Cơn sốt nhẹ này của Quý Úc Trình tới nhanh mà đi cũng nhanh, anh vốn định giả bộ thêm hai ngày để lừa gạt Ninh Tuy quan tâm mình, nhưng hôm sau nhiệt độ trán đã hoàn toàn giảm xuống.
Thừa dịp Ninh Tuy chưa ngủ dậy, Quý Úc Trình cầm nhiệt kế đo đi đo lại, mấy lần đều là nhiệt độ bình thường làm anh hơi tiếc nuối.
Quản lý ngáp một cái rồi đi ra khỏi phòng, trông thấy Quý đại thiếu gia xắn tay áo, đeo tạp dề, vui vẻ đứng trước kệ bếp chiên trứng.
Suýt nữa hắn còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ, hoang mang dừng bước: "Sao anh dậy sớm thế?"
Tạp dề trên người Quý Úc Trình là của hắn, hắn mặc vừa nhưng Quý Úc Trình mặc lại chật ních, hoàn toàn không hợp với phong cách âm trầm lạnh lùng thường ngày của Quý đại thiếu gia.
Cảm giác này hệt như khi phát hiện một ngọn cỏ xanh tươi mọc ra từ khe đá giữa băng thiên tuyết địa, khiến người ta cảm thấy vô cùng mâu thuẫn và kỳ dị.
Quản lý lớn lên ở sơn trang này, mặc dù số lần gặp Quý Úc Trình không nhiều nhưng cũng xem như hiểu rõ Quý đại thiếu gia.
Trước kia hắn thật sự không ngờ khi Quý đại thiếu gia yêu đương sẽ thành như vậy.
Nghe tiếng bước chân, Quý Úc Trình không ngẩng đầu lên mà gõ gõ máy hút khói rồi nói: "Thấp quá, lần sau thay cái khác trước khi tụi tôi tới đi."
"Cả kệ bếp nữa," Quý Úc Trình cầm cái nồi cảm thấy chẳng thuận tay chút nào, cau mày nói: "Cũng thấp tè."
Kệ bếp và quầy bar trong gian bếp này vốn không phải để Quý đại thiếu gia dùng, vóc dáng anh cao như vậy, đương nhiên sẽ thấy mặt bàn quá thấp rồi.
Nếu đổi theo chiều cao của anh, chẳng lẽ sau này mình nấu cơm phải đứng trên ghế sao?
Còn nữa, nghe giọng điệu này có vẻ như Quý đại thiếu gia và Ninh tiên sinh sẽ thường xuyên đến đây nhỉ?
Công việc thanh nhàn chợt trở nên bận rộn, trong lòng quản lý kêu khổ không ngớt, ngoài mặt còn phải giả bộ sợ hãi xen lẫn vui mừng, vội vàng đi tới nói: "Quý đại thiếu, để tôi làm cho."
"Người chưa vợ như anh thì biết cái gì?" Quý Úc Trình không cho hắn tới gần: "Đây là bữa sáng tình yêu đó."
Quản lý hết sức vui vẻ vì khỏi phải làm bữa sáng, đứng cạnh nhìn trứng chiên cháy đen, nói trái lương tâm: "Thì ra là bữa sáng tình yêu, oa, đại thiếu gia học ở đâu vậy! Đẹp hơn trứng tôi chiên nhiều, quan trọng là còn được chiên bằng tình yêu nữa, chắc Ninh tiên sinh sẽ thích lắm!"
Quý Úc Trình giả bộ hờ hững nghe ngóng tin tức: "Bình thường khách đến đây du lịch chắc cũng có nhiều cặp đôi nhỉ, mấy ông chồng kia làm thế nào?"
Quản lý thổi phồng sự thật: "Mấy người kia cũng làm bữa sáng tình yêu nhưng chiên trứng không đẹp bằng anh đâu.
