Nhan Thanh nhìn người lui tới, dùng sức cắn chặt môi dưới, bởi vì khẩn trương, trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Cậu nhanh tay móc móc túi, kết quả móc hết túi ra cũng không nhìn thấy thuốc ức chế, lúc này mới nhớ tới, cậu đã đưa thuốc cho Bạch Dương uống nhưng quên mất mua lọ khác.
Trong nhà thì vẫn có thuốc dự phòng, nhưng cậu quên nhét vào trong túi.
Chó má.
Mấy sự tình xui xẻo, bố đều gặp hết.
Nhan Thanh buồn bực đến muốn khóc, cậu liều mạng hít sâu, muốn dùng không khí mát lạnh làm giảm nhiệt độ cơ thể để bảo trì thanh tỉnh.
Bây giờ trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ, đó là tuyệt đối không để bất kỳ ai biết được mình là một Omega.
Hình ảnh đi xem mắt hiện lên rõ ràng trong đầu, ký ức quá mức bi thảm làm Nhan Thanh lại thanh tỉnh vài phần.
Loại rượu này bên trong có thành phần như nửa phần thuốc ức chế, mục đích chính là tránh hỗn loạn do Omega ph.át tình, cũng vì bảo hộ Omega không bị Alpha thương tổn.
Ngày xưa, trước khi có thuốc ức chế, Omega thậm chí không thể tùy ý ra vào quán bar, cũng không thể tùy ý xuất hiện ở nơi đông người, xuất đầu lộ diện càng là không thể thực hiện.
Nhưng hiện tại không giống, thuốc ức chế được mở rộng, Omega chỉ cần có thuốc ức chế liền có thể bảo trì thanh tỉnh thật nhanh, cũng có thể sinh hoạt giống như người bình thường, làm bất luận chuyện gì mà họ muốn, bao gồm tổ chức buổi biểu diễn, thậm chí tiến vào quân đội đều có thể, chỉ cần tố chất thân thể tốt.
Nhan Thanh tựa đèn đường, đi lòng vòng xung quanh thì thấy một cái máy bán hàng tự động ở trước cửa khách sạn.
Lẻ loi một chỗ, người lui tới cũng không nhiều.
Nhưng nơi đó hẳn là có đồ vật mà cậu muốn.
Nhan Thanh vui sướng vạn phần, vội vàng chạy chậm đi qua, lúc đang chạy đến, một gương mặt quen thuộc đi vào phạm vi tầm mắt cậu.
Lý Chuẩn ra rồi.
Đứng ở bên cạnh máy bán hàng tự động.
Nhan Thanh dừng bước, trốn ở phía sau cây, bắt lấy vỏ cây giận chó đánh mèo nhìn chằm chằm Lý Chuẩn.
Lý Chuẩn đang làm gì?
Vì sao hắn vừa vặn lại xuất hiện ở chỗ này?
Mua đồ uống sao? Hay là mua bia mua rượu? Nhưng những thứ đó không phải quán bar cũng có sao?
Nhan Thanh phát điên gãi đầu làm cho đầu tóc trở nên lộn xộn, âm thanh gào rống âm vang ở trong cổ họng.
Còn không nhanh cút cho bố, bố mày sắp chịu không nổi rồi.
Nhan Thanh gấp đến độ sắp khóc ra.
Cậu cảm thấy Lý Chuẩn là do trời cao phái tới khảo nghiệm mình.
Nhưng là, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Chờ tốt nghiệp xong, xem cốt truyện đại thần phụ trợ cậu như thế nào, hoàn mỹ đẩy hắn xuống biển.
Nhan Thanh hàm răng cắn chặt, Lý Chuẩn nghe điện thoại xong liền đi ra chỗ khác.
"Chính là hiện tại."
Nhan Thanh chờ đến khi Lý Chuẩn rời máy bán hàng tự động liền nhanh chân chạy như điên tới, cuối cùng cũng thấy được thuốc ức chế chuyên dụng của Omega.
Cậu không dám chờ, sợ Lý Chuẩn sẽ đột nhiên quay lại, run rẩy mua thuốc ức chế, ngay lúc sắp không thể khống chế được nữa, nôn nóng vặn nắp lọ thuốc, nuốt lấy hai viên.
Nhan Thanh thở gấp, còn chưa kịp bình ổn liền có người gọi tên cậu.
"Nhan Thanh?"
