Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: Shocku, Dung Dữ anh ta chỉ th-
Tang thi cấp thấp mất hết ý thức không biết đã chịu đói bao lâu trong kho hàng này, ngửi được mùi người sống đã nhào đến, theo bản năng muốn cắn cổ Dung Dữ.
Ánh mắt Dung Dữ lạnh như băng: "Anh dám cắn một cái thử coi."
"..." Động tác của tang thi ngừng lại, quyến luyến ngậm miệng, muốn lè lưỡi liếm chút vị thịt mới mẻ.
Dung Dữ hít một hơi, không chút nể tình đá một cú.
Nhược điểm trí mạng của tang thi ở đầu nên cả người không có cảm giác đau, Dung Dữ đá chẳng nể tình chút nào. Tang thi bị đá văng xa hai mét lưng đập vào chồng thùng chất đống trong kho hàng, đang muốn lảo đảo đứng dậy, một cái thùng lớn nhất nằm trên cùng rơi xuống ụp lên người tang thi.
Tang thi: "..."
Vòng Huyết Ngọc:...Đại Ma Vương, anh đang bạo lực gia đình.
Sao phản ứng dữ dội vậy hả! Anh biết đó là Chủ Thần đại nhân mà!
Dung Dữ cầm bình nước hoa phun lên người mình mấy lần: "Bao lâu rồi không tắm gội đánh răng rửa mặt còn muốn đến gần ta."
Tiêu chuẩn kép của hắn chỉ dừng ở việc không đốt chết người nọ, còn kêu hắn tiếp xúc gần với tang thi thối này, mơ đi.
Trong kho hàng có không ít vật liệu, bánh quy, mì ăn liền, chocolate, nước hoa, sữa tắm, nước suối...cái gì cần có đều có. Dung Dữ xé một túi bánh quy ra ăn, sẵn tiện nhìn qua mấy thùng đang mở, không nhìn đám còn lại mà búng tay một cái toàn bộ thùng trong kho hàng biến mất trong chớp mắt.
Vòng Huyết Ngọc im lặng nghĩ: Cái búng tay của Đại Ma Vương đúng là toàn năng.
Vừa giết người phóng hỏa cũng có thể cất vật tư. Này không tốt hơn bàn tay vàng không gian tùy thân trong truyện tận thế à?
Năng lực của Ma Vương không chỉ là lửa. Hắn có thể qua lại tùy tiện trong muôn vàn thế giới, năng lực khống chế quy luật không gian rất mạnh. Hôm nay chỉ là một 1% sức mạnh mà diện tích dị không gian đã chứa được cả đại dương. Nếu sức mạnh được khôi phục nhiều hơn thậm chí có thể dùng không gian vặn vẹo cắt nhỏ sinh mệnh.
Chẳng qua thân là Hồng Liên Nghiệp Hỏa hắn đã quen dùng lửa giải quyết tất cả.
Sức mạnh được thả ra nhiều hơn hắn còn có thể dịch chuyển tức thời và bay trên không, đi đêm tốc hành đến thành phố A ngàn dặm cũng không thành vấn đề. Nhưng những kỹ năng này giống đi bộ chạy bộ vậy, cần phải tiêu hao thể lực. Tất nhiên với Đại Ma Vương thì dễ như ăn kẹo nhưng với thể chất đi hai bước đã thở dốc của Tịch Vọng... Bay còn không nhanh bằng đi, có khi còn mệt hơn.
Hơn nữa bây giờ còn thêm đứa con ghẻ này...
Dung Dữ dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn tang thi. Không còn bị cái thùng đè, tang thi khó khăn đứng dậy đang chậm chạp đi về phía Dung Dữ. Hình ảnh đó trông có hơi đáng sợ.
Dung Dữ giơ bình nước hoa lên phun một đống về phía tang thi.
Tang thi: "..."
Sau khi chắc chắn nước hoa đã che bớt mùi hôi trên người tang thi Dung Dữ mới miễn cưỡng nói: "Đi theo tôi, cách ba mét."
Tang thi cấp thấp không có trí tuệ không hiểu Dung Dữ nói gì, thấy Dung Dữ xoay người đi lập tức lẽo đẽo theo sau.
Dung Dữ đi nhanh, khớp xương tang thi cứng ngắc có cố thế nào cũng không đuổi kịp, rất nhanh đã bị bỏ lại một khoảng. Trên con đường quốc lộ rộng, một người một xác một trước một sau, xác phía sau muốn đuổi theo nhưng kiểu gì cũng không thể đến gần hơn, nó như đứa trẻ bị vứt bỏ, lòng vừa chua xót vừa ấm ức.