Bọn họ chỉ làm bừa mà vợ bọn họ đã cảm động tràn trề rồi, anh còn làm đẹp như vậy, Ninh tiên sinh ngủ dậy chắc sẽ bất ngờ lắm."
"Thế à?" Quý Úc Trình liếc hắn một cái, hết sức đắc ý nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bình thản như mây gió.
Ninh Tuy không bất ngờ nhưng lại suýt bất tỉnh.
Còn chưa tỉnh ngủ cậu đã ngửi thấy mùi khét lẹt, suýt nữa tưởng chỗ nào bị cháy.
Quý Úc Trình bưng khay điểm tâm vào đặt ở đầu giường.
Ninh Tuy mơ màng trở mình, quay mặt về phía anh.
Quý Úc Trình ngồi xổm tì cằm lên giường nhìn Ninh Tuy vùi vào gối, buồn ngủ đến nỗi không mở mắt ra được, trong lòng ngứa ngáy.
Đây chính là khung cảnh trong mơ của anh, thế mà đã thành hiện thực.
Anh nhịn không được đưa tay vén tóc trên trán Ninh Tuy: "Chào buổi sáng, Tuy Tuy, ăn xong rồi hãy ngủ tiếp."
Ninh Tuy mơ màng nhìn khuôn mặt tuấn tú bên giường một lát rồi mới tỉnh ngủ: "Chào buổi sáng."
Ninh Tuy ngồi dậy, nhìn thấy trứng chiên, sữa và mì Ý, mặc dù bề ngoài trứng chiên không đẹp lắm nhưng vẫn làm cậu vừa mừng vừa lo vì được yêu thương.
Một buổi sáng yên bình, một bữa sáng giản dị, nhưng đây là điều trước kia Ninh Tuy chưa bao giờ có được.
Quý Úc Trình thật sự đừng nên đối tốt với mình như vậy, chỉ làm mình ngày càng khó rời xa anh mà thôi......
Đương nhiên Ninh Tuy cũng không muốn rời đi, nhưng Quý Úc Trình như vậy thật khiến người sinh ra chấp niệm kiếp sau cũng muốn gặp anh.
Ninh Tuy nhích tới cạnh giường rồi nói với Quý Úc Trình: "Tới gần chút nữa đi."
Quý Úc Trình đứng lên, không rõ ràng cho lắm đứng cạnh giường xoa đầu Ninh Tuy.
Ninh Tuy quấn chăn, hết sức tự nhiên áp đầu vào người anh.
Quý Úc Trình hỏi: "Không muốn ăn à?"
"Không phải," Ninh Tuy vòng hai cánh tay ôm chân anh, lắc đầu nói: "Chỉ muốn ôm anh một lát trước khi dậy thôi."
Quý Úc Trình được sủng mà sợ, lẽ nào đây là ảo giác của anh, sao cứ thấy Ninh Tuy ngày càng dính mình vậy.
Ôm một hồi, Ninh Tuy đã tỉnh táo chút ít, ngái ngủ xuống giường đi rửa mặt.
Quý Úc Trình vào theo.
"Anh chưa đánh răng à?" Ninh Tuy vừa đánh răng vừa hỏi.
Từ nhỏ đã bị ông nội dạy dỗ nghiêm khắc nên Quý Úc Trình không có thói quen ngủ nướng, giờ sức khỏe hồi phục lại, hơn sáu giờ đã tỉnh, trước khi làm bữa sáng anh đã đánh răng nhưng lúc này vẫn nhịn không được bóp kem lên bàn chải, đánh răng lần nữa với Ninh Tuy.
"Chưa." Quý đại thiếu gia đáp.
Ninh Tuy cũng không vạch trần mà chỉ nở nụ cười.
"Cười gì vậy?" Quý Úc Trình hỏi.
Anh phát hiện số lần Ninh Tuy cười với mình cũng ngày càng nhiều hơn.
Ninh Tuy dừng lại nhìn Quý Úc Trình trong gương rồi nói: "Người trong lòng em đẹp quá."
