Mục Nhiên còn chưa kịp hỏi hắn vì sao lại xuất hiện, môi cũng đã bị bịt lại chặt chẽ, nụ hôn hung ác mà bá đạo hạ xuống. Cho đến khi chấm dứt, cả người cậu đều choáng váng.
“Choáng sao?” Lương Viễn Triết xoa bóp quai hàm cậu.
Giọng điệu quá mức dịu dàng sủng nịch, mũi Mục Nhiên chua xót. “Anh sao lại chạy đến đây, nhà anh không có vấn đề gì sao?”
“Có sao anh cũng chịu, nghe em ngất xỉu, hồn anh đều bị doạ bay mất, sao còn có thể lo lắng cái khác được.” Lương Viễn Triết cười khổ, chỉnh quần áo hỗn độn lại cho cậu. “Anh Trình Nặc nói là em quá mệt mỏi, vì sao lại vậy?”
“Mấy ngày nay học bài khuya, bây giờ ngủ một giấc là không sao đâu.” Qua thời gian dài không được gặp mặt, Mục Nhiên cảm thấy chính mình như đang nằm mơ.
“Xin hỏi ai là người nhà của Mục Nhiên?” Y tá gõ cửa. “Đã có kết quả xét nghiệm, xin mời đi theo tôi để lấy.”
“Ngoan, chờ anh một chút.” Lương Viễn Triết vỗ vỗ mặt cậu.
Mục Nhiên gật đầu, nhìn theo hắn rời khỏi phòng bệnh.
Bác sĩ là một ông bác mập mạp, thấy Lương Viễn Triết vào cửa liền nhíu mày. “Người lớn nhà cậu đâu?”
“Là tôi.” Lương Viễn Triết ngồi đối diện ông. “Mục Nhiên làm sao vậy?”
Bác sĩ thở dài, biểu tình có chút trầm trọng. “Là u não.”
“Cái gì?” Lương Viễn Triết như bị sét đánh, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
“Đây là ảnh chụp phim.” Bác sĩ mở đèn lên, cho dù Lương Viễn Triết không biết gì về y học cả, vẫn có thể nhìn thấy ảnh chụp CT (1) kia thật sự dị thường.
“Có phương pháp để điều trị không?” Lương Viễn Triết môi run run, bắt buộc chính mình phải tỉnh táo.
“Điều đó cần phải được các chuyên gia hội chẩn.” Bác sĩ mở hồ sơ bệnh án ra. “Trước mắt cần phải quan sát một thời gian.”
Lương Viễn Triết đầu óc trống rỗng, máy móc tiếp nhận hồ sơ bệnh án, đứng ở toilet hồi lâu, mới miễn cưỡng định thần lại.
Dùng nước lạnh rửa sạch mặt, Lương Viễn Triết cất bệnh án vào túi xách, xác định bản thân nhìn qua không có gì khác thường, mới xoay người vào phòng bệnh.
“Bác sĩ nói gì?” Mục Nhiên ngồi ở trên giường hỏi.
“Bác sĩ nói em không ngoan, không chịu nghỉ ngơi cho tốt, cho nên mới mệt đến ngất xỉu.” Lương Viễn Triết ôm cậu vào lòng, hốc mắt không ức chế được mà phiếm hồng. “Tiểu ngu ngốc, không phải đáp ứng anh là phải chăm sóc bản thân thật tốt sao?”
“Em chỉ là không ngủ đủ giấc mà thôi.” Mục Nhiên bị hắn ôm chặt đến khó thở, nhưng vẫn không có giãy dụa. Hai người lâu lắm không gặp, bản thân cũng có chút tham luyến sự ôn tồn này.
“Về sau anh không bao giờ bỏ em đi nữa.” Cổ họng Lương Viễn Triết khàn khàn.
“Được sao?” Giọng Mục Nhiên rầu rĩ. “Nếu chú dì tức giận thì làm sao bây giờ?”
“Anh sẽ xin bọn họ tha thứ, dù khó khăn mấy anh cũng sẽ khiến cha mẹ chấp nhận em.” Lương Viễn Triết trong lòng loạn thành một đống. “Ai cũng không thể làm anh bỏ em lại được.”
“Không sao đâu, em có thể chờ, em—”
“Anh không cần em chờ!” Cảm xúc Lương Viễn Triết có chút không khống chế được.
“… Anh làm sao vậy?” Mục Nhiên bị dọa sợ, sao lại hung dữ như vậy?
“Anh không sao, chỉ là không muốn lại rời khỏi em.” Lương Viễn Triết ôm chặt người trong lòng, an ủi cậu cũng là an ủi chính mình. “Đừng sợ, không có việc gì.”
“Bây giờ em có thể xuất viện không?” Mục Nhiên ở trong lòng hắn ngẩng đầu. “Đói quá.”
“Ngày mai còn phải tiêm thuốc, chúng ta chưa ra viện được.” Lương Viễn Triết dỗ cậu. “Bảo bối muốn ăn cái gì?”
