêu phàm của mình đã che giấu mọi chuyện, nếu không sẽ quá xấu hổ khi bị vạch trần trước mặt những người đó.
Cậu ta không có nói chuyện này cho bất kỳ ai... Có lẽ nào cậu ta đã gặp Uất Trì Diễn khi đến bệnh viện?
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Tô Khải rơi vào nghi ngờ bản thân, nghi ngờ nhân sinh, nghi ngờ tương lai.
Rốt cuộc là tại sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...