Ninh Tuy gọi điện cho Tào Nặc để nói hắn biết tình huống của mình, cũng không đem đồ về lại trường nữa.
Dù sao cũng sắp nghỉ đông nên không cần về ký túc xá.
Tạm thời cậu và Quý Úc Trình chung sống hoà bình ở biệt thự nhà họ Quý.
Nghĩ đến việc chờ Quý Úc Trình tái khám xong sẽ thẳng thắn nói rõ với anh, trong lòng Ninh Tuy nặng trĩu, đồng thời không còn né tránh Quý Úc Trình quấn lấy mình nữa.
Dù gì sau khi mình thú nhận thì mọi chuyện cũng sẽ kết thúc thôi......
Đây là thời gian cuối cùng cậu sống chung với ông xã thực vật.
Quý Úc Trình không hiểu sự thay đổi của Ninh Tuy cho lắm, mặc dù cậu vợ nhỏ không còn kháng cự mình, đây đúng là điều anh muốn nhưng cậu cũng không còn hoang tưởng bệnh hoạn với anh như lúc còn làm người thực vật nữa.
Khi anh chủ động tới gần thì cậu không còn né tránh, nhưng khi anh nằm trên giường, cậu cũng chẳng kề tai anh nói những câu đầy tính chiếm hữu như trước đây.
Lúc mình làm người thực vật phải ra nước ngoài kiểm tra, cậu sống chết đòi theo.
Giờ mình ra cửa đến công ty, hình như cậu lại thở phào nhẹ nhõm.
Tâm trạng Quý Úc Trình chẳng mấy vui vẻ, cứ cảm thấy có chuyện gì đó mà mình chưa biết.
009 cảm nhận được trong lòng ký chủ hết sức phiền muộn, còn hơi hối hận vì đã tỉnh lại.
009: "......"
Mấy ngày sau tuyết bắt đầu rơi ồ ạt.
Mới sáng sớm Ninh Tuy đã bị Lâm Mãn gọi tới công ty.
"Người anh cử đi đã tới đó liên lạc với em trai Tiểu Vũ và điều tra thân phận rồi, nó đúng là đứa em trai mà năm đó Tiểu Vũ nhắc tới, rất nhiều thông tin đều trùng khớp.
Nhưng em trai Tiểu Vũ......!không còn đi học nữa."
Ninh Tuy ngồi trên ghế salon đối diện với Lâm Mãn, kinh ngạc hỏi: "Sao thế? Chú thím Tiểu Vũ đâu? Đã tìm được chưa?"
"Qua đời mấy năm trước rồi." Lâm Mãn đưa tư liệu trên máy tính bảng cho cậu xem: "Sau khi họ mất, em trai Tiểu Vũ không có ai nuôi nên nghỉ ngang lớp mười, vốn dĩ nó học cũng không giỏi lắm, sau đó thì đi làm thuê."
"Em muốn gọi video với nó không?" Lâm Mãn hỏi: "Trợ lý đã nói rõ mọi chuyện với nó rồi."
Ninh Tuy gật đầu.
Trợ lý Lâm Mãn và em trai Tiểu Vũ đang trên đường đến Giang Thành, video vừa kết nối, Ninh Tuy biết ngay Lâm Mãn không hề tìm nhầm người, cậu bé này giống hệt Tiểu Vũ trước kia, ngoại trừ da hơi đen thì như cùng một khuôn đúc ra.
Cậu bé rất nhiệt tình, hiển nhiên đã từng bị xã hội vùi dập, cười nói: "Em chào anh Ninh Tuy và anh Lâm Mãn ạ."
Mặc dù đã mười tám mười chín tuổi nhưng vì suy dinh dưỡng nên nhìn như mười sáu mười bảy, trong nháy mắt Ninh Tuy chợt nhớ lại thời quá khứ ở cô nhi viện.
Cổ họng Ninh Tuy nghẹn lại: "Chào em."
Lâm Mãn nói: "Anh đã bàn với Ninh Tuy rồi, tụi anh định nhận nuôi em rồi cho em học tiếp cấp ba, em thấy sao?"
Em trai Tiểu Vũ hỏi: "Vậy em còn thời gian đi làm không ạ?"
Lâm Mãn đáp: "Tụi anh là bạn của anh trai em nên sẽ giúp đỡ em, em không cần đi làm nữa đâu."
