Tác giả: Phù Bạch Khúc
Chuyển ngữ: Quờ hạo xì huan nì hú hu, ai nì hú hu.
Dung Dữ đang nằm trong một cái thau lớn, nước chỉ đến nửa thau, ngay cả bơi đàng hoàng cũng khó.
Mặt đất dơ dáy đầy nước, ruồi nhặng lượn khắp nơi.
Phía đối diện là quầy bán thịt heo, người bán đang chặt thịt, âm thanh điếc tai nhức óc.
Còn chỗ này chủ sạp đang giết cá, thuần thục bào vảy cá, tạp dề và ống tay áo bám đầy mùi cá chết.
Các chủ sạp phía đông đang hô to rao hàng, còn chủ sạp phía tây lại đang trả giá với khách hàng.
Đây là một khu chợ bán đồ ăn.
Nơi này tràn đầy hơi thở cuộc sống, là nơi mà tất cả mọi người mỗi ngày đều sẽ đi qua, nhưng đối với Dung Dữ lại là một thế giới hoàn toàn khác.
Trong lúc bị Chủ thần đuổi giết, hắn đã đi qua thế giới hiện đại, nhưng lại chưa bao giờ đến những chỗ thế này.
Dung Dữ từ tấm bé đã sống trong nhung lụa, cuộc sống ngợp trong vàng son, dù có bỏ mạng nơi hoang vu thì hắn vẫn phải giữ vẻ đẹp đẽ thoải mái, bởi thế việc cho hắn ở trong thau cá thật sự là muốn lấy mạng hắn.
May nhất chính là có lẽ hắn khá đáng tiền, nên Dung Dữ một mình một chậu.
Không giống mấy chậu cá khác, mấy chục con cá nằm trong một cái thau nhỏ, vừa nhìn đã thấy ngộp rồi.
Dung Dữ bị hoàn cảnh tồi tệ này xông đến mức suýt thì ngủm tại chỗ: Tao cần một lời giải thích.
Vòng Huyết Ngọc: Bây giờ anh là một con cá.
Dung Dữ: Tao không bị đui.
Hắn dùng suy nghĩ trao đổi với vòng Huyết Ngọc: Mới thế giới đầu đã chơi kích thích vậy à? Đứa con số mệnh là một con cá chép đỏ?
Vòng Huyết Ngọc: Còn có chuyện kích thích hơn nè, một tiếng đồng hồ sau anh sẽ biến thành cá chép kho tộ.
Dung Dữ: Đủ ác.
Vòng Huyết Ngọc không khỏi tiếc nuối: Điểm truyền tống là ngẫu nhiên, nếu không tôi đã tống anh vào nồi rồi.
Dung Dữ không quan tâm giọng điệu quái dị của vòng Huyết Ngọc.
Quan hệ của hai người họ là tội phạm đang cải tạo lao động và giám sát viên, đã định trước không thể giao lưu như thần sử và hệ thống bình thường, trở thành cộng sự hợp tác hài hòa ăn ý.
Thực tế thì nếu linh hồn không bị hạn chế, Dung Dữ chắc chắn sẽ đập tan tành cái vòng này, còn muốn nghiền nát nó thành bột phấn.
Dung Dữ: Bối cảnh thế giới và tư liệu nhân vật đâu?
Vòng Huyết Ngọc: Không có, mời tự đi thăm dò.
Giọng Dung Dữ lạnh lẽo: Này Vòng nhỏ, thế thì hết thú vị rồi đấy.
Không cho hệ thống cửa hàng thì còn được, chứ đừng nói đến cả tin tức cơ bản mà cục Quản Lý Thời Không cũng không cho nhé, những tên thần sử trước kia ở chỗ tụi mày tao hiểu rõ như lòng bàn tay.
Vòng Huyết Ngọc: Tôi tên Xích Kim Diệu Nhật Hoàn.
Dung Dữ: Tao không muốn nghe mấy lời nhảm nhí.
Vòng Huyết Ngọc: ...!
Tên của nó không nhảm xíu nào hết! Bây giờ mi đang là cá trên thớt đấy mi to mồm cái gì!
Vòng Huyết Ngọc giải thích: Hiện tại nguyên chủ đang trong trạng thái như cá chép bình thường, không có linh khí nên không thể tiếp thu trí nhớ, sau khi anh hóa thành người mới có thể truyền kịch bản qua.