Vòng Huyết Ngọc: Tôi nói này, anh thật sự không cần Chủ Thần đại nhân nữa hả.
Dung Dữ mặt vô cảm: "Nếu ta không cần hắn sao bây giờ ta phải đi bằng chân?"
Ra khỏi cửa hàng Dung Dữ đã không dùng ván trượt nữa mà chuyển thành đi bộ, nếu không tang thi Mặt Trời sẽ chẳng đuổi kịp.
Nào giống bây giờ, giữ một khoảng cách không xa không gần.
Tang thi cấp thấp nhất không có trí tuệ và tinh thần. Xác sống phía sau một mực đi theo hắn, còn đuổi theo người yêu hay đuổi theo thức ăn thì đúng là khó nói.
Vòng Huyết Ngọc ngẫm thấy cũng phải. Đại Ma Vương đâu có ác vậy. Trước kia nó cho rằng Đại Ma Vương dựa theo các yếu tố như địa vị, gương mặt, chiếc nhẫn trên tay Chủ Thần đại nhân, hành động bảo vệ che chở hắn hắn mới xác nhận được thân phận của Chủ Thần đại nhân. Nhưng thế giới này giá trị thời thượng và giá trị nhan sắc chìm dưới đáy biển, trên tay còn không có bất kỳ thứ gì chứng minh thân phận, vừa thấy Đại Ma Vương đã nhào qua muốn cắn nhưng Đại Ma Vương lại...
Lại vừa nhìn đã nhận ra, còn nhanh hơn cả cảm ứng thần khí như nó.
Nếu cái này còn chưa phải yêu.
Vòng Huyết Ngọc nghĩ, lần trước nó gặp tình yêu thần tiên là ở thế giới 999, bây giờ cảm thấy dường như tình yêu Thần Ma cũng không kém cạnh.
Chủng tộc không giống nhau, tình yêu lại như nhau.
Từ từ, Chủ Thần đại nhân đang làm gì vậy?
Vòng Huyết Ngọc hoảng sợ la toáng lên: Đại Ma Vương anh đừng đi nữa anh quay lại nhìn kìaaaaaa!!!
Bước chân Dung Dữ vẫn không ngừng: "Sao, hắn đi mất rồi?"
Vòng Huyết Ngọc: Chủ Thần đại nhân đang moi óc của tang thi khác kìaaaaaa!!!
Dung Dữ bỗng dừng chân.
Trên quốc lộ có không ít thi thể tang thi, đều là bị xe cô chạy qua nghiền chết.
Tang thi Mặt Trời đứng bên cạnh một thi thể, tay không thọc vào não của tang thi nọ mò tới mò lui.
Dung Dữ: "..."
Cái tên Mặt Trời bẩn thỉu này, hắn vứt đi được không?
Bàn tay xám ngoét moi từ trong óc ra một vật không xác định, tang thi Mặt Trời chẳng thèm nhìn định bỏ thẳng vào miệng.
Dung Dữ lập tức đi nhanh tới lạnh lùng nói: "Không được ăn!"
Hắn không muốn sau này mỗi lần hôn Mặt Trời lại nhớ đến hình ảnh há miệng ăn não này.
Tay của tang thi Mặt Trời khựng lại. Nó không hiểu Dung Dữ nói gì nhưng nó cảm giác được hình như nhân loại này đang tức giận.
Tại sao nhỉ?
Chẳng lẽ hắn cũng muốn nếm thử?
Tang thi Mặt Trời đưa miếng não trong tay cho Dung Dữ, nhìn cứ như đang hào phóng chia sẻ đồ ăn cho hắn.
Dung Dữ nghiến từng chữ một: "Tôi, không, ăn, não."
Tang thi Mặt Trời nghiêng đầu vẩy vẩy số não đó đi, một tinh hạch màu trắng long lanh trong suốt dần lộ ra, nó lại đưa cho Dung Dữ.
Vì nhiều tình huống, người trên xe không dám xuống xe móc tinh hạch nên những tinh hạch trong đầu mấy thi thể này vẫn còn.
Tang thi không có hứng thú với đầu của đồng loại nhưng chút tinh hạch cũng giúp bọn chúng thăng cấp. Tang thi chưa có trí khôn không biết chuyện này vì vậy bọn chúng sẽ không công kích đồng loại. Chỉ có tang thi có trí tuệ bậc cao mới làm chuyện đào tinh hạch của các tang thi khác.
Mặt Trời không phải tang thi cấp cao, chỉ là trời sinh thông minh hơn các tang thi khác, còn ở cấp thấp đã phát hiện sự hấp dẫn của tinh hạch đối với nó.
Nhưng nếu con người này muốn.
Nó cảm thấy có thể cho hắn.