“Cơm thịt heo nướng, với cả đùi vịt quay nữa.” Mục Nhiên được nuôi rất tốt. “Ở cửa bệnh viện có một quán ăn.”
“Anh đi mua.” Lương Viễn Triết hôn hôn gương mặt cậu. “Ngoan, anh sẽ lập tức quay lại.”
“Ừ.” Mục Nhiên vui vẻ, có đùi vịt quay ăn rồi.
Lương Viễn Triết rời khỏi không đến mười phút, y tá liền gõ cửa. “Mục… A, Mục Nhiên, đến làm thủ tục xuất viện.”
“Không phải ngày mai em còn tiêm thuốc sao?” Mục Nhiên vừa mang giày vừa buồn bực, “Thật sự có thể xuất viện ạ?”
“Em không cần phải tiêm nữa, chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, nhớ uống thuốc là được.” Y tá đưa đơn thuốc và đơn xuất viện cho cậu. “Ra ngoài nhớ đi lấy thuốc.”
“Cám ơn.” Mục Nhiên hoạt động gân cốt một chút, đi bộ ra hiệu thuốc.
Vì thế khi Lương Viễn Triết trở về, chỉ nhìn thấy phòng bệnh trống rỗng.
“Mục Nhiên đâu?” Tim Lương Viễn Triết như nhảy ra ngoài, lao ra phòng y tá hỏi.
“Em hỏi cậu nam sinh kia?” Y tá chỉa chỉa cuối hành lang. “Đi thẳng rẽ phải, hẳn là đến hiệu thuốc.”
Lương Viễn Triết chạy tới, liền thấy Mục Nhiên cầm một đống giấy trở về.
“Nhiên Nhiên.” Lương Viễn Triết nhanh chóng gọi cậu lại.
“Em làm xong thủ tục xuất viện rồi.” Mục Nhiên vẫy vẫy tờ đơn với hắn. Chúng ta về nhà đi.”
“Ai cho em đi làm thủ tục?” Lương Viễn Triết nóng nảy.
“Y tá, cô ấy nói em chỉ cần tiếp tục uống thuốc là được rồi.” Tay trái Mục Nhiên còn mang theo một túi nhựa, bên trong có mấy chai thuốc.
“…Ngoan, em về phòng bệnh ăn cơm trước đi.” Lương Viễn Triết đưa hộp cơm cho cậu. “Anh đi mua nước.”
Mục Nhiên không nghi ngờ hắn, ngoan ngoãn mang đồ về phòng bệnh, ăn hai miếng liền thấy khát, vì vậy cầm ly đi rót nước. Lúc đi ngang qua văn phòng trưởng khoa, lại nhìn thấy Lương Viễn Triết đang ở bên trong.
Không phải đi mua nước sao? Mục Nhiên có chút buồn bực, vừa định đi vào tìm hắn, đột nhiên nghe đến một câu của Lương Viễn Triết.
“Cậu ấy rõ ràng có u não, vì sao ông lại cho cậu ấy xuất viện?”
U não? Trong lòng Mục Nhiên cả kinh, thiếu chút nữa làm rớt cái ly trong tay.
“Tôi cho bệnh nhân xuất viện khi nào?” Bác sĩ khó hiểu.
“Nhưng y tá đưa cho cậu ấy.” Lương Viễn Triết đưa tờ đơn xin xuất viện với chữ ký của bác sĩ ra.
“Đây không phải chữ của tôi.” Bác sĩ bất mãn. “Hẳn là của bác sĩ thực tập ở đây!”
“… Vậy rốt cuộc bác sĩ của Nhiên Nhiên là ai?” Lương Viễn Triết sắp phát điên, làm sao lại có bệnh viện lộn xộn như vậy được.
“Cậu chờ chút.” Bác sĩ như nhớ ra cái gì, lật lật xấp bệnh án trên bàn, một quyển trong đó viết rõ ràng cái tên “Mục Nhiễm.” Sau khi mở ra, bệnh tình là rối loạn thần kinh và u não.
Đối chiếu với cái tên trong đơn xin xuất viện, bác sĩ dở khóc dở cười. “Nhầm rồi, bệnh nhân của tôi tên là Mục Nhiễm, không phải Mục Nhiên này, có lẽ là y tá thông báo nhầm.”
Nhầm rồi… Là có nghĩa gì? Đầu óc Lương Viễn Triết ong ong vang, đầu tiên là thực hỗn loạn, sau đó lại là mừng như điên, túm bác sĩ lại truy hỏi. “Vậy là Nhiên Nhiên không có bị gì, cậu ấy không bị u não, phải không?”
Bác sĩ bị hắn làm cho hoa mắt, ngây ngốc gật đầu.
Lương Viễn Triết vô cùng kích, bế bác sĩ thật mạnh lên rồi thả xuống, xoay người chạy ra ngoài, sau khi ra khỏi phòng lại sửng sốt — Mục Nhiên đang đứng ở cửa, mắt đỏ bừng nhìn mình.