Thần sử của cục Quản Lý Thời Không sẽ không chiếm thân thể của bất kỳ người nào.
Cơ thể mà bây giờ Dung Dữ dùng là được vòng Huyết Ngọc so sánh và sao chép dựa trên số liệu cơ thể nguyên chủ, tạm thay thế thân phận nguyên chủ.
Đứa con số mệnh chân chính đang nghỉ ngơi trong đèn hồn, đến khi đạt được kết HE thì mới quay lại.
Mặc dù thân thể này không phải của nguyên chủ, nhưng trạng thái giống y chang nguyên chủ.
Nguyên chủ bây giờ chỉ là một con cá chép bình thường đến chân cũng không có, nên Dung Dữ cũng phải đối mặt với tình cảnh này.
Hoàn toàn đặt mình vào hoàn cảnh sắp phải đối mặt với cái chết của nguyên chủ, mà không phải tua ngược thời gian để cứu vãn tình thế, đây mới là độ khó của nhiệm vụ tu sửa.
Dung Dữ đã hiểu: Vậy ý là đứa con số mệnh vốn là cá chép thành tinh, không biết đã trải qua chuyện bi thảm gì mà bị đánh trở về nguyên hình lại còn mất trí nhớ, bị kho tộ hay chiên xù gì đấy nên BE.
Bây giờ tao phải tránh được chuyện một tiếng sau bị kho, rồi phải nghĩ cách biến lại thành người, gỡ rối kịch bản, làm thịt cái kẻ đã khiến hắn khổ như vậy.
Vòng Huyết Ngọc: Chính xác.
Dung Dữ không chút sợ hãi trình bày: Tao còn phát hiện mấy chuyện rất thú vị.
Thứ nhất, cái thân thể này không có nội đan, không biết đã cho người khác hay bị cướp mất, không có nội đan sẽ không thể thành yêu.
Thứ hai, thế giới này là thời đại không còn pháp lực, linh khí mỏng manh, không thể tu lại lần nữa.
Thứ ba, tao không có hệ thống cửa hàng, không thể dùng đạo cụ của Thần sử để thay đổi.
Cuối cùng, pháp lực của tao đã bị mày phong ấn, không thể dùng.
Nói tóm lại, tao không thể biến lại thành người, càng không thể gỡ rối kịch bản, chỉ là một con cá chép bình thường, tao chỉ có thể giẫm lên vết xe đổ bị người ta ăn.
Vòng Huyết Ngọc: Đúng là như vậy.
Không hổ là Đại ma vương, IQ cao, suy nghĩ mạch lạc rõ ràng.
Chuyện này mà cũng không chút hoảng hốt, chắc đã tính hết cả rồi...!
Dung Dữ: Hay lắm, thế giới tiếp theo.
Vòng Huyết Ngọc: Chấm hỏi?.
ngôn tình tổng tài
Dung Dữ: Nhiệm vụ này không làm, ai tới người đó chết, trừ phi mày bỏ phong ấn cho tao.
Vòng Huyết Ngọc từ chối thẳng thừng: Không có vụ đó.
Dung Dữ nằm ngang: Vậy chờ chết đi.
Không bột đố gột nên hồ, dù hắn có bản lĩnh cỡ nào, mà bị kẹt trong cái xác của một con cá thì làm được trò trống gì?
Còn không phải chỉ có thể nằm ngang chờ người mần thịt à.
Vòng Huyết Ngọc khích hắn: Không phải ngươi nói "Mạng ta do ta không do trời" à?
Dung Dữ: Này cũng chả phải mạng ta.
Nói đúng quá vòng Huyết Ngọc cãi không lại.
Đại ma vương tuyệt đối chẳng phải dân hiền lành gì, không đời nào hắn cảm thấy đồng cảm với số phận bi thảm của đứa con số mệnh.
Thần sử được chọn vào làm trong cục Quản Lý Thời Không tính cách tuy khác nhau, nhưng không thể thiếu một đức tính quan trọng nhất --- Chính nghĩa.
Cơ mà cái đức tính này, Dung Dữ chẳng có.
Nếu hắn có, cũng sẽ không gây ra vô số lỗ hổng thời gian như thế, chỉ mình hắn đã phá sập thế giới 6666 rồi.
