Sự nhát gan trong ánh mắt Thôi Trường Gia đã hoàn toàn không còn, có khi là trầm tĩnh, là lãnh lệ còn có sự kiên quyết, “Loại người cặn bã như ông ta, em thật sự cho rằng ông ta là chúa cứu thế sao?”
Thôi Trường Nhạc thật sự thông minh, đầu óc người nhà họ Thôi hình như đều cho cô bé, từ nhỏ đến lớn chỉ cần thi cử, nhẹ nhàng thi là được vị trí thứ nhất, hơn nữa điểm số còn bỏ xa vị trí thứ hai.
Sau khi lên trung học phổ thông, cô bé cũng không đứng hạng hai bao giờ, các loại thứ hạng thi đấu đều ở mức cao, nhưng bởi vì nguyên nhân trong nhà, từ sau khi cha Thôi Văn Tuyền vào ICU, cô bé không đi học nữa.
“Nhưng mà…”
“Trường Nhạc,” Thôi Trường Gia dừng bước, nhìn cô em gái còn cao hơn cô một chút, nghiêm túc nói: “Em có từng nghĩ tới, nếu em làm như vậy, sau khi cha tỉnh lại biết sẽ như thế nào không?”
Khuôn mặt Thôi Trường Nhạc bỗng chốc trắng bệch, nếu cha biết… Thôi Trường Nhạc không dám nghĩ!
Kiếp trước, Thôi Trường Nhạc giấu diếm tất cả mọi người đi theo Phương Bằng Trình, cũng không ngờ Phương Bằng Trình căn bản không coi Thôi Trường Nhạc là người, ông ta căn bản không có cho nhà họ Thôi một phân tiền, còn nhốt Trường Nhạc mười bảy tuổi ở trong biệt thự, ngày ngày mang theo đồng bọn làm ăn của ông ta đến tùy ý lăng nhục, không lâu sau truyền ra vụ bê bối con gái thứ hai Thôi Văn Tuyền Thôi Trường Nhạc bị người khác bao dưỡng.
Thôi Văn Tuyền sau khi ra khỏi ICU căn bản không tin, ông bảo Thôi Trường Gia dẫn ông đến biệt thự kia, ở đấy xuất huyết não lần nữa, lúc này đây ông không còn tỉnh lại được nữa.
Còn Thôi Trường Nhạc thì sao? Sau khi cô bé biết được chân tướng cùng với tin cha chết, buồn bã nhảy từ trên lầu xuống, mẹ Thôi Giang Hồng Anh cuối cùng cũng không chịu nổi đả kích, bệnh không dậy nổi, từ đấy về sau, nhà họ Thôi sụp đổ, ở trong thế gian hồng trần này, cũng không gom góp đủ người một nhà bọn họ!
Lúc đi qua sạp trái cây phía dưới tiểu khu, Thôi Trường Gia mua hai quả lê, Thôi Trường Nhạc đi theo phía sau chị gái, sắc mặt trắng bệch, cô bé chỉ nghĩ làm thế nào kiếm chút tiền giao tiền thuốc men cho cha, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sau này, nếu không phải chị gái kịp thời chạy tới, vậy hiện tại cô sẽ có hoàn cảnh như thế nào?
Thôi Trường Gia đưa quả lê cho bà chủ.
“Chỉ có hai quả lê?” Bà chủ quán hỏi.
“Đúng, chỉ hai thôi.
”
Bà chủ không vui vẻ gì giúp cô cân nặng, “Một đồng sáu.
”
Thôi Trường Gia lại chọn một quả lê nhỏ đưa qua, “Đổi quả nhỏ, gom một đồng năm đi.
”
Bà chủ đưa cái túi đựng lê qua, không kiên nhẫn nói, “Quên đi, lấy một đồng năm đi.
”
Thôi Trường Gia không lên tiếng, ý bảo Thôi Trường Nhạc trả tiền, đợi sau khi trả tiền, chính cô đổi quả lê lớn trong túi thành quả nhỏ.
Cha thường nói, làm người làm việc bản thân mình chịu thiệt không sao, nhưng không thể để người khác chịu thiệt.
Sau này rất nhiều năm, Thôi Trường Gia thường xuyên nhớ tới những lời này, cô không nghĩ ra, vì sao một người cha lương thiện như vậy lại gặp phải kiếp nạn này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...