Đôi mắt cậu bé lập tức sáng lên, không giấu được niềm vui: "Thế thì tuyệt quá."
Lâm Mãn bất giác nhìn sang Ninh Tuy, ngoại trừ làn da không trắng như cậu, dáng dấp cũng không đẹp bằng cậu nhưng trên người đứa bé này có vẻ gì đó rất giống Ninh Tuy trước khi vào đại học.
Ninh Tuy hỏi: "Nghe nói hôm nay là sinh nhật em, em muốn quà gì?"
Em trai Tiểu Vũ ngượng ngùng gãi đầu: "Em không có điện thoại nên muốn một cái điện thoại ạ, sau này em kiếm được tiền sẽ trả lại hai anh."
Ninh Tuy ôn hòa nói: "Không sao, anh tặng em mà."
Hàn huyên nửa tiếng, Ninh Tuy đã biết rõ tình hình hiện tại của em trai Tiểu Vũ nên tắt video.
Lâm Mãn hỏi: "Em thấy thế nào?"
Ninh Tuy nói: "Nếu đúng là em trai Tiểu Vũ thì tất nhiên phải giúp đỡ để nó vào đại học rồi."
Lâm Mãn gật đầu, hắn cũng nghĩ vậy, xem như bù đắp lại nỗi tiếc nuối năm xưa.
Lâm Mãn nói: "Họ đang ngồi tàu cao tốc, chắc hai tiếng nữa sẽ đến, nếu em không có việc gì thì ở đây chờ hai tiếng đi, lát nữa cùng nhau ăn bữa cơm luôn."
Ninh Tuy gật đầu, chợt nhớ ra hôm nay là ngày Quý Úc Trình đến bệnh viện tái khám.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý chờ anh tái khám xong mà không có vấn đề gì thì sẽ nói anh biết, nhưng khi ngày này thật sự đến, tâm tình Ninh Tuy lại hơi phức tạp.
Nghĩ ngợi một hồi, cậu nhắn tin cho Quý Úc Trình, nói mình ở lại chỗ Lâm Mãn ăn cơm, tối nay sẽ về.
......
Tuyết rơi, sắc trời âm u.
Chạng vạng tối, trợ lý Chu lái xe từ bệnh viện về.
Quý Úc Trình bước xuống xe rồi sải bước đi vào biệt thự.
Nghĩ đến chuyện gì, anh đột nhiên dừng lại nhìn lớp tuyết từ từ dày lên trong vườn.
Anh nói với quản gia đang quét tuyết ngoài cửa: "Tạm thời khoan quét đã, lát nữa sẽ bẩn đấy."
Quản gia chưa kịp hiểu ý thì đã thấy Quý Úc Trình đeo khăn quàng cổ và găng tay đi tới dưới ánh đèn đường mờ ảo, bắt đầu đắp một quả cầu tuyết tròn vo.
Quản gia cầm chổi đứng cạnh nhịn không được cười, không ngờ đại thiếu gia còn có sở thích này, tính cách anh thật sự thay đổi rất nhiều so với trước khi gặp tai nạn.
Trước đây còn lâu anh mới làm những việc trẻ con này, lúc nào cũng lạnh lùng nhìn người khác, ngay cả thích nghe truyện cổ tích cũng không để lộ ra ngoài.
Quản gia càng nghĩ càng thấy đây là công lao của Ninh Tuy.
Đắp xong người tuyết, Quý Úc Trình phủi tuyết trên đầu gối rồi hài lòng ngắm kiệt tác của mình.
009 nói trong đầu anh: "Ký chủ, trên ngực còn thiếu hình trái tim kìa."
Quý Úc Trình nói: "Mi thì biết cái gì, đương nhiên hai người phải cùng nhau hoàn thành thì mới có ý nghĩa chứ."
Quý Úc Trình vừa vào phòng làm việc thì nhận được tin nhắn của Ninh Tuy.
Thấy Ninh Tuy ăn cơm với người khác còn báo với mình một tiếng, khóe môi anh cong lên.
Nhưng 009 cảm thấy cho dù ký chủ mỉm cười thì tâm tình cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, hình như trong lòng vẫn còn lo âu gì đó......
