"Vậy đều theo tôi đi đi.”
Giang Lí cười vô cùng vui vẻ, đối với y mà nói, mấy ngày tới có thể ở cùng một chỗ với tiểu soái ca, quả thực quá tốt đẹp.
Nhan Thanh đi theo lên xe, Lý Chuẩn ở phía sau, cảnh cáo mà trừng mắt nhìn Giang Lí một cái, cũng đi theo lên xe.
Giang Lí vốn muốn ngồi cùng Nhan Thanh, mông còn chưa kịp đặt xuống đã bị Lý Chuẩn vốn đang theo sát bắt lấy cổ áo kéo qua một bên, tự mình chiếm vị trí.
Giang Lí cười hì hì nhìn Lý Chuẩn, sau đó ngồi ở đối diện Nhan Thanh, bắt đầu tiếp tục đến gần cậu, hỏi rất nhiều về sở thích của cậu.
Lý Chuẩn ngồi một bên khó chịu, lại lặng lẽ dựng lên l.ỗ tai nghe lén, thuận tiện ghi tạc trong lòng.
Tiểu hỗn đản này, tựa như con cá tham ăn trong ao, ai thả mồi câu cậu cũng sẽ cắn.
Nếu hắn không để tâm, ngày nào đó cậu bị người ta câu đi mất cũng không biết.
Nhan Thanh quan trọng ai ngồi cạnh mình, chỉ là xem Lý Chuẩn và Giang Lí như anh em tốt.
Cậu cùng bọn Từ Khải cũng thường xuyên ở chung như vậy.
……
“Các vị, đây nhà trang viên nhà tôi."
Giang Lí dẫn đầu xuống xe, bắt đầu giới thiệu trang viên nhà y.
Nhan Thanh mới vừa xuống xe, liền thấy được được mấy chữ to Ella trang viên.
Dòng chữ được mạ vàng, tràn ngập hơi thở nhà giàu.
Cái gọi là vật họp theo loài, người phân theo nhóm.
Giang Lí nếu là p.hát tiểu của Lý Chuẩn, vậy bối cảnh cũng không có đơn giản, trang viên có diện tích lớn như vậy, dù có gieo trồng cùng nuôi dưỡng rất nhiều thứ thì cũng chẳng có gì lạ.
Trang viên Ella là một trang viên tư hữu có thể tự cung tự cấp, rất nhiều trái cây đều phân ra khu vực gieo trồng, diện tích lớn đến mê người.
Nhan Thanh mới vừa vào cửa, chưa được bao xa thì đã thấy được một vườn dâu tây lớn.
Mùi dâu tây xông vào trong mũi, mọi người ở đây đều tán thưởng hình dáng dâu tây khả quan, mùi hương nồng đậm này làm Nhan Thanh nghĩ đến đây là dâu tây mà đại ca đưa cho cậu.
Loại dâu tây kia có hiệu quả quá đáng sợ, sau khi ăn, da cậu vài ngày sau đều vô cùng mịn màng.
Cậu sợ bị mọi người nhìn ra sự khác biệt nên mấy ngày nay khi rửa mặt cũng không dám rửa kỹ.
Giang Lí dẫn đoàn người đi quanh một vòng, vừa đi vừa giới thiệu về thực vật trong trang viên Ella, trọng điểm là giới thiệu về vườn dâu tây.
Y chỉ vào một mảnh vườn dâu tây được rào trong một hàng rào khác biệt nói: "Lần này mọi người tới vừa lúc đấy, năm nay ở đây có trồng dâu tây chủng loại mới, nghe nói sau khi Omega ăn xong, làn da sẽ mịn màng trong một thời gian, không sai biệt lắm với trứng gà bóc.
Giang Lí nói xong, nhìn Bạch Dương cùng với các Omega phía sau y, nói: "Giờ hơi muộn rồi, tôi sẽ bảo người rửa sạch dâu tây cho mọi người, hy vọng mọi người sẽ thích.”
“……”
Nhan Thanh nghe nói dâu tây kia giống y hệt với dâu tây của đại ca, tức khắc đen mặt, thuận tiện kéo đen luôn thực đơn có dâu tây ở đây.