Tiếc là Dung Dữ không cảm động.
"Tôi không cần tinh hạch."
Tang thi Mặt Trời thấy hắn không đi tiếp, có chút không biết làm sao. Nó cầm tinh hạch trong tay, cầm không được mà thả cũng không xong lại không tiện ăn.
Dung Dữ hỏi vòng Huyết Ngọc: "Bây giờ hắn thật sự không có chút lý trí nào à?"
Mặt Trời lại khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh này, hắn không tin. Làm gì cũng phải có một thân phận cao cấp hơn bị che giấu chứ?
Vòng Huyết Ngọc: Không có, Chủ Thần đại nhân là tang thi cấp thấp nhất. Tang thi phải đến cấp ba mới có trí khôn cơ bản, cấp năm nói chuyện được, cấp bảy chẳng khác gì người thường, còn cấp mười là cấp cao nhất, tang thi hoàng...
Dung Dữ hỏi: "Thăng cấp bằng cách gì?"
Vòng Huyết Ngọc: Trừ ăn thịt người ra thì còn cách hấp thu tinh hạch của những tang thi khác.
Dung Dữ nhíu mày: "Nhất định phải ăn?"
Vòng Huyết Ngọc: Cũng không phải...
Đang nói, tinh hạch màu trắng trong tay tang thi Mặt Trời bỗng biến mất. Cùng lúc đó màu xám xanh trên tay nó cũng hơi giảm bớt, trở nên càng giống màu da của người thường.
Vòng Huyết Ngọc: Giống vậy đó, cầm trong tay hấp thu là được.
Dung Dữ cau mày, móc ra một chai nước suối từ trong không gian rót lên tay tang thi rửa sạch sẽ.
"Đừng dùng tay không moi não, dùng vũ khí biết chưa?" Dung Dữ vừa rửa tay cho nó vừa hỏi.
Tang thi đang cấp một đương nhiên không biết nói chuyện.
Vòng Huyết Ngọc trả lời thay chủ nhân: Với độ linh hoạt khớp xương của Chủ Thần đại nhân không thể thực hiện hành động có độ khó cao như vậy, phải đợi tới cấp ba mới biết học sử dụng vũ khí chứ không phải móng tay..
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Dung Dữ hít sâu một hơi, lấy bao tay ra mang vào.
"Cùng lắm giúp anh đến cấp hai." Dung Dữ dữ dằn nói, "Sau này tự đi kiếm ăn."
Vòng Huyết Ngọc: Vậy phải rất lâu mới có trí tuệ.
Dung Dữ: "Sao? Không phải tang thi đầy ra đây à?"
Vòng Huyết Ngọc: Càng thăng cấp lên độ khó càng cao. Tang thi cấp một đều là tang thi phổ thông, tinh hạch màu trắng có thể cho tất cả tang thi hấp thu nhưng không giúp gì nhiều với tang thi cấp cao. Cấp hai trở lên tang thi sẽ kích phát dị năng, dị năng khác nhau sẽ có tinh hạch khác nhau. Hỏa là màu đỏ, lôi là màu tím, thủy là xanh da trời, mộc là xanh lá cây, thổ màu vàng, ngoài ra còn có hệ tốc độ, hệ lực lượng, hệ tinh thần... Tang thi cấp hai trở lên chỉ hấp thu được tinh hạch cùng màu.
Ánh mắt Dung Dữ nhìn tang thi Mặt Trời dần mất đi độ ấm: "Kén ăn như vậy, vẫn nên vứt đi thì hơn."
Vòng Huyết Ngọc nhanh trí: Bản năng đầu tiên của tang thi là cắn người. Dù Chủ Thần đại nhân mất lý trí vẫn không cắn anh mà! Điều này nghĩa là gì? Nghĩa là bản năng đầu tiên của ngài là yêu anh đó!
Lần này hẳn là không nói sai gì chứ? Vòng Huyết Ngọc nói xong nhanh chóng ngẫm lại, ừ, không sơ sót gì cả.
Dung Dữ lạnh mặt ghim đao lên đầu một con tang thi khác, moi tinh hạch màu trắng ra: "Ta thà chết còn hơn để hắn ở đây làm ta buồn nôn."
Dáng vẻ xấu xí của tang thi làm hắn chẳng muốn nhìn lần hai, bây giờ lại phải đối mặt với hình ảnh buồn nôn này.
Mặt Trời, thứ anh thiếu tôi anh lấy gì mà trả!
Vòng Huyết Ngọc im miệng không nói.
Đại Ma Vương ác miệng lại thẳng thừng, ngoài miệng thì mắng đôi câu nhưng vẫn thật thà chịu đi moi tinh hạch cho Chủ Thần đại nhân mà...
