Dung Dữ nhắm mắt ngủ, Yến Chiêu tắt đèn, trong căn phòng tối thui lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, ánh mắt đầy dịu dàng.
Quỷ không cần ánh sáng vẫn có thể nhìn rõ, cũng không cần ngủ nghỉ.
Y đã ở trong bóng tối cùng tĩnh lặng quá lâu quá lâu rồi, đột nhiên gặp được một ngọn lửa chói mắt lại nóng bỏng như thế, để y cảm nhận được ánh sáng ấm áp.
Sao y có thể không bị hấp dẫn cho được.
Đây là chấp niệm của y lúc còn sống, là người y một mực chờ đợi khi đã chết, là ý nghĩa để y tồn tại trên đời này.
Yến Chiêu rất muốn ôm hắn, vươn tay ra lại sợ hắn lạnh, chỉ có thể khẽ rụt tay lại.
Y nằm trong chăn chắc chắn chăn sẽ không ấm được, Yến Chiêu nhường hết chăn cho Dung Dữ, còn mình nằm bên cạnh nhìn, dù sao y cũng không cần ngủ.
Cứ nhìn như vậy, nhưng thấy thế nào cũng không đủ.
Nghĩ đến thanh niên bị những kẻ kia bắt nạt hãm hại, ánh mắt dịu dàng của Yến Chiêu dần nhuốm lạnh lẽo, dần trở nên không còn chút độ ấm nào.
Những người đó, y sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai.
(truyện chỉ được đăng tại wattpad nguyetcach118 nhé )
Hôm sau, Dung Dữ tỉnh dậy, trở mình ngáp một cái: "Trời sáng chưa?"
Yến Chiêu rũ mắt: "Ta không biết."
Dưới lòng đất không biết năm tháng, cũng không biết ngày đêm.
Ngay cả tuổi của mình cũng chỉ là suy đoán của y, vì con quỷ già nhất ở nơi này cũng hơn chín trăm tuổi, mà pháp lực không mạnh bằng y.
Nên y mới đoán rằng mình đã hơn ngàn tuổi.
"Không sao, chờ ra ngoài thì biết." Dung Dữ cũng không quá để ý chuyện này, thậm chí còn không vội ra ngoài.
Hắn giương mắt mặt đối mặt với Yến Chiêu, vươn hai tay từ trong chăn ra, "Ôm em."
Yến Chiêu: "Lạnh."
Tất nhiên Quỷ Vương không sợ lạnh, y chỉ sợ Dung Dữ lạnh.
"Ôm một chút cũng không sao."
Yến Chiêu dè dặt ôm hắn từ trong chăn ra, cố gắng thu lại hơi lạnh trên người, không dám để tay chân tiếp xúc qua nhiều.
Dung Dữ lại rúc hẳn vào trong ngực y, ôm chặt cứng eo y.
Hơi lạnh lập tức tràn vào trong cơ thể, giống như ở trong một phòng băng mà còn bật máy làm lạnh.
Mới đầu còn chưa lạnh lắm, nhưng dần dà, Dung Dữ theo phản xạ run rẩy cả lên, thân nhiệt cũng lạnh lẽo, da tái nhợt không chút huyết sắc.
Bị đông cứng.
Một đôi tình nhân nằm trên giường ôm nhau, nếu là người ta thì gọi là vuốt ve, còn hắn gọi là ướp lạnh.
Yến Chiêu trông thấy vội vàng muốn đẩy hắn ra: "Đừng ôm, quá, một lúc rồi."
"Anh đừng động." Dung Dữ ôm không buông, chịu đựng cái lạnh rùng mình nói, "Để em quen dần đi.
Cũng đâu thể cứ không chạm vào anh."
Âm dương khác biệt, nước lửa bất dung.
Sinh vật hệ lửa ghét nhất hoàn cảnh u ám giá rét, chứ đừng nói đến bản thân Mặt Trời vốn là ánh sáng và lửa.
Trước kia Dung Dữ rúc vào trong ngực Mặt Trời, đều cảm nhận được ấm áp.
Lần này, Thần Mặt Trời cao cao tại thượng, kiêu ngạo nhất chói mắt nhất lại biến thành Quỷ Vương âm u lạnh lẽo yên nghỉ dưới lòng đất.
Vậy tất nhiên rất không dễ chịu.
Dung Dữ từng biến thành cá chép tinh, dù thân thể cá chép rất thích hợp ở trong nước, nhưng lúc đó hắn cũng không thoải mái gì, lửa trời sinh đã ghét nước.