“Nếu chúng ta đều đến nơi này, không bằng trực tiếp đi hái dâu tây đi? Vừa hái vừa vừa ăn, cảm giác sẽ càng thoả mãn.” Từ Khải đề nghị.
Bạch Dương có chút tâm động, mấy Omega còn lại cũng thực tâm động.
“Nghe tới rất thú vị.”
"Tôi muốn thử xem.”
“Không biết có tiện không?”
Dư lại Alpha cùng Beta, ánh mắt đều ở tr.ên người Omega, cho nên đám Omega muốn làm gì thì bọn họ cũng làm theo cái đó.
Huống hồ, có thể cùng giáo thảo Bạch Dương cùng hái dâu tây, ngu gì mà không làm?
Đây chính là cơ hội trời cho.
“Có thể, vậy thì mọi người đi cất hành lý trước đi, rửa mặt xong uống một ngụm trà, nghỉ ngơi xong chúng ta sẽ đi hái dâu tây." Thời điểm Giang Lí nói chuyện, lại trộm liếc mắt nhìn Nhan Thanh một cái.
Một đám người lập tức hoan hô, chỉ có Nhan Thanh vẻ mặt không tốt.
Dâu tây này chỉ Omega ăn mới làm da mặt trở nên láng mịn.
Nói cách khác, ai mà ăn mà da trở nên mịn màng thì người đó chính là Omega.
Cậu bị điên mới chủ động ăn thứ này, sau đó đem bí mật của mình lộ ra ngoài.
Nhưng cậu cũng không thể không hợp đàn, chỉ có thể đi cùng mọi người.
Thời điểm bắt đầu hái dâu tây, nhóm Omega đều ăn ở mảnh ruộng dâu sẽ làm da mịn màng kia.
Những người còn lại đa số cũng đi qua, lựa chọn đi hái cùng một chỗ với nhóm Omega.
Nhan Thanh lựa chọn gíc cách xa nơi đó nhất, ngồi xổm xuống, chọc chọc một quả dâu tây mới nhú.
Trong chốc lát, Lý Chuẩn cùng Ngụy Hướng Viễn trước sau đi tới, đều tới ngồi bên cạnh Nhan Thanh.
"Sao hai cậu không qua bên kia cùng mọi người?" Nhan Thanh hái một quả dâu tây bình thường không có công hiệu bi.ến thái kia, thổi thổi một cái rồi đưa vào miệng.
Nơi đây không khí rất tươi mát, trái cây được trồng cũng vô cùng sạch sẽ, dù không rửa cũng có thể ăn.
Hệ thống tuần hoàn danh xứng với thực si.nh thái.
Lý Chuẩn cùng Ngụy Hướng Viễn liếc nhau, anh mắt hai người đều không quá thân thiện.
Hai người một trái một phải ngồi xổm bên cạnh Nhan Thanh.
Ngụy Hướng Viễn nói: "Dâu tây này lớn lên thật độc đáo."
Lý Chuẩn nói: "Lớn lên dị dạng, vừa nhìn là biết không ngọt."
Nhan Thanh: “……”
Không khí giương cung bạt kiếm này, hay là do cốt truyện bị bug đã sửa lại rồi?Trong nguyên tác, hai người này luôn nhìn nhau không thuận mắt, là quan hệ tì.nh địch."
Tì.nh địch đều hận không thể để đối phương bi.ến mất, ở trong sách, mỗi lần hai người này ở cùng một chỗ đều hận không thể lập tức rút đao thọc ch.ết đối phương.
Chỉ là, người để cho hai người này trở thành tì.nh địch, vậy mà còn ngồi ở bên kia ăn dâu tây đến ngọt tư tư.
Đúng là muốn làm cho người ta hói đầu mà.
Làm người hói đầu p.hát triển.
Ánh mắt Nhan Thanh dạo qua tr.ên hai người kia một vòng, chối cùng chuyển hướng qua Bạch Dương ở phía xa.
Bạch Dương cùng các bạn học vừa chơi vừa cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này hẳn có thể báo cáo kết quả công tác cho đại ca.