Mấy ngày sau khi tỉnh lại, Quý Úc Trình còn thường xuyên đắc ý khoe với nó cậu vợ nhỏ yêu mình cỡ nào, giá trị yêu thương 500%, nhưng mấy ngày nay hoàn toàn không nhắc tới nữa.
Nó và Quý Úc Trình đều nhận ra điều kỳ lạ ở Ninh Tuy, chỉ là Quý Úc Trình không dám hỏi, nó cũng chẳng dám đoán.
Ký chủ tỉnh lại đáng sợ hơn lúc hôn mê nhiều, lỡ túm nó ra khỏi đầu rồi tẩn cho một trận thì làm sao bây giờ, dạo này mức pin của nó lại tăng chậm, còn chưa đạt 20% nữa.
Quý Úc Trình ngồi sau bàn làm việc hỏi trợ lý Chu: "Em ấy tìm được em trai bạn mình ở cô nhi viện trước kia rồi à?"
Trợ lý Chu nói: "Vâng, giờ đang ở chỗ Lâm tổng chờ họ xuống tàu cao tốc ạ."
Quý Úc Trình đã sai người điều tra.
Dù biết Ninh Tuy chỉ xem người tên Tiểu Vũ kia là bạn, giờ chỉ chăm sóc cho em trai của người bạn mất sớm nhưng trong lòng Quý đại thiếu gia vẫn hơi khó chịu.
Có lẽ vì tính chiếm hữu thực sự quá cao, luôn hy vọng cậu vợ nhỏ đừng để ý bất kỳ ai mà chỉ ở cạnh anh, nhìn mỗi mình anh mà thôi.
Nhưng sợ tái diễn lại cảnh Ninh Tuy nhốt mình ngoài cửa phòng như lần trước nên anh không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Chờ em ấy ăn xong rồi đón về đi." Quý Úc Trình dặn dò.
Trợ lý Chu gật đầu: "Giờ tôi sẽ đến trước công ty Lâm Mãn chờ sẵn."
009 buột miệng nói: "Ký chủ, có phải anh quản vợ mình chặt quá không vậy."
Ai cũng muốn bỏ chạy thôi.
"Chặt à?" Quý Úc Trình hơi băn khoăn.
So với trước kia cậu vợ nhỏ ăn cơm đều muốn đem anh theo, bá đạo vuốt ve cổ tay anh, mới một lát không gặp đã muốn ôm anh, anh cảm thấy mình đã cố gắng kìm nén dục vọng lắm rồi.
Nhưng hệ thống rác này nói khá có lý, cũng giống như thả diều, kéo càng căng càng dễ đứt, anh vẫn nên cho cậu vợ nhỏ chút không gian.
Anh phát hiện mình càng tỏ ra nồng nhiệt với cậu vợ nhỏ thì cậu càng khẩn trương.
Vì vậy anh cố gắng không thể hiện ra ngoài.
Nghĩ vậy, Quý Úc Trình lại bảo trợ lý Chu vừa chạy tới cửa phòng làm việc: "Ăn xong chắc họ còn trò chuyện nữa, vậy chờ họ ăn xong nửa tiếng rồi hãy đón em ấy về."
Trợ lý Chu: "......"
009: "......" Nửa tiếng, đúng là ký chủ cho người ta nhiều không gian ghê.
Trợ lý Chu đi xong, Quý Úc Trình xử lý việc công ty một hồi, phát hiện tài khoản game của Ninh Tuy sáng lên.
Lúc trước còn làm người thực vật, Ninh Tuy thường xuyên nằm trên giường anh chơi game.
Sau khi tỉnh lại, anh cũng đăng ký tài khoản rồi kết bạn với Ninh Tuy.
Nhưng hình như Ninh Tuy có rất nhiều bạn chơi game nên không biết đó là anh.
Mặc dù hai mươi ba năm trước khi gặp tai nạn anh không bao giờ làm việc này, nhưng chơi game với cậu vợ nhỏ cũng góp phần quan trọng vào việc bồi dưỡng tình cảm.
Tốt nhất là mình phải luyện thành cao thủ rồi giúp cậu vợ nhỏ tăng điểm, để cậu nhìn mình bằng ánh mắt sùng bái.
Nhưng cậu vợ nhỏ chưa bao giờ rủ anh chơi game cả......
Kế hoạch này bị kẹt lại, anh cũng chẳng có thời gian luyện tập.