Mặt Trời cũng giống vậy, thân quỷ ngàn năm này và thần hồn sáng ngời nóng bỏng hoàn toàn là hai thái cực, nếu cứ cố chấp hoà làm một thì chắc chắn cũng khó chịu y như vậy.
Hắn còn chưa ngược mà Mặt Trời đã bắt đầu tự ngược trước.
Đây là muốn làm hắn đau lòng à?
Trong lòng Dung Dữ giận đến nghiến răng.
Mặt Trời chết tiệt, biết rõ hắn không thích lạnh lẽo u ám, lại tự biến mình thành cái kiểu này, biến thành dáng vẻ hắn ghét nhất.
Cũng không suy nghĩ đến cảm nhận của hắn.
Lạnh như thế, sao ôm ấp được!
Hắn còn phải làm quen với nhiệt độ cơ thể của người này.
Yến Chiêu nghe mà lòng mềm nhũn, đau lòng nói: "Em có thể, không cần, chạm vào ta."
Y vừa nói Dung Dữ đã xù lông: "Vậy anh rước em vào cửa là để em thủ tiết à?"
Yến Chiêu ngập ngừng: "Nhưng ta còn chưa cưới em."
Dung Dữ: "Mấy lời của đàn ông tồi thì nói lưu loát gớm nhỉ."
Yến Chiêu: "..."
Nhớ đến tính cách của Dung Dữ, hết sức đanh đá còn ngang ngược vô lý, lại không sợ trời không sợ đất, vĩnh viễn là ngọn lửa ngang tàng tùy ý.
Nhưng ngọn lửa này bây giờ đang quấn lấy một cục đá bốc hơi lạnh, dù run lẩy bẩy muốn tắt đến nơi cũng không chịu thả ra.
Yến Chiêu ngơ ngác nhìn thanh niên miệng nói lời ác độc, cả người lạnh run, ngón tay cóng đến trắng bệch vẫn ôm chặt y không buông.
Thật giống như sợ thả ra một xíu, y sẽ biến mất.
Yến Chiêu mềm giọng dỗ: "Dung Dung, nghe lời."
"Buông tay."
Lúc này Dung Dữ mới buông ra, hít sâu một hơi, quấn kín chăn: "Con mẹ nó anh lạnh quá đi."
Yến Chiêu: "..."
Y có chút dở khóc dở cười: "Vậy em còn, ôm không buông?"
"Sau này mỗi ngày đều phải ôm một tiếng." Dung Dữ lập kế hoạch, "Ôm mấy lần là quen thôi."
Lòng Yến Chiêu đã mềm nhũn như muốn hoá thành vũng nước.
(Truyện chỉ được đăng tại wattpad nguyetcach118 nha )
Nhiệm vụ thường ngày của hôm nay đã kết thúc, Dung Dữ rốt cuộc cũng dậy, để Yến Chiêu mặc một bộ hoa phục (y phục hoa lệ) cho hắn.
Hoa phục này màu đỏ, rực rỡ tươi đẹp, ống tay áo thêu hoa sen, kiểu dáng khác hẳn với y phục của triều Thịnh.
Dung Dữ nhìn hoa sen trên ống tay áo: "Quần áo này cũng là quỷ nhỏ cung phụng anh à?"
Không thể nào.
Thức ăn còn có thể gọi là tế phẩm, còn quần áo này kiểu dáng không thuộc triều Thịnh, hơn nữa trông có hơi cũ.
Tất nhiên kiểu dáng cực kỳ hoa lệ.
Đừng nói là những viên ngoại trong trấn kia, hoa phục này hình như chỉ hoàng tộc mới được mặc.
Yến Chiêu: "Vật bồi táng." (chôn cùng)
Dung Dữ sờ ống tay áo tơ lụa: "Vật bồi táng cùng anh, ngàn năm còn mặc được?" Chất liệu của bộ y phục này tốt quá chừng.
Yến Chiêu gật đầu.
Lòng tò mò của Dung Dữ trỗi dậy: "Anh còn những thứ bồi táng khác không?"
Yến Chiêu lại gật đầu: "Có, rất nhiều.
Nếu em muốn xem, ta có thể, dẫn em đi xem."
Dung Dữ lập tức hớn hở: "Vậy đi xem chút đi."
Sở thích cả đời của Ma vương chính là dùng những thứ xa xỉ.
Một bộ đồ thôi đã có thể giữ được ngàn năm, vậy những vật bồi táng khác chắc chắn không tầm thường.
Yến Chiêu dẫn Dung Dữ đi tham quan mộ của mình.