“Em sao lại chạy đến đây?” Lương Viễn Triết hoảng sợ.
Mục Nhiên đi đến ôm lấy hắn, nước mắt tí tách rơi xuống.
Trên hành lang có nhiều người lui tới, đều lơ đãng nhìn qua bên này, Lương Viễn Triết vỗ vỗ Mục Nhiên, ôm cậu về phòng bệnh.
Mục Nhiên như gấu koala, ôm chặt người hắn. Lương Viễn Triết dỗ nửa ngày, cậu mới chịu tách ra một chút.
“Nghe được hết rồi à?” Lương Viễn Triết lau lau nước mắt cậu.
Mục Nhiên gật đầu, khóc nức nở.
“Hiểu lầm mà thôi, em không có việc gì.” Lương Viễn Triết xoa bóp mũi cậu. “Ngoan, đừng khóc.”
“Cám ơn anh.” Cổ họng Mục Nhiên khàn khàn, bản thân mình phải may mắn như thế nào, mới có một người như hắn thương yêu mình đến vậy?
“Đứa ngốc này.” Lương Viễn Triết cúi đầu hôn cậu. “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Tuy là một lần sợ hãi, lại khiến cho hai người càng kiên định tâm ý, cũng xem như là trong hoạ có phúc.
Sau khi về nhà, Trình Nặc đang hầm canh, nhìn thấy Mục Nhiên liền vui vẻ. “Sao lại khóc như thỏ con vậy hả?”
Mục Nhiên cong cong đầu, có điểm ngượng ngùng.
“Anh Trình Nặc, nhờ anh chăm sóc Mục Nhiên một thời gian giúp em với ạ.” Lương Viễn Triết nhìn Mục Nhiên. “Em muốn về nhà.”
“… Hiện tại anh phải về sao?” Trong lòng Mục Nhiên dâng lên nỗi mất mát, nhưng mà vẫn nghe lời không có hỏi nhiều.
“Anh sẽ nói chuyện với cha mẹ, nhất định khiến họ chấp nhận em.” Lương Viễn Triết xoa xoa đầu cậu. “Buổi tối anh sẽ gởi tin nhắn cho em, nhớ phải nghỉ ngơi cho tốt.”
“Vì sao phải sốt ruột như vậy?” Trình Nặc nghe vậy nhíu mày. “Đợi cho các em tốt nghiệp đại học không được sao?”
“Em một giây cũng không muốn chậm trễ nữa.” Lương Viễn Triết nói thật, trải qua hiểu lầm chiều nay, hắn mới rõ ràng được Mục Nhiên quan trọng với mình biết bao nhiêu. Nếu đã xác định là cậu, còn có lý do gì để khiến cậu tiếp tục buồn khổ nữa? Thậm chí tư cách gặp cha mẹ mình cũng không có?
Trình Nặc còn muốn khuyên nhưng Lương Viễn Triết cũng đã ra cửa.
Phòng khách Lương gia đèn đuốc sáng trưng, nhìn thấy Lương Viễn Triết vào cửa, sắc mặt cha Lương âm trầm đến doạ người.
“Cha, mẹ, con xin lỗi.” Lương Viễn Triết thở dài. “Con khiến cha mẹ thất vọng rồi.”
“Tiểu Viễn, đừng náo loạn nữa có được không?” Mẹ Lương rơi nước mắt.
Lương Viễn Triết lắc đầu. “Bộp” quỳ xuống.
“Hoang đường!” Cha Lương nổi trận lôi đình, vươn tay muốn đánh con trai, lại bị mẹ Lương ngăn lại.
“Cha, cha muốn đánh mắng con đều có thể, không cho chúng con gặp mặt cũng có thể.” Lương Viễn Triết trong lòng chua xót. “Nhưng ngoại trừ cậu ấy ra, con không muốn bất kỳ người nào khác.”
“Tiểu Viễn, đừng tranh cãi nữa!” Mẹ Lương sợ cha con trở mặt với nhau.
Cha Lương ngã ngồi xuống sô pha, tức giận đến hô hấp không thông. Mẹ Lương im lặng ngồi ở một bên lau nước mắt. Lương Viễn Triết quỳ trên mặt đất, cảm thấy đau đầu kinh khủng.
—————————
Chú thích:
(1) Chụp Ct: là một hình thức chẩn đoán bằng hình ảnh các chuyển hóa sinh học hoặc chức năng trong cơ thể có thể chụp được và nghiên cứu một số các chức năng chuyển hóa ở dạng tế bào. Đây là điểm cực kỳ khác biệt so với các thiết bị chẩn đoán khác như cộng hưởng từ (MRI) hay chụp cắt lớp điện toán (CT) thường được dùng để nhận diện các bệnh lý và các bệnh cảnh ở giai đoạn chớm của bệnh thông qua việc phát hiện cấu trúc hay những thay đổi về kết cấu tổ chức của cơ thể.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...