Khi nói câu này mặt Ninh Tuy hơi nóng lên, nhưng trong lòng cậu nghĩ thế nào thì thốt ra thế ấy.
Cậu cảm thấy Quý Úc Trình muốn nghe những câu như vậy.
Trước kia cậu đến gần Quý Úc Trình làm chút chuyện thân mật chỉ vì tiền, nhưng giờ cậu làm những chuyện này là để anh vui vẻ.
Để Quý Úc Trình vui vẻ, sau này cậu sẽ làm thật nhiều việc, cũng sẽ nói thật nhiều lời.
Quý đại thiếu gia vội vàng lau đi bọt kem đánh răng ở khóe miệng rồi bình tĩnh đi ra phòng tắm, nhưng vành tai lại cấp tốc đỏ lên.
Cậu vợ nhỏ không chỉ cười với mình mà lời nói cũng ngày càng thẳng thắn, "Người trong lòng"......!cũng gần đạt đến mức độ nồng nhiệt mà cậu dành cho mình trong lúc làm người thực vật rồi.
Quý Úc Trình bình tĩnh suy nghĩ.
Vậy có nghĩa là trọng lượng của mình trong lòng Ninh Tuy dần quan trọng bằng nhân dân tệ rồi sao?!
009 rảnh rỗi không có việc gì làm nên xem thử đầu óc Quý Úc Trình: "......"
Ninh Tuy rửa mặt rồi liếc nhìn ra ngoài, trông thấy khuôn mặt tuấn tú của Quý Úc Trình đỏ như sắp rỉ máu mà vẫn cố tỏ ra lạnh lùng, đột nhiên cảm thấy hơi tiếc nuối, hình như mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.
Trong thời kỳ người thực vật, chắc hẳn phản ứng của Quý đại thiếu gia cũng rất thú vị, tiếc là lúc đó anh không thể nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền nên mình không thấy được phản ứng của anh.
Quý Úc Trình làm mì Ý rất ngon, nhưng có lẽ không rành chiên trứng nên hơi khó ăn.
Dù vậy Ninh Tuy vẫn ăn hết trứng rồi uống hết sữa.
Quản lý ở cạnh thấy Ninh Tuy ăn quá gian khổ, nhịn không được đi chiên thêm hai quả trứng đặt trước mặt cậu và Quý Úc Trình: "Ăn thử xem."
Ninh Tuy cũng ăn hết trứng quản lý chiên cho mình, so sánh một lát rồi nói: "Không tệ lắm, nhưng anh làm vẫn thua Quý Úc Trình chút xíu."
Quý Úc Trình đắc ý lườm quản lý một cái.
Quản lý: "......" Lẽ ra hắn không nên tới quậy vũng nước đục này, vẫn nên về phòng đi!
Thời gian nhàn nhã trên núi trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến 29 Tết.
Vì sắp Tết nên lão gia cũng từ nước ngoài về, ở biệt thự chờ Quý Úc Trình và Ninh Tuy về ăn Tết.
Lúc Quý Úc Trình mới tỉnh lại đã đề nghị Ninh Tuy dọn ra ngoài ở nhưng cậu chưa sẵn lòng lắm, lần này trải qua thời gian chỉ có hai người, cậu cũng thích cảm giác cả thế giới chỉ có nhau.
Cậu không nỡ rời khỏi đây, nhưng hai năm trước Quý Úc Trình đều làm người thực vật nằm trên giường, năm nay cũng là lần đầu tiên ông nội và Quý Úc Trình ăn Tết với mình nên phải về sớm một chút, giúp quản gia trang trí nhà cửa, làm cho biệt thự náo nhiệt hơn.
Hai người không gọi trợ lý Chu mà tự thu dọn hành lý rồi lái xe xuống núi.
