1
Tôi nghĩ mình đã say đến hồ đồ rồi, nếu không thì tại sao khi tôi vừa mở mắt ra lại nhìn thấy khuôn mặt cực phẩm lúc đang ngủ của sếp, hơn nữa nó còn chỉ cách tôi 0,00001 cm chứ. Tôi nhìn người đàn ông sở hữu gương mặt lãnh đạm, sống mũi cao thẳng cùng nước da vừa lạnh vừa trắng bên cạnh mình. Trời ạ, còn có xương quai xanh như ẩn như hiện nữa...
Tôi được hời lớn rồi, tình nhân trong mộng của tôi từ cậu bé bọt biển (SpongeBob) nay trực tiếp thăng cấp thành cơm cha áo mẹ của tôi luôn rồi. Cố Du Thuấn, ông chủ đẹp trai tiền nhiều của tôi là một người đàn ông có bề ngoài nhìn thì nhã nhặn nhưng lại là một tên ác ma không biết cười nơi làm việc. Chỉ trong vài năm nhậm chức của mình thôi, anh ta đã bóc lột chúng tôi đến tận hơi thở cuối cùng.
À, bạn hỏi tại sao tôi vẫn chưa từ chức hả, tôi thề là không phải vì ông chủ đẹp vãi linh hồn hay tiền lương nhiều số 0 lắm đâu.
(Gốc là w-wan, 1w = 10.000)
Nhìn khuôn mặt tuấn tú và body mướt mườn mượt của sếp, tôi chợt nổi thú tính. Dù sao cũng là mơ, tôi sờ tý cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Tôi khẽ nuốt nước miếng, cẩn thận đưa tay thò vào chiếc cổ áo đang buông lỏng của anh. Thế là trên bộ ngực trắng ngần của ông chủ có thêm một bàn chân nhỏ lông xù mũm mĩm với miếng đệm thịt màu hồng phấn?
Hử?...Hử!
Tôi đột nhiên biến thành... một con mèo?!
Phải mất nửa giờ tôi mới chấp nhận được sự thật rằng mình đã trở thành con mèo Napoléon bé nhỏ chân ngắn của nhà ông chủ.
Trong ấn tượng của tôi, Cố Du Thuấn rất yêu quý con mèo này, ngày trước khi con mèo bị bệnh, anh ấy đã ở cạnh nó tận hai ngày trong bệnh viện. Lúc đó tôi đã nói cái gì nhỉ, ồ, tín nữ nguyện ăn chay mười năm để đổi lấy việc bản thân được trở thành con mèo trong tay ông chủ.
Hiện tại ước muốn thành thật nhưng phản ứng đầu tiên của tôi lại là “thôi xong rồi”, bản kế hoạch của tôi còn chưa viết xong, ngày mai Cố Du Thuấn sẽ không bỏ qua cho tôi đâu.
Lúc này, Cố Du Thuấn bên cạnh tôi bỗng nhiên động đậy, giây tiếp theo tôi đã bị anh ôm vào lòng, bốn chân đặt lên ngực anh. Anh ôm tôi thật chặt. Hàng mi dài khẽ rung lên nhưng không mở mắt, những ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng gãi gãi cằm tôi.
Trái tim tôi đập loạn tưởng như sắp bay ra ngoài.
Ôi hạnh phúc biết bao, sung sướng quá đi mất, dù ngày mai tôi có bị mắng cũng đáng.
Anh vuốt ve tôi rất dịu dàng. Trên bộ đồ ngủ của anh còn lưu mùi sữa tắm thoang thoảng. Chẳng bao lâu sau, tôi đã nheo mắt kêu grừ grừ thỏa mãn, chiếc đuôi nhỏ vẫy vẫy một cách vui vẻ. Tôi khoan khoái vẫy đuôi nhỏ của mình còn chưa được mấy lần thì đột nhiên bị Cố Du Thuấn lấy tay giữ lại.
Tôi đổi một vị trí thoải mái, nhưng không lâu sau, những ngón tay thon dài trắng trẻo của anh đã ôm lấy gáy tôi một cách chuẩn xác, nâng tôi lên rồi nói với giọng vừa lười biếng vừa gợi cảm: "Đang làm gì vậy hửm?"
Tôi sửng sốt rồi chậm rãi phản ứng lại… Tôi áp sát vào cổ anh, giả vờ rụt cổ lại để che đi sự hoảng sợ, cố gắng nhìn sếp một cách hết sức bình tĩnh bằng vẻ mặt vô tội…Cứu mạng uhuhu!
Cố Du Thuấn tỉnh táo lại một chút, híp mắt nhìn tôi, môi mỏng nói ra mấy câu lạnh lùng: “Sau này mày đừng leo lên giường ngủ nữa.”
Hả?
Vào ngày đầu tiên tôi biến thành mèo, phúc lợi đi ngủ cùng trai đẹp của tôi ấy thế mà biến mất trong tích tắc.
2
Sau một ngày diễu võ dương oai ở nhà Cố Du Thuấn, ngày hôm sau tôi tỉnh dậy từ ổ lợn của mình. Nhìn căn phòng quen thuộc và đống hồ sơ trên bàn, trong đầu tôi như có tia sét xẹt qua.
Toang rồi, toang thật rồi! Tôi vẫn chưa viết xong bản kế hoạch!