Thuốc trong tay Nhan Thanh còn chưa kịp nhét lại vài túi, nhanh tay chắp tay sau lưng, kết quả bởi vì hoảng loạn mà không cẩn thận làn rơi xuống mặt đất, Nhan Thanh chỉ có thể đạp mạnh một cái, ý đồ đá thuốc ức chế vào kẽ hở bên dưới của máy bán hàng tự động.
Sau đó ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Lý Chuẩn nói: "Có việc gì?"
"Không có việc gì, nhưng cậu chắn đường tôi, có thể tránh ra được không?" Lý Chuẩn chỉ máy bán hàng tự động ở phía sau cậu.
Nhan Thanh giật giật, nhường đường, chỉ thấy Lý Chuẩn quang minh chính đại đi đến máy bán hàng tự động rồi mua lấy hai lọ thuốc ức chế.
Nhan Thanh hồ nghi nhìn động tác của Lý Chuẩn, hiếu kỳ hỏi: "Này không phải thuốc ức chế của Omega sao? Cậu mua cái này để làm gì?"
(Lục Quy: Bình thường mình sẽ dùng danh xưng "cậu- tôi" nha, khi nào có xích mích muốn đấm nhau thì sẽ chuyển qua "Tao- Mày")
Lý Chuẩn nhấc mí mắt lên nhìn cậu một cái, bình tĩnh nói: "Mua hộ người ta."
Bộ dáng bâng quơ nhẹ nhàng làm đối lập với bộ dạng lén lút của chính mình.
Đúng vậy.
Vừa rồi cậu cũng có thể làm bộ là mua cho người nhà mà.
Sao cậu lại ngu như vậy chứ?
Không đúng.
Bố mới không ngốc.
Nhất định là bị tin tức tố của Omega ảnh hưởng mới làm cậu không nghĩ tới biện pháp đơn giản lại hữu hiệu như vậy.
Thân thể Nhan Thanh rất mệt, Lý Chuẩn đang khom lưng chuẩn bị lấy thuốc liếc mắt một cái, đã thấy người đã đi rồi.
Lý Chuẩn cầm thuốc chuẩn bị đứng lên, khóe mắt dư quang liếc tới một loạt viên thuốc, hắn ngồi xổm xuống nhặt lên, nhìn thoáng qua tên thuốc, mặt trên viết: Thuốc ức chế dành cho Omega đang đến kỳ ph.át tình.
Lọ thuốc đã dùng qua, bởi vì thiếu hai viên.
Lý Chuẩn nghĩ tới Nhan Thanh lúc nãy.
Nhưng hắn thực nhanh đem ý niệm này vứt ra sau đầu, sao có thể, tên kia cùng hắn đến là Alpha cao cấp, căn bản không cần dùng đến thuốc ức chế.
Đại khái là những người khác không cẩn thận làm rơi đi.
Nhan Thanh không quay lại quán bar, cậu nhắn tin cho Từ Khải nói mình muốn về nhà trước, gửi xong liền suy nghĩ một chút, sao chép tin nhắn rồi gửi qua cho Vĩ Ngư, vạn nhất Từ Khải chơi điên rồi, không chú ý xem tin nhắn thì vẫn có Vĩ Ngư đọc được.
Bố không thèm bồi chúng mày chơi.
Nhan Thanh về đến nhà, mở vòi nước ấm, tắm rửa sạch sẽ mùi ở trên người, khi đi ra vừa vặn Từ Khải video call qua.
"Nhan ca, hiện tại cậu không có việc gì đi?"
Từ Khải bên cạnh gõ đầu Vĩ Ngư.
Hai người bọn họ cũng không biết việc Nhan Thanh là Omega, cho nên không biết cậu đến kỳ ph.át tình, chỉ nghĩ là do cậu khó chịu việc Lam Kiệt mời Lý Chuẩn đến nên mới đi.
"Sau khi mày đi không bao lâu thi Lý Chuẩn cũng đi rồi." Vĩ Ngư nói.
Nhan Thanh ở trước cửa quán bar gặp qua Lý Chuẩn, đoán được hắn đại khái là bởi vì muốn mua thuốc ức chế cho người nhà cho nên mới đi, sắc mặt bình bình gật gật đầu nói: "Tao biết rồi."
"Mày về đến nhà chưa?" Từ Khải hỏi.
"Ừm, mới vừa tắm rửa xong, chuẩn bị ngủ." Uống thuốc tuy rằng áp chế tin tức tố bạo tẩu, nhưng bởi vì không phải dùng phương thức nguyên thủy thư giải, thân thể cậu trong vòng 7 ngày tới sẽ rất dễ dàng mệt mỏi.