Tối hôm qua lúc Dung Dữ vào mộ là được Yến Chiêu dùng pháp thuật đưa thẳng đến Hỉ đường.
Nay đi theo Yến Chiêu Dung Dữ mới phát hiện toàn bộ mộ huyệt dưới đất rộng vô cùng, thẳng thẳng quẹo quẹo, hệt như một mê cung lớn.
Ngôi mộ lớn nhỏ nhiều vô kể, hai căn phòng mà hắn thấy căn bản như cát trong sa mạc.
Vật bồi táng cũng rất sang trọng.
Mỗi một ngôi mộ đều có vật bồi táng khác nhau.
Có vàng bạc châu báu, lấp lánh rực rỡ.
Có đồ sứ tinh xảo mỹ lệ, có đồ ngọc, đồ gốm, hoa văn được điêu khắc rất sống động, dù đã qua ngàn năm nhưng vẫn giữ được màu sắc đẹp đẽ.
Có mỹ tửu mỹ thực (rượu ngon thức ăn ngon), đa phần đã hư hết, đồ ăn đã không còn ăn được, nhưng đều được đựng trong bình thanh ngọc*, đĩa bạch ngọc*.
Có áo gấm cùng y phục hoa lệ, dĩ nhiên đa phần không mặc được, rất ít y phục có thể lưu giữ được ngàn năm như bộ Dung Dữ đang mặc.
Có tranh cổ chữ cổ, mặc dù đọc không hiểu, nhưng nhìn phong thái từng nét chữ có thể đoán được người viết là một học giả có tiếng...!
Dung Dữ đi xem mười mấy ngôi mộ, được một lúc đã lười: "Còn bao nhiêu ngôi mộ nữa?"
Yến Chiêu: "Mới xem qua, chỉ là hai ba phần mười."
Dung Dữ: "Anh xây vương quốc dưới lòng đất hả?"
"Anh được ghê." Dung Dữ nhẩm diện tích, "Khi còn sống anh có phải hoàng đế không, em nhìn cách thức này trông rất giống hoàng lăng (lăng mộ hoàng thất)."
"...Ta không nhớ." Yến Chiêu mím môi, "Đều là chuyện khi còn sống."
"Vốn là muốn, làm sính lễ đưa em." Yến Chiêu ngượng ngùng nói, "Có điều, đa số đều hư hại, không dùng được."
Còn là vì, y lâm trận lại sợ cưới, hôn lễ cũng không thành.
"Nhiều đồ bồi táng như thế, không có thứ chứng minh thân phận anh à?" Dung Dữ hỏi.
Yến Chiêu nói: "Ta quên mất chuyện khi còn sống."
Dung Dữ: "Hửm?"
Yến Chiêu nhỏ giọng: "...Cho nên không biết chữ."
Chữ viết trên mộ đều rất mờ, dù không mờ y cũng không đọc được.
Nhưng chữ viết của triều Thịnh, vì y đã bắt mấy con quỷ lại giúp y bù kiến thức chống mù chữ nên mới đọc hiểu chữ bây giờ.
Dung Dữ cong khoé môi lại ráng nhịn: "...Vậy thôi."
Yến Chiêu không hiểu, hắn lại càng không hiểu.
Muôn vàn thế giới này có hàng tỷ tỷ chữ viết, trừ Chủ Thần ra không còn ai biết hết được.
Cũng không phải Chủ Thần tự học, mà là lúc kế thừa vị trí Chủ Thần, pháp tắc đã nhét một lượng tri thức khổng lồ vào đầu y.
Thế nên não Chủ Thần phải có sức chứa lớn, nếu không sẽ điên.
Vòng Huyết Ngọc cảm thấy Chủ Thần đại nhân bây giờ đã điên rồi, trong đầu chỉ nhớ mỗi Ma vương thôi.
"Ra ngoài đi." Vừa nghe còn nhiều mộ như thế, Dung Dữ lười đi nữa, dù sao cũng không bắt buộc phải xem trong một ngày, hắn cũng không quá tò mò thân phận của Yến Chiêu.
Khi còn sống Quỷ Vương có hiển hách thế nào cũng chỉ là một thiết lập của Chủ Thần mà thôi.
Vị kia sinh ra đã tôn quý, phân phận tự đặt cho mình tất nhiên sẽ không kém.
Yến Chiêu: "Không xem nữa sao?"
"Không xem, bực bội." Thân xác này của Dung Dữ vẫn còn là người phàm, không thích hợp ở dưới đất quá lâu.
Ngôi mộ chính còn chưa đi, nơi đó để quan tài và thi thể của Yến Chiêu, nhưng một người một quỷ cũng không nhắc đến.