Thời điểm Nhan Thanh đang nghĩ ngợi, tầm mắt bỗng nhiên bị chặn.
Nhìn không thấy Bạch Dương mà chỉ thấy một bức tường thịt.
Lý Chuẩn gắt gao ngăn trở tầm mắt cậu, sau đó đưa tay về phía cậu, lộ ra mấy quả dâu tây, nói: "Dâu này khá ngọt, cậu ăn thử đi."
"Cậu thích ăn dâu tây đến mức còn rút ra được kinh nghiệm sao?" Nhan Thanh chế nh.ạo, duỗi tay ra chọn quả đẹp nhất, nếm nếm, đúng là khá ngọt.Cậu ăn xong một quả lại nếm quả khác, có chút kinh hỉ nói: "Mấy quả này cậu hái ở đâu đây? Mấy quả này ngọt quá."
"Tôi hái ở ruộng dâu tây bên kia." Lý Chuẩn đáp.
“Khụ khụ khụ……” Nhan Thanh thiếu chút nữa bị sặc.
Thằng chó Lý Chuẩn này cố ý đi? Cậu sặc đến mức khoé mắt đều đỏ, hơi nước trong mắt trở nên lấp lánh, có chút hung hãn nhìn Lý Chuẩn, nói: "Cậu hái ở bên kia làm gì, những quả đó không phải.......!Không phải chuyên môn cho Omega ăn sao?"
"Ừ, Omega ăn xong da dẻ sẽ đẹp hơn, nhưng Alpha chúng ta cũng có thể ăn, không có bất luận hiệu quả gì?" Lý Chuẩn nói xong liền tự mình ăn hai quả, "Cậu không cản thấy hương vị này ăn khá ngon sao?"
Nhan Thanh: “……” Ngon thì ngon thật, nhưng bố đây nghe được thanh âm chúng nó đang ăn mất áo choàng(*) của bố.
(*) Cái này theo mình hiểu là kiểu như mặt nạ, nghĩa bóng là bí mật.
Nhan Thanh trả lại hai quả còn chưa ăn cho Lý Chuẩn, nói: "Kỳ thật tôi không quá thích ăn, trả cậu đấy."
Vài người ở ruộng dâu tây lúc ẩn lúc hiện, Nhan Thanh đột nhiên p.hát hiện ánh mắt Bạch Dương liên tiếp liếc qua bên này.
Trong lòng đột nhiên lộp bộp một chút, k.ích động lên.
Bạch Dương vừa rồi là đang nhìn Ngụy Hướng Viễn sao?
Cậu chỉ lo Nguỵ Hướng Viễn, vậy mà cậu lại quên mất Bạch Dương cũng là một trong hai diễn viên chính.
Ở trong thể giới bị cốt truyện ảnh hưởng, theo lý thuyết tất nhiên y sẽ thích Ngụy Hướng Viễn rồi.
Tuy rằng bởi vì đủ loại bug, hai người p.hát triển thoát ly quỹ đạo, nhưng Nhan Thanh đã tự mình chịu ảnh hưởng của cốt truyện khống chế, cốt truyện vẫn nỗ lực đi theo phương hướng đã định.
Nói cách khác, kết cục nên thế nào vẫn sẽ là như thế đó.
Chẳng sợ trung gian vô số đường vòng.
Nhan Thanh khắc chế lại rụt rè trong chốc lát, hỏi: "Các cậu cảm thấy Bạch Dương như thế nào?"
Lý Chuẩn nhìn về phía Nhan Thanh, nghe được trong miệng cậu nói ra tên Bạch Dương lên không vui, mặt lạnh nói: "Vì sao lại hỏi về cậu ấy?"
Nhan Thanh bị vấn đề này khó xử.
Cậu vốn dĩ chỉ muốn biết rõ ràng, hai người kia đối với Bạch Dương có loại cảm giác gì, để sau này đến lúc cốt truyện đến, cậu sẽ h.ạn chế mức ảnh hưởng để nó không cưỡng chế ép cậu quá chật vật.