Dưới núi đã có không khí Tết, thị trấn náo nhiệt hơn bình thường, khi xe chạy qua phố thì cửa hàng hai bên đường đã mở cửa bán pháo và tranh Tết.
Quý Úc Trình bỗng nhiên dừng xe lại, chẳng biết lấy từ đâu ra một hộp nhẫn màu xanh lam rồi mở ra trước mặt Ninh Tuy.
Ninh Tuy sửng sốt nhìn cặp nhẫn kia.
Không giống chiếc nhẫn mười mấy tệ mình tiện tay mua lúc đi cắm trại lần trước, chiếc nhẫn này đắt gấp mấy triệu lần.
"Tối qua anh định nhét vào bánh kem nhưng cách này cũ quá rồi, với lại anh sợ em ăn bánh sẽ bị nghẹn." Quý đại thiếu gia cầm tay lái, cố gắng không để lộ ra ngoài nhưng vẫn hơi khẩn trương.
Mặc dù Ninh Tuy đã kết hôn với anh, cũng đồng ý ở bên anh, còn nói thích anh, nhưng anh vẫn muốn lưu lại dấu ấn trên người Ninh Tuy để chứng tỏ cậu thuộc về mình.
"Sáng nay anh định thừa dịp em chưa ngủ dậy đeo nhẫn vào tay em." Quý Úc Trình nói: "Nhưng chẳng hiểu sao sáng nay em cứ nằm sấp ngủ, hai tay đè dưới người, kéo cũng không ra."
Ninh Tuy: "......" Hèn gì sáng nay Quý Úc Trình cứ lay người cậu, cậu còn tưởng Quý đại thiếu gia tỉnh dậy không muốn để mình ngủ nên buồn chán chọc mình nữa chứ.
Ninh Tuy lấy chiếc nhẫn ra ngắm nghía, phát hiện bên trong khắc chữ QN, hơn nữa còn là thiết kế đặc biệt, chỉ trong một hai tháng không thể nào hoàn thành được.
Cậu tò mò hỏi: "Anh chuẩn bị lúc nào vậy?"
Quý Úc Trình gãi thái dương, mất tự nhiên nói: "Ngay hôm anh tỉnh lại."
Chắc cậu vợ nhỏ sẽ không cảm thấy mình là người nóng vội đấy chứ, vừa tỉnh lại đã nghĩ ngay đến việc đặt nhẫn cưới.
Quý Úc Trình nói xong cũng hối hận, biết thế mình bịa thời gian khác cho rồi......
Quả nhiên anh vừa nói xong thì Ninh Tuy lập tức mở to mắt.
Trong lòng Quý Úc Trình giật thót, vội nói: "Nếu giờ em chưa chuẩn bị sẵn sàng thì có thể......"
Anh còn chưa nói hết thì Ninh Tuy đã lấy nhẫn ra đeo vào tay rồi lẩm bẩm: "Đừng nghĩ lung tung, em chuẩn bị từ lâu rồi."
Thế mà háo hức vậy sao......!Vành tai Quý đại thiếu gia ửng đỏ nhưng sắc mặt lại tối sầm, anh nói: "Nhẫn cưới phải đeo cho nhau chứ."
"À à." Ninh Tuy định tháo ra.
Quý Úc Trình lập tức nắm lấy tay cậu: "Không được, đã đeo vào thì đừng tháo ra nữa."
Nghe nói đeo xong mà tháo ra sẽ đem lại điềm rủi cho hôn nhân.
Trước đây Quý Úc Trình chưa bao giờ mê tín nhưng gặp người mình yêu vẫn phải thận trọng một chút.
"Không ngờ Quý đại thiếu gia lại mê tín vậy đấy." Ninh Tuy nhịn không được cười nói: "Vậy em đeo cho anh nhé."
Ninh Tuy đeo nhẫn cho Quý Úc Trình rồi buột miệng hỏi: "Sau đó......!anh không có ý định trả nhẫn lại hoặc vứt nó đi sao?"
