Hình Thiên phân phó đám hộ vệ tự tìm chỗ trú ngụ, xong xuôi cũng liền theo chân La Tứ Thiếu đi lên.
Hắn rất tò mò nơi ở của phu nhân mình nha, không ngờ tới y vậy mà lại là sơn tặc, thảo nào hắn tra mãi mà không được.
Bọn họ men theo đường mòn đi sâu vào bên trong núi, sau một hồi cua quẹo vòng vèo mới tới lối vào sơn trại.
Hoa nương từ xa trông thấy đám người trở lại, bà vui mừng chạy đến, trước tiên ôm chầm lấy Hoa Ngũ Sắc, sau khi buông nàng ra mới hiền hòa từ ái hỏi thăm đám La Nhất Phong.
"Các con không có việc gì chứ? Có bị người khác bắt nạt hay không?"
Lê Lâm nghe được lời này, không dấu vết trợn mắt một cái.
Chỉ có bọn hắn bắt nạt người ta chứ làm gì có chuyện người ta bắt nạt được bọn hắn.
Tất nhiên trừ cái lần suýt chết kia ra.
Người đi xa về thì thường được người nhà làm bữa cơm phong phú đón gió tẩy trần.
Để tẩy trần cho đám đệ tử yêu quý của mình và thiết đãi khách tới, La trại chủ quyết định đuổi cả bọn vào rừng săn thú, mỹ danh là muốn làm tiệc nướng đổi gió, một chút cũng không để lộ ra việc sơn trại nghèo rớt mồng tơi ngay cả gạo cũng không còn một hạt.
Đối với đãi ngộ này, Hình trang chủ tỏ vẻ vô cùng thích thú, còn hăng hái kéo La Tứ Thiếu cùng đi với hắn.
Tất nhiên là không quên nhân cơ hội ăn sạch người ta.
"Ngươi...!buông ra mau..." Bên cạnh một con suối nhỏ, dưới gốc cổ thụ cành lá um tùm, nam nhân áo tím nào đó đang ấn chặt thiếu niên xinh đẹp vào thân cây, mãnh liệt hôn môi, khiến thiếu niên vốn dĩ lạnh nhạt cũng bắt đầu nổi giận.
Hình Thiên hơi tách môi ra, hắn nhìn La Tứ Thiếu đang thở gấp trước mặt, giọng nói mang theo một chút tủi thân xen lẫn với dục vọng:
"Phu nhân, chúng ta đã về lại mặt rồi, vậy mà ngươi cũng không thèm quan tâm đến ta chút nào, còn không cho ta chạm vào nữa.
Vi phu hết nhịn nổi rồi."
La Tứ Thiếu mơ màng bật thốt: "Nơi này...!sẽ có người tới."
Mắt Hình Thiên lóe lên tia sáng, y nói vậy có nghĩa là đã xiêu lòng đúng không?
"Không sao, dù có người thấy thì họ cũng sẽ biết điều tránh đi thôi."
La Tứ Thiếu: "Không...!được." Môi lại bị người che lấp.
Hình Thiên bỏ ngoài tai lời nói đứt quãng của y, giơ tay rút đi đai lưng của hai người, một bên ép sát gấp gáp xoa bóp bờ mông tròn trịa của La Tứ Thiếu.
Ánh nắng chiều vàng nhạt xuyên qua tán lá rải rác ở trên thân thể đang dây dưa của bọn họ, tựa như muốn góp thêm một chút nồng nàn cho trận kích tình giữa hai người.
La Tứ Thiếu bị hắn làm cho cả người nhũn ra, Hình Thiên để y tựa đầu vào vai hắn, vòng tay dịu dàng ôm lấy.
Hắn vẫn luôn có điều muốn hỏi người này, nhân lúc khung cảnh yên tĩnh lãng mạn liền ngập ngừng mở miệng:
"Phu nhân, ngươi có trách vi phu đã ép buộc ngươi không?"
Thật ra là muốn hỏi y có thích hắn hay không, nhưng mà hắn hiểu được người như y có khi cả đời cũng đừng mong nghe được y nói "thích" người khác.
La Tứ Thiếu khẽ cụp mi mắt, hơi do dự nói nhỏ: "Trước đây thì có."
Hình Thiên hơi nhếch môi, tâm trạng dần trở nên tươi sáng: "Như vậy...!bây giờ không trách nữa đúng không?
"..."
"Phu nhân, ngươi chấp nhận ở bên ta rồi hả?" Hắn tiếp tục ép sát.
La Tứ Thiếu vẫn yên lặng nhưng vành tai đã hồng lên: Vô nghĩa, nếu không ta cho ngươi thoải mái đè ta như vậy à?
"Phu nhân, ngươi không nói chính là thừa nhận nha."
"Ngươi câm miệng!" Mỹ nhân nào đó đã thẹn quá hóa giận.
Hình Thiên cười lớn ôm y ngã xuống đất, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh nhìn y nói: "Phu nhân, ta yêu ngươi."
La Tứ Thiếu: Cút mẹ ngươi đi!
***
La trại chủ đối với việc La Tứ Thiếu "chủ động" lên kiệu hoa "gả" cho người ta cũng không biết nói sao cho phải.
Thực tế ông cũng rất thưởng thức nam nhân thiên chi kiêu tử như Hình Thiên.
Sau lại thấy "sính lễ" hắn đem đến liền dứt khoát lưu loát bán luôn đệ tử cho người ta.
Có lẽ là cảm thấy mình hơi vô tâm vô phế, lúc Hình Thiên dắt theo La Tứ Thiếu từ biệt bọn họ để lên đường trở về thành Kim Lăng, La trại chủ khó có khi quan tâm hắng giọng phó thác:
"Hình trang chủ, ta giao tiểu tứ cho ngươi, hi vọng ngươi sẽ không phụ nó."
"Tuy rằng bình thường nó rất lãnh đạm, nhưng nếu đã để ai trong tâm thì sẽ hết lòng với người ta.
Bởi vậy ngươi chớ thấy nó im im không nói mà hiểu lầm này nọ."
Hình Thiên nắm chặt tay La Tứ Thiếu, mỉm cười đáp: "Vãn bối biết, xin ngài cứ yên tâm, ta sẽ chăm sóc y thật tốt, đời này cũng chỉ có một mình y thôi."
La trại chủ: "Tốt, ta tin ngươi nói được làm được." Dừng một chút lại nói tiếp: "Không làm được cũng không sao, tiểu tứ là nam nhân, tùy thời đều có thể bỏ ngươi được."
Hình Thiên: "..."
Đột nhiên cảm thấy ngài không còn đáng yêu nữa.
Xin chào và tạm biệt!
TOÀN VĂN HOÀN.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...