"Được rồi, tuần sau gặp"
Nhan Thanh cúp máy, tê liệt ngã xuống giường, ngáp một cái, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Đến nửa đêm thì bị nóng tỉnh, cậu lại uống thuốc thêm một lần nữa rồi tiếp tục ngủ tiếp đi, một giấc ngủ đến hừng đông, trên người quần áo đều mướt mồ hôi hơn phân nửa.
Nhanh chân bò dậy, ôm quần áo đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.
Sau đó gọi cơm ngoài, bữa sáng với bữa trưa gộp lại thành một.
Ăn cơm xong lại uống thuốc thêm lần nữa, sau đó xem một bộ phim kinh dị, sau khi nghe âm thanh kinh dị của phim mà lại lần nữa ngủ say.
Chờ đến khi cậu tỉnh lại lần nữa thì bộ phim cũng đã kết thúc, cậu cũng không biết được kết cục, nhưng cũng lười xem lại lần nữa.
Dứt khoát lên mạng tra kết cục.
Tra thế nào lại thấy được ba ba cậu lên hot search.
#NamthầnTinhVõnghẹnhò#
Tinh Võng nam thần là cách gọi khen ngợi của fans đối ba ba cậu.
Nhan Thanh tò mò click vào, thấy được bài viết ở trên đầu hot search, ảnh chụp hai người nam nhân, một người mang khẩu trang cùng kính râm nhưng nhìn quần áo và thân hình là có thể nhìn thấy ba ba cậu, Hứa Nghệ Tài.
Nhưng một nam nhân khác chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng, thấy không rõ rốt cuộc là ai.
Nhìn ảnh là sẽ thấy hai người có quan hệ thân mật.
Giang cư mận nhìn thấy bức ảnh này cùng động tác Hứa Nghệ Tài vuốt mu bàn tay người đàn ông kia, triển khai điên cuồng thảo luận.
"Tinh Võng nam thần của tôi ngoại tình?"
"Không thể nào, tôi không tin, nam thần của tôi là một người yêu gia đình mà."
"Nhưng ảnh chụp là thật, không giống như là P."
"Không có khả năng, con trai nhỏ nhất của nam thần năm nay cũng đã chuẩn bị thi đại học, nam thần yêu thương con cái như vậy, sao có thể ở thời điểm mấu chốt này làm ảnh hưởng việc học tập của con mình đây?"
"Trên lầu sợ là không biết, tôi cùng con trai nhỏ của nam thần học chung trường, tên kia là học tra, luôn đội sổ trong trường, cho nên nam thần không cần suy xét đến việc học tập của cậu ta đâu, bởi vì nó không cần thiết.
"Con trai cả của nam thần là một nhân vật lợi hại, tuổi còn trẻ đã làm một chức vị quan trọng trong quân đội rồi."
"Con trai út đúng là làm mất mặt nam thần quá đi, nam thần của tôi tốt như vậy, đẹp như vậy, toàn thân không có một chút vết nhơ, vậy mà điểm đen duy nhất lại là con trai út.
"Đừng nói nữa, càng nói càng đau lòng nam thần, sinh ra đứa con kém cỏi như vậy, ở trường bắt nạt bạn học, các thầy cô trong trường đều đau đầu vì cậu ta, ai cũng chẳng muốn dạy cậu ta chút nào."
"Đúng vậy, nếu không phải ngại lực ảnh hưởng của nam thần và tiên sinh của ngài ấy thì có khi cậu ta đã bị trường đuổi học từ lâu rồi."
......
Nhan Thanh xoát bình luận, nhìn bình luận từ khi đứng đắn thảo luận đột nhiên lại chuyển tới trên người mình, sau đó biến thành đi chửi cậu, tức giận cậu làm mất mặt ba ba mình.
Mẹ nó, nhóm người này, ba ba cậu làm sao lại mất mặt?
Còn không phải là thành tích kém một chút, tính tình kém một chút thôi sao.
[=)))))]
Chờ bố thi được hạng nhất, xem chúng mày nói như thế nào?
Nhan Thanh tức giận đến nghiến răng.
Càng thêm quyết chí tự cường.
Mỗi ngày có thời gian rảnh liền đọc sách, liền làm bài.
Còn lấy ra người bạn thân 《 3 năm thi đại học 5 năm thi thử 》, lại nghiêm túc làm một lần.