Nhưng cậu không thể trực tiếp nói ra nguyên nhật thật sự với Lý Chuẩn, chỉ có thể hàm hồ nói: "Chỉ là tò mò thôi."
Ngụy Hướng Viễn liếc mắt nhìn Lý Chuẩn một cái, trả lời Nhan Thanh, "Là một người rất đáng yêu và ôn nhu, cũng là một người bạn tốt."
Định nghĩa bạn bè có chút nguy hiểm.
Đại ca, cậu phải rửa mắt cho kỹ mà nhìn, người ta là vợ tương lai của cậu, sao cậu chỉ xem người ta như bạn bè?
Chẳng lẽ cậu muốn cả đời làm bạn với tay phải sao?
Hay là nhường vợ cho phản diện Lý Chuẩn?
“Tán thành.” Lý Chuẩn nói.
Nhan Thanh: “……” Tán thành cái đầu cậu, Alpha mấy người đúng là không đáng tin mà.
Nhan Thanh tức giận đến mức ăn bảy tám quả dâu tây lớn.
Lý Chuẩn ở bên cạnh nhìn chằm chằm, càng nhìn càng cảm thấy cậu cũng không phải là không thích ăn dâu tây.
Đây rõ ràng là bộ dáng vô cùng yêu thích.
Nhóm Omega hái dâu tây xong, cũng ăn cả một đống, sờ sờ lên mặt lẫn nhau, cười đùa giỡn, "Tôi vừa mới ăn rất nhiều dâu tây chủng mới, cậu sờ xem da mặt tôi có phải trở nên mịn màng hơn không?"
“Ha ha ha, thật sự có cảm giác, mọi người mau sờ mặt tôi đi."
“Bạch Dương, để tôi sờ mặt cậu." Đồng học Omega nói xong nhẹ nhàng duỗi tay sờ sờ một chút, sau đó khiếp sợ nói: "Trời ạ, Tiểu Dương, da cậu thật sự siêu tốt, còn trơn trượt hơn cả th.ạch trái cây, sờ thích quá, tôi có thể sờ thêm chút được không?"
Lời này của y khiến mấy Omega bên cạnh tò mò, sôi nổi lại gần: "Thật sao? Để tôi sờ xem nào?"
Bạch Dương ôn nhu nhìn mọi người, nói: “Có thể.”
Ba Omega thay phiên nhau sờ nhéo mặt Bạch Dương, p.hát ra liên tiếp các câu cảm thán, thanh âm người này còn to hơn so với người kia.
“Oa, thật sự rất mịn."
"Xúc cảm khi ch.ạm vào thích quá."
"Nếu tôi có làn da như vậy thì ngày nào tôi cũng sẽ sờ."
Đưa tới đám Alpha Beta chung quanh chú ý, ánh mắt hâm mộ nhìn nhìn.
Từ Khải nuốt nước miếng, ôm bả vai Vĩ Ngư nói: "Thật hâm một mấy Omega kia, có thể không kiêng nể gì vu.ốt ve mặt Bạch Dương.
Nếu tao có thể được sờ mặt cậu ấy thì tao ch.ết cũng không hối tiếc."
Khi Vĩ Ngư nhìn về phía Bạch Dương, vẻ mặt cười si hán, "Đúng vậy, ch.ết cũng không hối tiếc."
"Hai cậu thân với Nhan ca và Bạch Dương như vậy, có phải cậu ấy hay được sờ mặt Bạch Dương lắm không?" Phía sau hai người, bỗng nhiên có một bạn học Alpha nói.
Từ Khải cùng Vĩ Ngư quay đầu nhìn Alpha kia một cái,, sau đó đồng thời nhìn về phía gíc bên Nhan Thanh.
Vĩ Ngư bỗng nhiên nói: “Kỳ thật, tao lại muốn sờ mặt Nhan ca một chút, mày có p.hát hiện không, da của Nhan ca càng ngày càng đẹp? Thoạt nhìn mềm mềm, muốn sờ một tí quá đi."
Từ Khải nuốt nuốt nước miếng, nói: "Mày nói ra lời trong lòng của tao mất rồi."