Đợi đến khi moi hết tinh hạch trong đầu tang thi trên đường ném cho tang thi Mặt Trời phía sau hấp thu thì trời cũng chập tối.
Cơ thể Dung Dữ cần nghỉ ngơi, hắn không đi đêm mà tìm một tòa dân cư gần đó nghỉ lại.
Trong tòa dân cư có không ít tang thi lảng vảng, nghe âm thanh mở cửa lập tức nhao nhao kéo qua.
Dung Dữ vốn định dùng lửa thiêu rụi hết cho xong việc, quay đầu lại thấy "dạ dày không đáy" đi phía sau, hắn xoa huyệt thái dương một hồi lại càng đau đầu hơn.
Hắn đành phải khống chế độ lửa, lấy tinh hạch hoàn hảo không chút nứt mẻ từ một đống tro cốt ra ném cho tang thi Mặt Trời.
Toàn bộ là tinh hạch màu trắng. Người bình thường chiếm đa số tang thi cũng vậy, cấp một nhiều nhất.
Hoàn thành xong một đống việc Dung Dữ đã mệt lả, vội vào phòng ngủ đóng cửa lại nghỉ ngơi.
Tang thi Mặt Trời bị cho ở phòng khách, tạm thời Dung Dữ không muốn thấy nó càng không chịu nổi mùi trên người nó.
Cũng không muốn đối mặt với hiện thực.
Không muốn thừa nhận thứ đó là người yêu hắn.
Hết cách chỉ có thể dẫn theo mà còn phải đút từng viên tinh hạch nuôi lớn, hắn đã cạn tình cạn nghĩa rồi!
Vòng Huyết Ngọc hơi không đành lòng: Anh không cho Chủ Thần đại nhân tắm à? Trước kia Chủ Thần đại nhân cũng tắm cho anh nhiều lần mà.
Chủ Thần đại nhân là một vị thần yêu sạch sẽ biết bao! Chắc chắn ngài ấy cũng không muốn biến thành như vậy!
Bằng với trí thông minh của tang thi Mặt Trời bây giờ, Dung Dữ không giúp nó cũng không tự tắm được.
Dung Dữ: "Hắn tắm cho người đẹp ta tắm cho tang thi, giống nhau à? Chờ đến khi hắn tự nâng cấp trí tuệ là tự tắm được."
Ghét bỏ đã viết đầy trên mặt.
Vòng Huyết Ngọc:...
Được, biết anh đẹp rồi, không cần nhấn mạnh.
Vòng Huyết Ngọc: Thế phải hết mấy tháng, Chủ Thần đại nhân đi theo anh anh chịu được hả?
Tất nhiên không chịu nổi.
Dung Dữ vừa tưởng tượng đã thấy nghẹt thở.
Bây giờ còn miễn cưỡng dùng nước hoa che mùi nhưng phải chịu mấy tháng nữa, vậy thì nguy rồi!
Dung Dữ bất đắc dĩ nói: "Chờ dáng vẻ hắn giống người chút rồi tính sau, bây giờ ta thật sự không muốn chạm vào hắn."
Làn da xám xanh đó, tắm sạch sẽ rồi có đẹp hơn được không?
Không được.
Vẫn nên chừa lại chút ảo tưởng cho mình đi.
Vòng Huyết Ngọc nói câu sâu xa: Chẳng lẽ anh chỉ yêu vẻ ngoài của Chủ Thần đại nhân thôi hả?
Dung Dữ ngạc nhiên hỏi ngược lại: "Chứ không thì sao?"
Vòng Huyết Ngọc không tin nổi: Sao anh...
Dung Dữ nói thay nó: "Uầy, ta thật nông cạn. Mới nãy mi muốn nói gì?"
Vòng Huyết Ngọc:...Không có gì, ngủ ngon.
Bên ngoài phòng khách.
Tang thi Mặt Trời lặng lẽ ngồi trên ghế salon nhìn về phía cửa phòng ngủ.
Cửa của ngôi nhà này bị Dung Dữ đá văng nên không đóng lại được. Có tang thi đi ngang qua muốn đi vào, tang thi Mặt Trời ngồi trên ghế sẽ quay mặt sang nhe răng phát ra tiếng gào thật nhỏ, âm lượng không quấy rầy người nọ ngủ yên trong phòng nhưng đủ để đuổi tang thi ngoài cửa.
Nó ngồi đó cả đêm, dường như chưa bao giờ thôi nhìn cửa phòng ngủ.
Giống một cương thi.
Còn là một Thần Bảo Vệ.
Hết chương 85.
Dung Dữ: Bạn trai tôi là tang thi, xấu quá muốn vứt mà không nỡ. =))))))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...