Cũng may sách này là do thằng bạn đáng ghét của cậu viết, toàn bộ tri thức được đề cập trong truyện đều được tham chiếu từ hiện thực, cho nên những tri thức mà cậu tích cóp bao năm nay, đến đây vẫn có thể sử dụng.
Chờ đến ngày thi giữa kỳ.
Kỳ ph.át tình của Nhan Thanh cũng vừa vặn kết thúc.
Cậu đã sớm chuẩn bị tốt dụng cụ thi cử, đứng đắn ngồi tại chỗ, trên tay còn lật một cuốn sách các đề thi.
Chăm chỉ kiểu này, đến Vĩ Ngư còn hổ thẹn không bằng.
Nhưng Vĩ Ngư cùng Từ Khải đều nhất trí cho rằng, Nhan Thanh cũng chỉ là ham mới mẻ, thời gian ôn tập ngắn ngủi không đến một tháng, nhiều nhất cũng chỉ là một học tra có tiến bộ, nên đội sổ thì vẫn cứ đội.
Trừ phi là thiên tài.
Nếu không không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy là có thể lập tức tiến bộ vượt bậc.
Nhưng hai người đều không đành lòng đả kích Nhan Thanh học tập tích cực, phải biết rằng, bộ dạng Nhan Thanh nghiêm túc học tập đã bị các bạn học lén chụp rồi up lên diễn đàn trường.
Có mấy đứa fan của Nhan Thanh, thậm chí dùng ảnh chụp lén cậu đi vả mặt những đồng học nói Nhan Thanh học tập không tốt, liên lụy Hứa Nghệ Tài, trở thành vết nhơ trong của ông.
Đương nhiên, chỉ là mấy tấm ảnh chụp, ai cũng không tin.
"Đều tan đi, này vừa thấy liền biết là chụp bừa, nãy tôi vừa mới Zoom lên, quyển sách này cư nhiên còn viết bút ký, tuyệt đối không phải sách của Nhan Thanh."
"Tán đồng lầu trên, trừ bỏ là chụp chơi thôi chứ làm gì có khả năng cậu ta sẽ học, Nhan Thanh chính là cái thứ bùn nhão mà trát lên tường, không làm nên chuyện gì đâu."
"Tôi học cùng trường với Nhan Thanh, tôi có thể chứng minh, Nhan Thanh chỉ chụp ảnh đăng lên mạng thôi."
"Xem đi, lập tức có người ra vả mặt liền."
"Cậu út bao giờ mới chịu dừng đây, ngày nào cũng muốn cọ nhiệt độ của nam thần làm gì? Chẳng lẽ muốn debut?
"Không thể nào, tuy rằng lấy thân phận là con trai của nam thần Tinh Võng để xuất đạo sẽ rất thuận lợi, nhưng tôi thật sự không muốn cậu ta dựa hơi nam thần chút nào."
"+1"
"+2"
"+3"
Nhan Thanh không để ý tới ngôn luận trên mạng, chỉ chuyên tâm chuẩn bị thi cử.
Rốt cuộc, kỳ thi cũng bắt đầu rồi.
Nhan Thanh ôm dụng cụ thi cử bắt đầu hùng dũng oai vệ, hiên ngang khí phách đến trường thi.
Cậu được phân ngồi ở bàn trên Lý Chuẩn.
Sau khi bắt đầu thi, Nhan Thanh nhìn thoáng qua đề một chút, nhìn qua rất đơn giản.
Làm một xuyên thư giả có mấy năm tri thức đại học, nhìn từng câu, 80% như là muốn tặng điểm cho cậu, những câu hỏi trong này đa số là cậu đã từng làm, quét mắt một cái là có thể nhận ra đáp án.
Nhan Thanh vui rạo rực bắt đầu làm đề.
Nhưng là chờ đến khi Nhan Thanh xong hết, bắt đầu tô đáp án, bỗng nhiên cảm thấy bụng nhỏ quặn đau, một thứ như thiên quân vạn mã lao nhanh mà đến, thế tới rào rạt làm cậu cắn răng cũng chịu đựng không nổi, chỉ có thể nhấc tay nói cho giám thị là cậu muốn đi vệ sinh.
Giáo bá Nhan Thanh nổi tiếng toàn trường, thầy giám thị đã sớm thấy cậu, lúc này nhìn cậu giơ tay xin đi vệ sinh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, liền cho cậu đi.