Tôi mặc quần áo rồi vội vội vàng vàng phi đến công ty. Vừa nghĩ đến việc lát nữa sẽ bị Cố Du Thuấn chất vấn thẳng mặt về bản kế hoạch trong cuộc họp, tôi liền hận không thể lắp luôn một đôi Phong hỏa luân (bánh xe lửa của Na tra) vào chân.
"Giai Giai, sao đi vội vàng thế?"
Cái bản mặt dày vô liêm sỉ của Lâm Bình không biết xuất hiện lúc nào đang cản trở tôi.
Tôi không có thời gian nói nhảm với anh ta nên tránh sang một bên, ai dè anh ta lại không buông tha mà đi theo sát phía sau tôi. Tôi không kiên nhẫn liếc anh ta một cái: “Lâm Bình, khi tôi còn chưa nổi cáu, anh nhanh chóng tránh xa tôi ra. Tôi đang vội, không có thời gian chơi với anh đâu.”
"Yo, nóng tính thế. Xem ra sau khi chia tay anh, hình như em sống không tốt lắm ha?”
Ánh mắt không tốt lành gì của Lâm Bình quét qua mặt tôi rồi tiếp tục cười đắc ý: “Cũng đúng, chỉ sợ sau này em không tìm được người nào tốt hơn anh nữa đâu nhở.”
Tôi bị anh ta chọc cười: "Rảnh háng thế thì đi khám não đi thằng khùng? Tôi chỉ cần vẫy tay một cái là có một trăm lẻ tám anh đẹp giai ngọt nước xếp hàng gọi “chị Giai” rồi. Anh nghĩ anh là con cóc ghẻ nào hả?"
Hắn nhất thời bị tôi chặn họng, sắc mặt liền trở nên tồi tệ. Cũng đúng thôi, nửa tháng ở bên anh ta, ngày nào tôi cũng cố nhẫn nhịn học làm người phụ nữ ba tốt, hiền lương thục đức, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt hung dữ như vậy của tôi.
"Giai Giai, chúng ta mới chia tay có mấy ngày, sao em lại sa sút thành bộ dạng như này rồi hả? Trước đây em không phải là người lỗ mãng như vậy. Anh thừa nhận là mình sai, nhưng tình yêu vốn không phải thứ con người có thể lựa chọn..."
"Dừng!" Tôi cắt ngang lời anh ta: "Anh đang sủa cái chó gì vậy? Tôi thực sự không nghe lọt tai một chữ nào cả.”
"Để tôi kể cho anh nghe sai lầm của anh nhé. Đầu tiên, là anh mặt dày theo đuổi tôi suốt hai năm. Hôm đó ở tiệc rượu, tôi say khướt tưởng anh là Hồ Ca nên mới đồng ý với anh. Khi tỉnh dậy, tôi đã rất hối hận, nếu không phải vì giữ chút thể diện cho anh thì tôi đã đá anh từ lâu rồi.
Thứ hai, anh không đá tôi mà là tôi đá anh. Nếu anh đã không sợ mất mặt thì tôi cũng không ngại nói với mọi người rằng anh mỗi ngày đều chạy tới làm kẻ nịnh hót Lý Hiểu Nhiên. Đúng là cái loại cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga, đỉa đeo chân hạc, còn lý sự cái chó gì mà ánh trăng sáng trong tim, gì mà tự do yêu đương, dám làm không dám nhận hả? Đúng là cái thứ rác rưởi hết đường tái chế, đến ông lão thu rác tầng dưới nhìn thấy anh cũng phải lắc đầu đấy!”
"Còn điều thứ ba quan trọng nhất." Đến lúc này, tôi không khống chế được cảm xúc của mình nữa: "Anh cho rằng tôi bởi vì thất tình mà mất hồn mất vía, lo lắng sốt ruột à? Anh bớt ảo tưởng hộ tôi cái được không? Tôi không đành từ chối anh nên mới phải thử chấp nhận, kết quả anh lại là hải vương*. Không, anh cùng lắm chỉ là một con hải cẩu thôi. Tôi nói cho anh nghe, ngày tôi đá anh, tôi đã đến quán bar tìm một anh chàng đẹp trai cơ bụng tám múi để vui vẻ, hoàn toàn không nhớ tới cây cải thảo như anh một chút nào.”
(*Hải vương: từ lóng, bắt nguồn từ bộ phim Aquaman, thường dùng chỉ những người “quăng lưới cả mẻ” lăng nhăng đa tình.)
Cố Du Thuấn quả thực cao ráo, đẹp trai còn có cơ bụng tám múi, tôi nói như này cũng không tính là khoác lác tý nào.
Lâm Bình và các đồng nghiệp choáng váng trước khí thế của tôi, tôi cười lạnh một tiếng, vỗ vỗ tay chuẩn bị kết thúc thì một giọng nói trầm thấp lãnh đạm chợt vang lên từ phía sau: "Các anh chị đang làm gì vậy?"
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Là... là Cố Du Thuấn!
Anh ấy đến khi nào?!
Tôi run rẩy quay lại, phát hiện Cố Du Thuấn mặc vest đi giày da đang đứng sau lưng tôi. Bởi vì anh rất cao nên giờ phút này đang phải cúi xuống nhìn tôi, đôi mắt đẹp sau cặp kính gọng bạc tràn ngập vẻ lạnh lùng không thể phá vỡ.
"Lâm Giai Giai, cô chuẩn bị xong phương án cho cuộc họp chưa?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...