Sao giờ này cậu vợ nhỏ lại đăng nhập tài khoản game? Chẳng lẽ em trai Tiểu Vũ gì đó đã đến công ty Lâm Mãn, cậu vợ nhỏ đang dạy tên nhóc kia chơi game sao?
Quý Úc Trình nhịn không được đăng nhập theo.
......
Em trai Tiểu Vũ lớn lên ở quê, lần đầu tiên đến chỗ Lâm Mãn nên tò mò về mọi thứ.
Lâm Mãn là người đam mê công nghệ, mọi thiết bị trong văn phòng đều là hàng xịn nhất, em trai Tiểu Vũ nhìn thấy máy chơi game màn hình lớn thì lập tức ngó lom lom.
Ninh Tuy thấy tội nghiệp đứa bé này nên bảo Lâm Mãn bật máy chơi game lên.
Lâm Mãn đi họp, hai người ngồi trên thảm chơi game, đây là một trò chơi kinh dị đối kháng gồm bốn người, game này chơi server Hàn hơi khó, server Bắc Mỹ sẽ dễ hơn.
Ninh Tuy chọn server Bắc Mỹ rồi ghép với hai đồng đội ngẫu nhiên.
Hai đồng đội này hình như là người Mỹ chính hiệu nên tiếng Anh cực chuẩn, một người nói giọng Anh rất duyên dáng, sau khi vào game thì giao tiếp với Ninh Tuy bằng những từ tiếng Anh đơn giản như "chết rồi" hay "chạy mau".
Những từ này Ninh Tuy vẫn nghe hiểu nên trong lúc chơi game chẳng gặp trở ngại gì.
Em trai Tiểu Vũ mới chơi game lần đầu, Ninh Tuy vừa giải thích vừa dạy nó cách chơi.
"Giang Thành này khá rộng, trước hết để anh Lâm Mãn tìm chỗ ở ổn định cho em, sau này em muốn đi chơi thì nhắn Wechat cho anh lúc nào cũng được." Ninh Tuy nói: "Nhưng việc học vẫn là chính, chờ hết kỳ nghỉ đông sẽ tìm trường cho em."
Em trai Tiểu Vũ gật đầu rồi hỏi: "Anh Ninh Tuy ở đâu thế ạ?"
Dù sao hai đồng đội nước ngoài kia cũng nghe không hiểu, chỉ cần xem thao tác là được rồi, Ninh Tuy thuận miệng nói: "Anh kết hôn rồi, ở nhà họ Quý."
Trên đường tới đây em trai Tiểu Vũ đã nghe trợ lý của Lâm Mãn kể sơ sơ, biết trước kia Quý Úc Trình là người thực vật, vừa mới tỉnh lại không lâu.
Gả cho người thực vật là điều hết sức ngạc nhiên đối với một cậu bé mười tám tuổi lớn lên ở nông thôn, nó cũng không hiểu những khúc mắc trong đó mà nói: "Xem ra anh Ninh Tuy thích Quý tiên sinh lắm nhỉ."
Nếu không sao lại đồng ý kết hôn chứ?
Một đồng đội nước ngoài tay mơ level 0 trong trò chơi đột nhiên lảo đảo, suýt nữa bị pháp sư bắt được.
Quý đại thiếu gia đang chơi game nhịn không được dỏng tai nín thở nghe cậu vợ nhỏ trả lời.
Nếu là trước kia, đương nhiên Ninh Tuy sẽ chẳng chút do dự trả lời mình thích Quý Úc Trình, nhưng lúc đó Quý Úc Trình là người thực vật, cậu nói vậy sẽ không gây ra bất kỳ hiểu lầm nào.
Còn bây giờ......
Cậu chỉ biết im lặng.
Một lát sau, Ninh Tuy điều khiển nhân vật game của mình nhảy qua cửa ải rồi nói: "Đừng tò mò thế."
Lần đầu tiên Quý đại thiếu gia chơi trò này, hơn nữa đã nấp dưới tay quái vật nãy giờ, cả nhóm chỉ có Ninh Tuy chơi giỏi nhất.
Sau khi người nước ngoài chính hiệu còn lại game over, anh và em trai Tiểu Vũ cũng bị quái vật bắt đi.