Vòng Huyết Ngọc đe dọa: Chủ thần đại nhân cho anh đi tu sửa thế giới BE để lấy công chuộc tội, anh không hoàn thành nhiệm vụ, lập tức xóa sổ linh hồn.
Ngọn lửa bản mệnh của Chủ thần đại nhân là Xích Kim Diệu Nhật Hỏa, thiêu đốt linh hồn vô cùng đau đớn, sẽ đốt anh thành tro, một sợi tóc cũng không chừa.
Dung Dữ lành lạnh giễu cợt: Dọa nạt có ích gì, nhiệm vụ này còn đường sống à? Không chết sớm thì chết muộn, Chủ thần nhà mày đã máu lạnh còn giả nhân giả nghĩa.
Vòng Huyết Ngọc không muốn tranh luận với hắn: Anh nghĩ cách tự cứu trước đi.
Dựa theo kịch bản cũ, mười phút sau sẽ có một bác gái mua anh về làm cá kho tộ cho cháu trai bà ta đấy.
Dung Dữ mất hứng: Tránh được bà đó thì cũng còn những người khác, ai mua về cũng làm thịt, có gì khác nhau à?
Vòng Huyết Ngọc: Có, kho, hấp đường giấm, chiên khác nhau.
Cách chế biến cá chép có rất nhiều, tôi sẽ không liệt kê từng cách cho anh.
Nhắc nhở thân thiện, còn chín phút nữa bác gái đó sẽ đến chợ.
Dung Dữ im lặng trong chốc lát, bỗng than nhẹ: Vòng nhỏ, mày thật vô tâm.
Vòng Huyết Ngọc: Tôi tên Xích Kim Diệu Nhật Hoàn.
Giọng Dung Dữ dịu dàng: Cái này không quan trọng, chúng ta thương lượng nhé, mày bỏ phong ấn cho tao, mười giây thôi.
Dù không sợ chết, nhưng hắn đường đường là Đại ma vương lại bị làm thành đồ ăn, quá mất mặt, vẫn là nên tranh thủ một chút.
Vòng Huyết Ngọc không hề bị thuyết phục: Không liên quan đến tôi.
Còn sáu phút.
Đùa à, một khi cởi phong ấn cho Đại ma vương, nó sẽ về với cát bụi liền.
Dung Dữ bình tĩnh nói: Mày đừng có đếm ngược nữa, mày như vậy làm tao sợ, không thể tĩnh tâm suy nghĩ tìm cách được đâu.
Vòng Huyết Ngọc: Năm phút.
Dung Dữ quyết định lười biếng: Hy vọng tao bị làm thành món nào ngon ngon chút.
Vòng Huyết Ngọc:...Anh là cá chép, không phải cá mặn.
(cá mặn là chỉ những người lười biếng...)
Dung Dữ vẫn lười, một lời hai nghĩa: Bây giờ tao lật còn không được nữa là.
Chống lại vận mệnh cũng phải có vốn liếng, không có thực lực mà còn muốn chống với chả đối, đó gọi là mơ giữa ban ngày.
Hắn không có chút ý chí chiến đấu nào, định ngồi chờ chết, say bye với thế giới này.
Còn một phút nữa là bác gái ấy đến chợ.
Ngay cả bầu không khí cũng trở nên nghiêm túc.
Tiếng huyên náo trong chợ bỗng hoàn toàn im bặt.
Tiếng chặt thịt, giết cá, trả giá, đẩy xe...!Giờ phút này lại như một bức tranh tĩnh lặng.
Tất cả cũng đều vì người đàn ông vừa mới bước vào chợ.
Bộ tây trang vừa người ôm trọn bờ vai rộng eo hẹp, chiều cao xấp xỉ một mét chín, hai chân thon dài thẳng tắp, như được đúc từ một khuôn.
Đôi giày da sáng bóng sạch sẽ, không một hạt bụi, vừa nhìn đã thấy tiếc cho đế giày vì phải giẫm lên mặt đất dơ bẩn.
Khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt thâm thúy, khí chất ưu nhã lạnh lùng, tướng mạo phải gọi là vô cùng xuất sắc.
Bàn tay khớp xương rõ ràng, ngón út bên tay trái mang một chiếc nhẫn vàng, từ trên xuống dưới hoàn toàn không ăn nhập gì với hoàn cảnh nơi đây.