Nhan Thanh vô cùng lo lắng chạy ra.
Một đường chạy như điên đến WC.
Kết quả WC ở lầu cậu thi đã hỏng, đang tu sửa lại, tầng kế tiếp thì đang quét tước.
Nhan Thanh tìm hết mấy tầng, tất cả không hư hỏng thì cũng đang sử dụng, tìm mãi cuối cùng mới tìm thấy một WC có thể sử dụng được.
Nhưng chờ đến khi cậu giải quyết vấn đề cá nhân xong thì cũng đã hết giờ thi.
Không đợi cậu trở về phòng thi thì tiếng chuông hết giờ cũng đã vang lên.
Thi được hạng một toàn khối, Nhan Thanh không thể.
Lúc này, Nhan Thanh còn tưởng chỉ là ngoài ý muốn.
Kết quả tới buổi chiều, thời điểm vấn đề đồng dạng lại đánh úp, rốt cuộc Nhan Thanh mới ý thức được rằng đây không phải ngoài ý muốn, đây là cốt truyện giấy trắng mực đen.
Ở trong một đoạn nhỏ mà cậu không để ý trong sách, khẳng định viết cậu lần này thi không tốt, cho nên Nhan Thanh không thể thoát khỏi ma chú giấy trắng mực đen, chẳng sợ ôn tập, những câu hỏi trên đề cũng đã làm, nhưng cũng không có khả năng được điểm cao, bởi vì cậu không có biện pháp để thi thật tốt.
Khi Nhan Thanh ý thức được điểm này, tức giận đến mức bỏ thi luôn.
Dù sao thi không tốt, đi thi còn bị đau bụng.
Hừ ╭(╯^╰)╮
Tức chết bố!
Vốn còn muốn vả mặt bọn người nói cậu là học tra, làm mất mặt ba ba, ôn tập cũng bị chửi là chụp ảnh làm màu, cuối cùng chính mình bị cốt truyện vả mặt trước.
Kết quả kỳ thi giữa kỳ đã có, tổng điểm của Nhan Thanh tiến bộ 20 điểm, được hạng nhất, nhưng là hạng từ dưới đếm lên.
Khi bài thi được phát xuống, Nhan Thanh cũng không thèm xem, buồn bực bóp thành một cục ném vào thùng rác, nhưng bởi vì quá tức giận, tay run một cái, cục giấy liền rơi trên người Lý Chuẩn.
Nhan Thanh ném văng ra liền không quản, cũng không chú ý tới giấy thi rơi trúng người Lý Chuẩn.
Lý Chuẩn nhớ đến biểu hiện trước khi thi của Nhan Thanh, còn có sự tình phát sinh vào lúc thi, có điểm nghi hoặc mở tờ giấy ra, nhìn đến phần trắc nghiệm, tất cả đều tô đúng hết.
Cho nên nói, Nhan Thanh kỳ thật hiểu được làm bài, chỉ là không có thời gian để giải đề?
Vậy vì sao cậu lại lấy cớ đi toilet sau đó lại không trở về phòng thi?
Lý Chuẩn lại nhìn thoáng qua Nhan Thanh đang ghé trên bàn ngủ, muốn nói gì đó, bỗng nhiên Từ Khải và Vĩ Ngư đều đi tới, hai người ghé vào bên cạnh Nhan Thanh an ủi cậu.
"Nhan ca, đừng tức giận, chỉ là một kỳ thi mà thôi, lần sau lại nỗ lực thì tốt rồi." Từ Khải nói.
"Đúng vậy, Nhan ca, nếu muốn nghiêm túc học tập, thi ra thành tích vả mặt mấy đứa nói mày là học tra thì từ mai tao sẽ phụ đạo cho mày, tao có thể dạy mày lịch sử." Vĩ Ngư cũng khuyên.
Kết quả thi cử như vậy, hai người cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Rốt cuộc bọn họ cũng cho rằng, Nhan Thanh vẫn chỉ là là "Nhan Thanh".
Nhan Thanh hiện tại thuộc về có khổ cũng nói không nên lời, chỉ có thể tự mình tiêu hóa.
Bất quá, năng lực tự tiêu hoá của Nhan Thanh cũng rất mạnh, lúc ra chơi cậu liền mãn huyết sống lại, còn chủ động tìm Từ Khải cùng Vĩ Ngư đến căn tin ăn cơm.