Tất nhiên Ninh Tuy đi cứu em trai Tiểu Vũ trước.
Tài khoản người nước ngoài của Quý đại thiếu gia mất 3 điểm máu, chết ngay tại chỗ.
Quý Úc Trình ném tay cầm trò chơi đi, tắt máy biến âm rồi đăng xuất, trong lòng tràn ngập bất an.
Sao nghe câu hỏi lúc nãy cậu vợ nhỏ lại im lặng chứ?
Vì không thể nói chuyện tình cảm với người ngoài hay vì lý do nào khác?
Rõ ràng chỉ cần trả lời một câu "đúng vậy" là được mà.
009 tưởng ký chủ đang tức giận vì vợ không cứu mình nên vội nói: "Vợ anh đâu biết đó là anh, nếu biết chắc chắn sẽ không bỏ mặc anh đâu."
Quý Úc Trình chẳng có lòng dạ để ý tới nó, chỉ cảm thấy một nguyên nhân nào đó lâu nay bị mình xem nhẹ đang dần nổi lên mặt nước, rõ ràng cậu vợ nhỏ ở cạnh anh mà cứ như cách anh rất xa, cảm giác này giống hệt một con sâu không biết tên gặm nhấm tim anh, giày vò tâm can anh.
Ngồi trước bàn làm việc một hồi.
Anh nóng nảy cầm áo khoác đứng dậy rồi gọi điện cho trợ lý Chu: "Giờ Ninh Tuy đang ở đâu?"
Trợ lý Chu nói: "Họ tới một nhà hàng sushi để mừng sinh nhật đứa bé kia rồi ạ."
Quý Úc Trình đội tuyết ra ngoài rồi lên xe lái đi.
Xe lao vùn vụt trong đêm tuyết.
Quý Úc Trình sầm mặt lái xe, đột nhiên hỏi 009: "Mi còn nhớ cái hôm mi nói ta biết vợ ta đang tra cứu thông tin của ta trong giảng đường không?"
009 bị khí tức trầm thấp của ký chủ đè ngạt thở, vội vàng nói: "Nhớ chứ."
Quý Úc Trình nói: "Lục lại hình ảnh mi thấy lúc đó cho ta xem."
Là hệ thống đã từng thực hiện nguyện vọng, mặc dù 009 không thể sử dụng lại năng lực thông tin + điều khiển, cũng không thể chiếu hình trong đầu Quý Úc Trình nữa nhưng lúc đó nó từng thấy qua, những thông tin nắm được đã biến thành năng lượng tồn trữ trong cơ thể nó.
Tư liệu trước đây có thể lục lại.
009 vội vã chiếu cảnh lúc đó mình thấy ở giảng đường trong đầu Quý Úc Trình.
Cậu vợ nhỏ đang ăn kẹo làm má phồng lên, nhìn cảnh này vẻ mặt Quý Úc Trình chợt trở nên hiền hòa.
Sau đó cậu vợ nhỏ mở ra trang web của Quý gia rồi dừng lại ở trang của anh, tải về rất nhiều hình ảnh, còn cúi đầu ghi chép thông tin của anh vào sổ.
Thấy cảnh này, nỗi bồn chồn lo lắng của Quý Úc Trình dịu đi rất nhiều.
Nhưng chỉ giây lát sau, sự chú ý của anh rơi vào quyển sổ của cậu vợ nhỏ.
Anh nhận ra một điều bất thường.
Đúng là trang web nội bộ của Quý thị có rất nhiều thông tin mà bên ngoài không có, nhưng ngày sinh của anh lên bất kỳ công cụ tìm kiếm nào cũng sẽ thấy.
Cậu vợ nhỏ nói với Quý Chi Lâm từ ba năm trước gặp mình ở quán cà phê đã thích mình.
Nếu vậy thì ba năm trước cậu phải biết ngày sinh của mình mới đúng chứ.
Thử nghĩ mà xem, nếu thích một người thì sẽ tự khắc tìm hiểu mọi thông tin về người đó đúng không?
Nhưng tại sao khi chép những tư liệu khác, cậu còn chép cả ngày sinh của mình rồi khoanh tròn trong sổ như mới biết lần đầu vậy?
Trừ khi —— "Từ ba năm trước đã thích" là nói dối.
Tim Quý Úc Trình đập thình thịch..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...