Alpha đồng học nói: "Mấy lời này chúng mày nên nói nhỏ một chút, nếu để Nhan ca nghe thấy thì cậu ấy tuyệt đối sẽ đánh chúng mày."
Từ Khải chà xát cánh tay, chỉ nghe thôi đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh đẫm máu.
"Nhan ca gần đây hình như rất ghét có người nói cậu ấy lớn lên xinh đẹp, làn da đẹp, thân hình mềm mại." Vĩ Ngư sờ sờ cằm.
"Mọi sự khác thường đều có nguyên do.
Muốn hỏi xem một chút không?" Từ Khải nói.
“Không, vẫn là đừng, nắm đấm của Nhan ca vô tì.nh, đánh người đau lắm." Vĩ Ngư nói.
“Ha ha ha ha, đúng thế, tao cũng sợ." Alpha đồng học nói: “Còn nhớ rõ hồi lớp 10 không? Hồi đó tao với Nhan ca có chút xích mích, hồi đó cậu ấy không quá cường tráng, cho rằng rất dễ bắt nạt, kết quả bị đánh đến răng rơi đầy đất.”
Nhóm Omega lại tiếp tục đàm luận.
"Loại dâu tây này lợi h.ại đến vậy sao?" Ăn xong da sẽ trở nên đẹp?" Trong đó có một Omega niết mặt Bạch Dương xong liền cảm thán: "Nếu tôi ăn nhiều thêm một chút thì da mặt có thể mịn màng như cậu không?"
“Hẳn là không có được như vậy, có một số người hấp thu rất tốt, hiệu quả tương đối nhanh." Một Omega khác lại nói.
Thanh âm bọn họ đàm luận quá lớn, truyền tới tai đám người Lý Chuẩn cùng Nhan Thanh.
Nhan Thanh nghĩ đến thể chất mình chỉ một đêm là có hiệu quả, sắc mặt tái đi.
Thời điểm Lý Chuẩn nghe được nhóm Omega nói chuyện cũng theo bản năng nhìn về phía Nhan Thanh, không biết vì sao nghĩ đến hôm đó Nhan Thanh lại đưa dâu tây cho hắn.
Hắn ma xui quỷ khiến duỗi tay, niết da mặt Nhan Thanh một cái.
Trong miệng Nhan Thanh tắc dâu tây, quai hàm phình phình, đột nhiên bị véo một cái, nước dâu từ khoé miệng ch.ảy ra, môi bị lan đến sáng lấp lánh lấp lánh.
Cậu không hiểu sao bị nhéo mặt, phẫn nộ trừng mắt nhìn Lý Chuẩn, vừa muốn phun hoả, Lý Chuẩn đã mở miệng trước.
"Cậu dù không ăn dâu tây thì da mặt vẫn đẹp hơn so với bọn họ."
Nhan Thanh: “……” Cảm ơn ngài, tôi ăn qua rồi.
Lý Chuẩn xoa xoa ngón tay vừa ch.ạm vào mặt cậu, lẩm bẩm: "Kỳ quái, là ảo giác của tôi sao? Sao tôi cảm thấy từ ngày cậu đưa dâu tây cho tôi thì khuôn mặt còn mịn hơn bây giờ nhỉ?"
Nhan Thanh chột dạ nói: "Nhất định cậu nhớ lầm rồi.”
Mẹ nó.
Trân ái áo choàng, rời xa Lý Chuẩn.
"Mọi người ơi, thời gian không còn sớm, cơm chiều đã làm xong, mọi người về ăn cơm đi."
"Chỗ chúng tôi có rất nhiều trái cây rau dưa khác, nếu mọi người thích cò có thể đi ngắt.
Ở chỗ này mấy ngày, mọi người cứ xem như nơi này là vườn nhà mình, chủ cần vui vẻ là được."
Tới giờ cơm, Giang Lí đúng giờ xuất hiện.
Tiếp đón bọn họ trở về ăn cơm.
Tuy rằng mọi người đã ăn một bụng dâu tây, hiện tại chẳng đói bụng chút nào nhưng vẫn theo Giang Lí về biệt thự.
Rửa tay rửa mặt súc miệng, sau đó ngồi vào bàn, chờ người làm mang đồ ăn bưng lên bàn.