Từ Khải cùng Vĩ Ngư đều sợ hỏi đến những vấn đề không nên hỏi sẽ làm ảnh hưởng tâm tình ăn cơm của Nhan Thanh, trong khi ăn, hai người thức thời không có nói bất cứ việc gì về vụ thi cử, ngược lại vẫn nói mấy chuyện không đàng hoàng, ý đồ làm Nhan Thanh vui vẻ.
Nhan Thanh nhìn hai người cố làm cho mình vui vẻ này, một chút buồn bực trong lòng cũng biến mất.
Tuy rằng cốt truyện cố định không thể đối nghịch làm cậu không quá vui sướng, nhưng có thể sống lại thêm lần nữa, còn có hai thằng bạn tốt, bù trừ qua lại thì cậu vẫn có lời.
Hơn nữa, kỳ thi giữa kỳ tuy không thành công, nhưng không phải còn kỳ thi cuối kỳ sao, còn có kỳ thi đại học làm người chú mục nhiều nhất nữa.
Lui một vạn bước mà nói, nếu lần thi tiếp theo cậu vẫn không thi tốt, nhưng chỉ cần lúc thi đại học được điểm cao, so với biệc hiện tại thi tốt thì lúc bọn nó bị vả mặt còn đau hơn.
Dù sao thi giữa kỳ bọn nó cũng có thể nói cậu gian lận, nhưng thi đại học thì không có biện pháp.
Thi đại học đều là bằng vào bản lĩnh thật sự.
Tưởng tượng như vậy, Nhan Thanh lại vui vẻ.
Ăn hết đùi gà của mình xong lại đi gắp lấy mất đùi gà của Từ Khải, Vĩ Ngư còn ngoan ngoãn cho cậu thêm một cái đùi nữa.
Nhan Thanh cười tủm tỉm, đập lên vai Từ Khải, "Lần này tuy bố thi không tốt nhưng bố sẽ không từ bỏ.
Bắt đầu từ ngày mai, mày tiếp tục cùng học với tao, sang năm thi đại học, cùng tao đến đế đô học đại học.
Từ Khải bị dọa nhảy dựng, tức khắc cảm thấy đùi gà trong miệng không còn thơm ngon nữa.
Mọi người đều cho rằng, Nhan Thanh trải qua kỳ thi thất bại này sẽ quay lại thời kỳ cà lơ phất phơ không học vấn không nghề nghiệp.
Nhưng làm người mở rộng tầm mắt chính là Nhan Thanh không ngừng nghiêm túc học tập, ngay cả Từ Khải cũng bị cậu bắt đi thư viện học mỗi ngày.
Lại một lần thi tháng tiếp theo.
Nhan Thanh vẫn đội sổ, nhưng Từ Khải lại tiến bộ thần tốc, từ đếm ngược đệ nhị thi một cái lên hạng mười tám của lớp.
Tuy rằng nhìn như tiến bộ không đủ lớn, nhưng đây là thành tích chỉ trong thời gian ngắn ngủi ôn tập một tháng.
Hơn nữa đây là lớp 12 chứ không phải lớp 10.
Lớp 12 có nghĩa là họ không chỉ học tri thức của riêng lớp 12 mà còn học bổ túc kiến thức của lớp 10 và lớp 11.
Bởi vậy, Từ Khải tiến bộ, làm rất nhiều người đều cảm thấy ngoài ý muốn.
Bọn họ bắt đầu suy đoán có phải là Từ Khải bắt đầu thông đồng với học thần, trộm phụ đạo bài tập cho y, sau đó nghĩ đến việc Nhan Thanh vẫn luôn đội sổ thì tự đánh tan suy đoán của chính mình.
Nếu thật sự có học thần trợ giúp Từ Khải, vậy thành tích của Nhan Thanh không có chút sủi bọt nào?
Lúc nên thi được hạng nhất đếm ngược thì vẫn thi được hạng nhất đếm ngược.
Làm nhóm học tra cảm vui mừng.
Chỉ cần có Nhan Thanh, bọn họ liền vĩnh viễn không có khả năng thành hạng một đếm ngược chả toàn trường.
Chỉ cần không phải đội sổ thì về nhà sẽ không bị đánh gãy chân=)))
Nhan Thanh thay thế bọn họ bị đánh gãy chân, mỗi thần có kỳ thi lớn cậu đều sẽ bị Nhan Quyết đập một trận, sau đó ngày hôm sau khập khiễng đi học, ngẫu nhiên còn phối hợp với mặt mũi bầm dập..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...