Ánh hoàng hôn buông xuống, xuyên qua những sợi tóc rũ trước trán người đàn ông, phơi bày vẻ gợi cảm đến cùng cực.
Anh nên xuất hiện ở buổi biểu diễn thời trang hay các cuộc họp thương nghiệp, mà không phải ở khu chợ chiều.
Người đi đường cũng dừng chân nhìn qua, các chủ sạp ven đường ngẩng đầu sửng sốt, một hồi cũng không thốt nên lời.
Anh ta sẽ đến mua đồ ở gian hàng nào?
Các chủ sạp đang âm thầm mong đợi, đều hy vọng anh có thể ghé vào sạp hàng của mình.
Chưa nói đến cái khác, người ăn mặc như thế, chắc chắn rất hào phóng.
Dưới ánh nhìn của mọi người, người đàn ông đi thẳng tới sạp bán cá, đứng trước thau sắt đựng Dung Dữ, đối với mấy gian hàng khác nhìn cũng chẳng nhìn lấy một cái.
Mục đích khá rõ ràng.
"Lấy cho tôi con cá chép này." Giọng người đàn ông trầm thấp, tràn ngập hương vị bá đạo tổng tài tiêu chuẩn.
Ghép với gương mặt tuấn tú không cảm xúc, phải nói là lạnh chết người.
Người bán cá lập tức nói: "Nửa kí mười đồng, con này hai kí rưỡi, tổng cộng là năm mươi đồng, tôi cân cho anh xem, đảm bảo không nói gian."
Cái cân điện tử kia không biết đã cân bao nhiêu cá, trên bàn cân ướt nhèm nhẹp, còn dính mấy miếng vảy cạy không ra, Dung Dữ vô cùng không tình nguyện.
Xém chút là hắn đã nhảy cẫng lên kháng nghị rồi.
"Không cần." Người đàn ông lấy từ trong ví da ra tờ 100 đồng.
Một hàng thẻ bên trong sáng chói mù mắt, một xấp tiền mặt y chang nhau xếp gọn gàng bên trong giống như được chuẩn bị sẵn để mua cá.
Người bán cá nhạnh nhẹn bỏ cá vào túi nilong, lấy một tờ năm mươi trong hộc tiền ra đưa, "Đây, thối anh năm mươi."
Dung Dữ bị nhét vào túi nilong, không có nước làm hắn lập tức cảm thấy nghẹt thở, khó chịu muốn búng ra khỏi túi.
Người đàn ông không nhận tờ tiền nhăn nhúm kia: "Không cần thối, cho thêm chút nước."
Người bán cá hơi sửng sốt, sau đó mới hớn hở đổ thêm nước từ thau vào túi nilong, lúc này Dung Dữ mới thở được.
Người đàn ông xách túi cá xoay người đi.
"Lần sau quay lại nhé!" Người bán cá hô lên.
Người có tiền chính là hào phóng, thêm chút nước đã kiếm thêm năm mươi đồng.
Người bán cá mặt mày mãn nguyện, còn những chủ sạp khác nhìn hắn đầy hâm mộ ghen tị.
Thấy vị khách này muốn đi, những người khác cũng gọi ầm lên.
"Anh gì ơi muốn ghé sạp của tôi không? Cá chỗ tôi năm đồng một cân, còn rẻ hơn chỗ anh kia, tươi roi rói."
"Anh gì ơi mua cua không?"
Mà dù người ta có rao thế nào, người đàn ông vẫn đi thẳng không hề dừng lại.
Giống như tới đây chỉ để mua một con cá chép.
Trong túi nilong.
Dung Dữ: Đây là bác gái mày nói đó hả?
Vòng Huyết Ngọc: ...!
Dung Dữ: Tao chưa làm gì cả mà người mua nguyên chủ lại thay đổi, mày tạo bug đúng không?
Vòng Huyết Ngọc: ...!Từ chối trả lời.
Đừng hỏi, nó cũng đang bối rối lắm đây.
Tại sao Chủ thần đại nhân lại xuất hiện ở chỗ này???
Hết chương 2.
Má cái tên của bạn vòng ngọc dài dòng gõ mệt dễ sợ =)))))) tối sẽ có thêm 1 chương nữa:3.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...