Bữa tối tương đối phong phú.
Cũng có đặc sắc riêng của địa phương, sắc hương vị đầy đủ, Nhan Thanh nuốt nước miếng.
Con sâu tham ăn trong bụng trỗi dậy.
“Muốn uống rượu không?” Trước khi ăn Giang Lí hỏi nọi người.
Đa số mọi người đều tỏ vẻ muốn uống, vì thể y lập tức nói với người làm cầm bình rượu tốt nhất đi lên.
Cả đêm ăn ăn uống uống, làm ầm ĩ đến đêm khuya mới kết thúc.
Vài người đều say hồ đồ, bao gồm Nhan Thanh cũng uống đến say khướt.
Cậu vốn cho rằng với tửu lượng của mình thì không thành vấn đề, kết quả rượu của Giang Lí tác dụng quá chậm.
Ban đầu uống không có việc gì, về sau, liền say.
Chờ cậu ý thức được thì đã uống say.
Mọi người say khướt, chỉ cần có chỗ trống là nằm.
Lý Chuẩn kêu người làm đưa mấy Omega về phòng, sau đó liền mặc kệ mấy người còn lại, chỉ đắp chăn cho họ.
Trong phòng có điều hoà, cho dù không có chăn thì cũng sẽ không cảm lạnh.
Nhan Thanh ghé vào tr.ên bàn liền ngủ, Lý Chuẩn dàn xếp xong cho mọi người, cuối cùng đi về phía Nhan Thanh, bế cậu lên phòng.
Nhan Thanh sau khi uống say, vậy mà lại khá ngoan ngoãn.
Ở trong lòng ngực Lý Chuẩn cũng không lộn xộn, chỉ là khi hắn đặt cậu xuống giường, hai mắt cậu bỗng nhiên mở ra, nỗ lực muốn nhìn rõ mặt Lý Chuẩn, nhưng không đợi cậu nhìn xong thì đã ngủ rồi.
Lý Chuẩn nhìn gương mặt say ngủ của cậu, bàn tay có chút ngứa, duỗi tay ch.ạm vào lông mi thật dài của cậu.
Nhan Thanh nhíu nhíu mày, miệng khẽ nhúc nhích, lầu bầu vài tiếng.
Hàm hàm hồ hồ thanh âm, không biết là đang nói mê cái gì.
Lý Chuẩn thấy cậu không tỉnh, lá gan lớn hơn một chút, từ lông mi đến cái mũi, không nhẹ không nặng quát một chút, như lông ngỗng phất qua, có chút ngứa.
Nhan Thanh ở trong mộng, mơ thấy bị một con chó đen liế.m mũi, khó chịu nhíu mày, tát một cái vào mặt sói xám.
"Pép.”
Trong mộng thì cản thấy không mạnh nhưng lực đoạ bên ngoài thì lại không nhỏ.
Lý Chuẩn vu.ốt bên má bị tát, đến nhìn gương ở ngăn tủ đầu giường cậu định soi mặt.
Tr.ên mặt in hằn một bàn tay.
Tiểu vô lương tâm, đúng là dùng sức mà.
Lý Chuẩn sách một tiếng, nhìn Nhan Thanh tr.ên giường còn chưa đắp chăn, giày còn chưa tháo.
Cuối cùng vẫn nhận mệnh, đi qua c.ởi giày cho cậu, nghĩ nghĩ, lại c.ởi áo cùng quần.
Đầu ngón tay ngoài ý muốn xẹt qua cơ bụng hơi mỏng của Nhan Thanh, nhiệt độ khiến người ta nóng người.
Một người thoạt nhìn rất gầy vậy mà đường cong cơ bắp lại thật xinh đẹp.
Không nhiều không ít, vừa vặn tốt.
Lý Chuẩn chịu đựng xúc động muốn chụp lén một bức ảnh lại, nhanh chóng đắp chăn đàng hoàng lại cho cậu, chặn lại "phong cảnh", quay người muốn đi, nhưng còn chưa kịp dời bước, tay đột nhiên bị kéo lại.
__________________.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...