Đối với Dung Dữ mà nói, Yến Chiêu đang ở bên cạnh hắn, không cần phải xem khối thi thể trống rỗng đó.
Còn Yến Chiêu...!mặc dù biết rõ mình đã chết, nhưng không ai muốn cho người yêu trông thấy thi thể của mình, cảm giác đó rất quái dị.
Nghe Dung Dữ nói bực bội, Yến Chiêu đã mang hắn thuấn di (dịch chuyển tức thời) đến cửa mộ: "Đi thôi."
Dung Dữ nhìn cửa mộ có ánh sáng chiếu vào, quay lại hỏi Yến Chiêu: "Ngàn năm nay anh chưa từng ra ngoài à?"
Yến Chiêu nói: "Chưa từng." Dù là tìm quỷ đến bổ sung kiến trức của triều Thịnh, y đều trực tiếp bắt chúng đến đây, dùng xong thì thả ra.
Trên đời này không một ai xứng bước vào mộ của y.
Nhưng hôm nay đã có.
Yến Chiêu lặng lẽ nhìn Dung Dữ.
Mà lúc này Dung Dữ đang nghĩ: Chứng sợ xã hội của trạch nam ngàn năm, không ai bì được.
Dung Dữ hỏi: "Vậy anh có sợ ánh mặt trời không?"
Lúc hắn hỏi câu này còn cảm thấy rất buồn cười.
Hắn lại đang hỏi một Thần Mặt Trời rằng có sợ ánh mặt trời không.
Yến Chiêu nói: "Không sợ."
Dung Dữ nhìn y: "Anh đã lâu không ra ngoài, sao biết không sợ?"
Yến Chiêu nghĩ ngợi chốc lát: "Không biết, nhưng, không sợ."
Dung Dữ không hỏi nữa.
Suy nghĩ một chút là biết, Chủ Thần không thể đặt thiết lập sợ ánh mặt trời cho mình được, như thế rất bất tiện.
Chẳng qua thân là quỷ, dù có không sợ đi chăng nữa cũng sẽ theo bản năng tránh né ánh mặt trời.
Dung Dữ hai ba bước rời khỏi mộ, bước lên mặt đất.
Hiện tại là xế trưa, ánh nắng lại chẳng hề chói chang.
Giữa núi rừng đều là bóng mát từ những tán cây cao lớn, tiếng chim hót trong trẻo, không khí trong lành mát rượi.
Ánh mặt trời rực rỡ từ trên cao vẩy xuống những tán lá, ấm áp lại êm dịu.
Yến Chiêu cũng đi theo ra.
Y có thể hóa thành thực thể ở ban ngày, cũng có thể biến thành linh hồn để người phàm không nhìn thấy.
Bây giờ y đang dùng thực thể, sau khi ra mộ đã dùng thuật che mắt biến cửa mộ trở thành mặt đất.
Người phàm sẽ không biết dưới lòng đất giấu một lăng mộ rộng lớn.
Lúc này núi rừng chỉ có một quỷ hồn là Yến Chiêu.
Những cô hồn dã quỷ khác đạo hạnh không đủ nên chỉ dám ra ngoài vào ban đêm.
Yến Chiêu nhìn thấy ánh mặt trời, mắt như bị thiêu đốt, theo bản năng nhìn sang nơi khác.
Ánh sáng chói mắt ấy bỗng biến mất, Yến Chiêu giương mắt nhìn, Dung Dữ dùng ống tay áo thêu hồng liên thay y che lại ánh mặt trời.
Dung Dữ giọng điệu không rõ nói: "Năm xưa vạn vật không dám nhìn thẳng anh, hôm nay anh lại không dám nhìn thẳng chính mình."
"Em bỏ, tay áo xuống, đi."
Dung Dữ rũ mắt: "Không khó chịu à?"
"Không khó chịu."
Dung Dữ thả tay xuống, xoay người đi tiếp: "Đừng cậy mạnh, tay áo em rộng, đủ che cho anh."
Yến Chiêu mỉm cười: "Không cậy mạnh."
Chỉ là chưa quen.
Dung Dữ nói: "Coi như anh gặp lại mặt trời rồi đấy."
Yến Chiêu nhìn bóng lưng thanh niên, nghĩ thầm, ta đã sớm gặp được rồi.
Ánh sáng đầu tiên y nhìn thấy trong ngàn năm qua, không phải mặt trời này.
Mà là một người, người ấy mặc y phục đỏ như lửa, minh diễm lại chói mắt.
Hình bóng ấy, va vào trong mắt, thẳng đến trong tim..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...