Quản gia lái xe tới bệnh viện, Ninh Tuy ôm Quý Úc Trình ngồi ở ghế sau.
Quý Úc Trình rúc vào ngực cậu, ôm eo cậu thật chặt, khó chịu vùi đầu vào sườn cậu.
Đôi mày thanh tú của Quý Úc Trình nhíu chặt như đang chịu đựng một nỗi thống khổ nào đó, hàng mi đen nhánh hơi ẩm ướt, khuôn mặt tuấn mỹ ửng lên màu đỏ bất thường.
Ninh Tuy thăm dò hơi thở của anh, rất không ổn định, sau đó lại sờ trán anh, từ trán đến xương quai xanh đều nóng đến mức đáng sợ.
Bị sốt? Cảm cúm?
Chắc không phải hôm qua anh nói bị trẹo chân mà mình không chịu dìu anh, cứ dùng dằng ở trung tâm mua sắm nên bị nhiễm lạnh đấy chứ!
Ninh Tuy lập tức áy náy, dù gì Quý Úc Trình vẫn là bệnh nhân, mình không thể chiều anh chút sao.
Lỡ Quý Úc Trình xảy ra chuyện gì bất trắc, Quý lão gia cũng không tha cho mình đâu.
Thôi, tạm thời đừng suy nghĩ lung tung nữa mà mau tới bệnh viện đi, để xem nhóm bác sĩ phụ trách chăm sóc Quý Úc Trình nói thế nào.
Ninh Tuy sốt ruộc giục quản gia đang lái xe: "Chú ơi lái nhanh nữa đi.
"
Quản gia liếc Quý Úc Trình trong kính chiếu hậu một cái, cũng giả bộ lo lắng nói: "Được được.
"
Ninh Tuy bế Quý Úc Trình xuống xe, đặt lên xe lăn rồi vội vàng đẩy vào phòng bệnh.
Quản gia thì đi tìm nhóm bác sĩ chữa bệnh cho anh.
Chốc lát sau, viện trưởng lần trước lại tới, kiểm tra tình trạng cơ thể Quý Úc Trình rồi đeo ống nghe lên nghe ngóng nhịp tim của anh, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị: "Nhịp tim Quý đại thiếu gia không đều lắm, cậu ấy vừa tỉnh lại chưa bao lâu nên thể chất khá yếu, không được làm cậu ấy kích động! ! Phải quan tâm nhiều vào.
"
Ninh Tuy: "! ! " Sao cậu thấy nhịp tim Quý Úc Trình đều lắm mà.
Ninh Tuy hỏi: "Vậy có bị sốt không ạ, trán anh ấy nóng lắm.
"
Viện trưởng đáp: "Không có gì nghiêm trọng đâu, uống nhiều nước nóng là được rồi, sở dĩ ngất xỉu là vì buổi sáng thân thể suy yếu, lượng đường trong máu thấp, chờ cậu ấy tỉnh lại cho ăn cháo và uống nước, ăn chút đồ ngọt rồi nghỉ ngơi một lát là được rồi.
Tóm lại sức khỏe Quý thiếu vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, cố gắng chăm sóc cậu ấy thật kỹ nhé.
"
Ninh Tuy yên tâm lại.
Quản gia đưa viện trưởng ra ngoài, hình như nói về bệnh tình nên đi rất xa.
Ninh Tuy vốn định chiều nay tới trường họp lớp, nhưng với tình hình này của Quý Úc Trình tất nhiên là không thể đi được.
Cậu ra ngoài mua ít sô cô la rồi về phòng ngồi cạnh giường, thở dài nhìn Quý đại thiếu gia.
Lúc này cậu cảm thấy ông xã thực vật nhà mình hết sức tội nghiệp, mặc dù khí chất mạnh mẽ, đôi khi làm người ta sợ hãi nhưng không có được một cơ thể khỏe mạnh, hở chút là té xỉu.
Mấy ngày nay Quý Úc Trình tỉnh lại, Ninh Tuy cảm thấy anh hơi cực đoan và bệnh hoạn nên không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Giờ Quý Úc Trình đang mê man, Ninh Tuy nhịn không được nằm sấp cạnh giường, cằm gác lên tay, ánh mắt rơi vào gương mặt anh, say sưa ngắm nhìn.
Quý Úc Trình hôn mê thật sự tốt hơn nhiều.
Thấy vầng trán trơn láng của Quý Úc Trình rịn mồ hôi, Ninh Tuy nhịn không được đưa tay vén tóc mái anh ra.
Cảm nhận được sự quan tâm của Ninh Tuy dành cho mình, nỗi buồn bực trong lòng Quý Úc Trình mấy ngày qua rốt cuộc đã khá lên chút ít.
Nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy cậu vợ nhỏ biến thái như trước đây, thừa dịp anh hôn mê vuốt tóc anh, xoa tai anh.
Cậu vợ nhỏ ngồi cạnh giường hơn nửa ngày nhưng hành động thân mật nhất chỉ là vén tóc mái cho anh.
Giờ anh chẳng khác gì người thực vật, rõ ràng cậu vợ nhỏ phải thừa cơ sàm sỡ anh mới đúng.
Quý Úc Trình biết mình không nên dục cầu bất mãn như vậy, tham lam đòi hỏi nhiều như vậy.
Nhưng khi một người từng có được tình yêu nồng nhiệt 500%, bỗng dưng chỉ còn lại chút xíu thì nội tâm sẽ vô cùng bất an.
Hệt như bị một đôi tay kéo từ bóng tối ra ánh sáng, nhưng khi anh đang cố đứng vững trong ánh sáng thì đôi tay kia lại đột ngột rút về.
! !
Quý đại thiếu gia giả bộ hôn mê hơn một tiếng mà vẫn không đợi được cậu vợ nhỏ ra tay với mình.
Cậu vợ nhỏ ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, lúc thì nhìn anh, lúc thì lấy điện thoại ra nhắn tin.
Nhắn cho ai thế?
Cho hai tên bạn cùng phòng hay khoác vai cậu sao?
009 quan sát diễn biến mấy ngày nay cũng hơi nghi ngờ, nó nói trong đầu Quý Úc Trình: "Chẳng lẽ vợ anh bỗng dưng khỏi bệnh, hết biến thái rồi à? Bệnh này có thể chữa được sao?"
Lúc đầu ký chủ của nó còn định sau khi tỉnh lại sẽ cứu rỗi vợ mình, kết quả không cần anh cứu mà Ninh Tuy vừa thấy anh tỉnh lại đã lập tức trở thành người bình thường.
Trái lại ký chủ của nó chẳng biết mắc chứng gì mà biểu hiện ngày càng bất thường.
Quý Úc Trình bực bội không thèm để ý đến 009.
Giả bộ hôn mê hình như chẳng có chút tác dụng nào, cũng chỉ được cậu vợ nhỏ ôm trên xe một lát, có nằm thêm nữa chắc cậu vợ nhỏ cũng không làm những hành động như trước kia.
Trong lòng Quý Úc Trình bực bội, đành phải từ từ mở mắt ra.
Anh vừa tỉnh thì Ninh Tuy đã phát hiện ngay, để điện thoại xuống hỏi: "Anh tỉnh rồi à? Đỡ hơn chút nào chưa?"
Bộ dạng Quý Úc Trình nhìn rất yếu ớt, nằm đó ngước mắt nhìn cậu, lắc đầu nói bằng giọng khàn khàn: "Nhức đầu quá.
"
"Bác sĩ nói anh bị tụt huyết áp, hay là dậy ăn chút sô cô la nhé? Em nhờ quản gia về nhà đem bữa sáng đến đây rồi.
" Ninh Tuy nói.
Quý Úc Trình khẽ gật đầu nhưng vẫn nhìn Ninh Tuy.
Ninh Tuy: "! ! " Không ngồi dậy à? Không ngồi dậy làm sao ăn được?
Hay là yếu quá không dậy nổi?
Ninh Tuy cũng chẳng so đo với bệnh nhân nữa, mặc dù trong lòng vẫn hơi e ngại Quý Úc Trình nhưng giờ anh yếu ớt bất lực như vậy cũng đâu nuốt được cậu.
Thế là cậu nâng đầu giường lên rồi lấy hai cái gối lót sau lưng anh.
Quý Úc Trình lại cau mày với vẻ khó chịu, thân thể chống đỡ không nổi nên liên tục ngã lệch sang bên cạnh.
Ninh Tuy rót ly nước đưa cho anh, anh cố gắng giơ tay phải lên cầm, nhưng hình như thân thể lại trở về thời kỳ thực vật nên làm thế nào cũng không có sức giơ tay lên.
Gắng sức nửa ngày, anh thở dốc một hơi rồi bất lực thả tay xuống.
Anh áy náy cười với Ninh Tuy, có vẻ quẫn bách vì bị cậu nhìn thấy sự yếu đuối của mình: "Anh hết sức rồi.
"
Trong lòng Ninh Tuy không khỏi lo lắng, nhìn anh có vẻ rất nghiêm trọng, thật sự chỉ là tụt huyết áp chứ không phải biến chứng sau khi anh tỉnh lại nhờ hệ thống sạc đầy pin sao?