Dù sao đêm đó mình còn nói không thích anh mà.
Nếu Ninh Tuy bị ai cự tuyệt như thế nhất định sẽ quay đầu đi thẳng.
"Sao phải trả chứ?" Quý Úc Trình hơi kinh ngạc trước câu hỏi của cậu, giống như chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Anh chưa bao giờ suy nghĩ vấn đề Ninh Tuy nói, nhưng đã từng nghĩ đến một vấn đề khác —— Lỡ như mình có làm cách nào đi nữa Ninh Tuy cũng không thích mình thì sao.
Đáp án là cuối cùng chiếc nhẫn này vẫn sẽ xuất hiện trên tay Ninh Tuy, bởi vì anh sẽ không bao giờ để cậu đi.
Ninh Tuy nhìn chăm chú vào mắt Quý Úc Trình, chẳng biết anh đang nghĩ gì mà đôi mắt xinh đẹp càng lúc càng tối đi, tính chiếm hữu mạnh đến kinh người, đồng thời còn lộ ra vẻ hoảng loạn điên cuồng.
Ninh Tuy chồm sang hôn má anh một cái: "Anh nhìn này, giờ em đã đeo nhẫn rồi, đừng lo gì nữa."
Cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy mắt Quý Úc Trình bỗng nhiên được xoa dịu, trở nên hiền hòa: "Ừ."
Xe khởi động lại, Quý Úc Trình nắm chặt tay Ninh Tuy, mười ngón đan xen, cặp nhẫn kề nhau.
Ninh Tuy nhìn con đường trước mặt rồi cười nói: "Sang năm tụi mình dời qua nhà mới đi, lần trước em ngắm kỹ rồi, màn cửa anh chọn màu không đẹp lắm, em muốn đổi cái khác."
"Em chịu dời rồi sao?" Tim Quý Úc Trình đập nhanh hơn: "Em muốn đổi gì thì cứ đổi theo ý thích của mình đi."
"Dời chứ dời chứ." Ninh Tuy gật đầu như gà con mổ thóc: "Nếu ông nội nhớ tụi mình thì tụi mình có thể thường xuyên về thăm ông, nhân tiện ăn cơm quản gia nấu luôn, dù sao cũng gần mà."
Giờ cậu cũng muốn có một nơi chỉ thuộc về mình và Quý Úc Trình, cậu đã phần nào hiểu được cảm xúc trước đây của anh, nếu thích một người đủ sâu đậm thì sẽ không muốn bị ai quấy rầy.
Trong đầu cậu nhớ lại cách trang trí nhà cửa của Quý Úc Trình mà mình thấy lần trước, nghĩ đến hai người sắp có một tổ ấm nhỏ—— À không, nhà lớn như vậy phải là tổ ấm lớn mới đúng, còn có thể trang trí theo sở thích của mình, Ninh Tuy không khỏi phấn khích.
"Còn một tháng nữa là khai giảng học kỳ sau, em sẽ mua thêm ít đồ đạc, phòng đọc sách của anh chưa có máy chiếu đúng không, để em mua cho, sau này có thể cùng nhau xem phim kinh dị......!Còn thuê người giúp việc theo giờ nữa, phải nhờ chú quản gia tìm giùm người nào đáng tin cậy mới được."
Ninh Tuy trầm ngâm nói: "Mỗi tuần làm hai buổi là được rồi, ngày nào cũng tới thì thường xuyên quá.
Chỉ có hai người nên trong nhà cũng chẳng bừa bộn lắm......"
Nghe Ninh Tuy nói những lời này, Quý Úc Trình cố ngăn khóe miệng mình nhếch lên.
Càng nghĩ mặt anh càng đỏ, chẳng phải vì rất thích nên mới vô thức lên kế hoạch cho tương lai sao?
Hình như ngay cả cậu vợ nhỏ cũng chưa nhận ra điều này thì phải..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...