Cậu đành phải đỡ dậy nửa thân trên của Quý Úc Trình rồi ngồi sau lưng anh, để anh dựa vào ngực mình, từ từ đút nước cho anh.
Đút nước xong lại bẻ thanh sô cô la, nhét từng miếng nhỏ vào miệng Quý Úc Trình.
Bờ môi mềm mại của Quý Úc Trình chẳng biết vô tình hay cố ý ngậm đầu ngón tay cậu.
Da đầu Ninh Tuy tê rần.
Đây quả thực là khoảnh khắc hạnh phúc nhất sau khi Quý Úc Trình tỉnh lại, anh cố ý quay mặt đi, đỉnh đầu dụi vào cằm Ninh Tuy, vành tai ửng lên màu đỏ mờ nhạt.
Nếu một chú mèo con làm vậy sẽ khiến người ta cảm thấy nhõng nhẽo đáng yêu, nhưng khí thế trên người Quý Úc Trình hoàn toàn chẳng dính dáng gì đến mèo con mà hệt như một con sư tử cọ qua cọ lại trong ngực, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng cậu.
Ninh Tuy mang tâm trạng phức tạp cho anh ăn hết sô cô la, đang định đỡ Quý Úc Trình nằm xuống lại thì ánh mắt bỗng nhiên dời xuống, vô tình nhìn lướt qua cổ áo vì tư thế này mà hở rộng của Quý Úc Trình, trên ngực anh có bảy tám miếng dán giữ ấm cho em bé.
Ninh Tuy: "! ! "
???
Ninh Tuy âm thầm kéo gáy áo Quý Úc Trình ra rồi nhìn vào lưng anh.
"! ! " Sau lưng càng dán nhiều hơn, miếng dán giữ ấm phủ kín khắp lưng.
! ! Hèn gì cậu cứ thấy toàn thân Quý Úc Trình nóng hổi.
Chiêu này quả thực rất khó đề phòng, dán nhiều miếng giữ ấm như vậy mà còn mặc đồ kín mít, thân nhiệt có thể không tăng nhanh được sao?!
Ninh Tuy nhìn Quý Úc Trình, nhất thời cạn lời.
Cậu đặt Quý Úc Trình xuống rồi đứng dậy nói: "Anh tỉnh rồi thì em đến trường đây, yên tâm, chú quản gia đang trên đường tới.
"
Quý Úc Trình hấp tấp giữ chặt tay cậu: "Chẳng phải hôm nay ở trường không có việc gì à, em ở lại đây không được sao?"
Nói xong anh yếu ớt nhìn Ninh Tuy.
Ninh Tuy: "! ! "
Thấy Quý đại thiếu gia lại đóng kịch tiếp, Ninh Tuy chỉ sợ mình nhịn không được vạch trần anh.
Cậu phải đi thật nhanh, nếu không làm sao Quý đại thiếu gia gỡ miếng dán giữ ấm ra được?
Cứ dán tiếp như vậy nhất định sẽ nóng nực khó chịu lắm.
Ninh Tuy đẩy Quý Úc Trình nằm xuống rồi nói: "Tối nay em sẽ về thăm anh.
"
Nói xong cậu xách ba lô đi.
! !
Khi quản gia đẩy cửa phòng bệnh ra, Quý Úc Trình đang ngồi dựa vào thành giường, nhìn chẳng có chút yếu ớt nào, mặt trầm như nước, bộ dạng u ám.
Giả bộ yếu đuối giả bộ hôn mê cũng vô ích, chẳng những bây giờ cậu vợ nhỏ không có hứng thú với anh sau khi tỉnh lại mà ngay cả trạng thái người thực vật cũng hết hứng.
Quản gia đặt bữa sáng lên bàn xếp trước mặt Quý Úc Trình rồi bồn chồn hỏi: "Ơ, thiếu phu nhân đi rồi ạ?"
Lạ thật, trước kia thiếu phu nhân luôn ở cạnh đại thiếu gia mười mấy tiếng đồng hồ, lần trước đại thiếu gia phải sang nước ngoài chữa bệnh, thiếu phu nhân nằm sấp trên cáng cứu thương sống chết đòi theo, cảnh này còn hiện rõ mồn một trước mắt cơ mà.
Ngay cả quản gia cũng phát hiện cậu vợ nhỏ thay đổi! !
Chứng tỏ đây không phải ảo giác của mình.
Quý Úc Trình không lên tiếng, xụ mặt vùi đầu ăn mấy miếng, tâm trạng bực bội đến nỗi nuốt không trôi.
Anh gọi trợ lý Chu tới rồi cầm áo khoác rời khỏi bệnh viện.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...