Trans by: mitruong88
Sau khi Tần Hảo rời khỏi phật đường, Lâm thị đã nghĩ hết mọi cách muốn gặp lão thái gia cùng lão phu nhân.
Nhưng bởi vì chi thứ hai trước sau làm ra những chuyện thật sự khiến người chán ghét, cho nên hai cụ cũng không muốn gặp bà ta.
Lâm thị không còn cách nào, cho nên chỉ có thể lại cầu đến chỗ Tề thị.
Tần Dư hiện giờ chính là trụ cột của bà ta, cũng là điểm yếu của bà ta.
Tề thị nghe nha hoàn bẩm báo xong, khẽ cười giễu: "Ở Tần gia bao nhiêu năm, nàng ta cũng có lúc tỏ ra yếu thế với ta.
Lúc trước khi việc hôn nhân của Tần Dư được định ra cũng không thấy nàng tìm đến cầu ta giúp đỡ.
Hảo tỷ nhi, Vận tỷ nhi, các con nghĩ hôm nay có nên gặp không?"
Vào đông thời tiết cũng không tệ lắm, Tề thị liền cùng hai nữ nhi ở trong sân thiêu thùa may vá.
Biết Tần Hảo có thai, Tề thị đã nghĩ phải tự mình làm vài thứ.
Nhân lúc bọn họ còn ở Hàng Châu, làm nhiều hơn một chút để mang về kinh thành.
"Nương, nếu Nhị thẩm không còn chỗ nào để cầu cứu, rốt cuộc bà ta sẽ làm gì?" Tần Hảo nhẹ giọng hỏi.
Năm trước, Tần nhị lão gia bởi vì một nữ tử thanh lâu mà tranh chấp với người ta, trong lúc tranh chấp bị đụng vào đầu mà đi đời nhà ma.
Từ đó, chi thứ hai Tần gia không còn người có thể nói chuyện, việc hôn nhân của Tần Dư cũng do Lâm thị một tay lo liệu.
Bà ta hy vọng Tiền Diệp có thể đỗ cao trung, Tần Dư có thể trở thành quan thái thái.
Như vậy, bà ta sẽ có thể đi theo sống cùng Tần Dư, không cần ở Tần gia bị khinh bỉ.
.
.
.
.
.
Cho nên, Lâm thị ngược lại thành người quan tâm đến tiền đồ của Tiền Diệp nhất.
"Có lẽ nàng ta sẽ đi tìm Tiền phu nhân."
Tần Hảo thuận theo cười nhạt: "Nhưng Tiền phu nhân là bà mẫu tương lai của Vận tỷ nhi, bà ấy sẽ giúp Nhị thẩm sao?"
"Nhưng hôn sự của Tiền Diệp đều là nhờ Tiền phu nhân thu xếp, điều này đủ để nói rõ phân lượng của Tiền Diệp ở trong lòng Tiền phu nhân." Tề thị thoáng lo lắng, "Nếu thật sự sẽ ảnh hưởng đến Tiền Diệp, nói không chừng bà ấy sẽ giúp Lâm thị."
"Nương, bà ấy sẽ không.
Thật ra không cần Tiền phu nhân nói gì, Tiền Diệp ngay từ đầu sẽ không cùng một giuộc với Tần Dư." Tần Hảo cười nói.
https://.wattpad.com/myworks/240257168-sau-khi-g%E1%BA%A3-cho-phu-qu%C3%A2n-%E1%BB%91m-y%E1%BA%BFu-edit
Nếu Tiền Diệp đứng về phía Tần Dư, vậy sẽ không đến bây giờ cũng chưa trở về.
Nếu hiện giờ không xuất hiện ở Tần gia, vậy có thể thấy rõ ràng thái độ của Tiền Diệp.
Ngoài viện tử, Lâm thị đang đứng phơi nắng, may mắn lúc này vào đông, bằng không bà ta được nuông chiều từ bé cũng không đứng được lâu như vậy.
"Nương, Đại tỷ tỷ, hay là con đi ra ngoài nói với Nhị thẩm? Bà ấy cứ đứng như vậy, cũng thật chướng mắt." Tần Vận buông chiếc áo khoác nhỏ thêu được một nửa xuống, "Cho trưởng cùng chi thứ hai đã sớm không còn quan hệ, bà ta cứ đứng đó, không phải là đang chống đối với chúng ta hay sao?"
Chứng kiến nhiều lần, Tần Hảo đã không còn kinh ngạc với sở tác sở vi của Tần Vận.
Có chút khác biệt với muội muội trước kia, nhưng khi tuổi càng lớn, đã đến lúc nên thay đổi một chút.
Hơn nữa, sự thay đổi của Vận tỷ nhi đều là có lợi đối với bản thân nàng.
Sau khi Tần Vận đi ra ngoài, Tề thị thở dài: " Tính tình Vận tỷ nhi thật là càng ngày càng lợi hại, ta luôn lo lắng sau khi nó gả đến Phó gia sẽ xảy ra mâu thuẫn với người bên đó."
"Nữ nhân gia tính tình lợi hại một chút cũng không có gì không tốt.
Lần này con trở về có mang theo một ít đặc sản địa phương của kinh thành, có thể để phòng bếp bên kia xử lý cho mọi người nếm thử."
Tần Vận sau khi rời khỏi đây không bao lâu liền quay trở lại, chỉ thấy nàng thần sắc thản nhiên nói: "Nhị thẩm quay về tiểu phật đường rồi."
Tần Hảo chống cằm, tò mò: "Muội nói gì với bà ấy? Bà ấy đứng bên ngoài lâu như vậy, sao lại nhanh trở về như vậy?"
"Muội nói với bà ấy.
.
.
.
.
.
Tiền Diệp là cháu của Tiền phu nhân, nhưng Phó Vân là con trai ruột của Tiền phu nhân.
Nhị thẩm nghe xong liền biết lợi hại trong đó, bà ta tìm Tiền phu nhân căn bản là không có phần thắng."
Nhất châm kiến huyết[1]! Tần Hảo bật cười, xoa xoa mặt Tần Vận hai cái, "Vận tỷ nhi hiện tại thật là thông minh, mọi người không cần lo lắng muội sau khi gả đi sẽ bị khi dễ.
Đại tỷ phu của muội nói, sau khi bọn muội thành thân, Phó Vân hẳn là muốn đến kinh thành ở lại lâu dài."
[1] 一针见血 Hán Việt: NHẤT CHÂM KIẾN HUYẾT nói trúng tim đen; gãi đúng chỗ ngứa; lời nói sắc bén
Tần Vận cúi đầu trầm tư, đi kinh thành rất tốt, dù sao cũng tốt hơn so với vẫn nán lại ở Kim Lăng.
Kinh thành có tỷ tỷ mình ở đó, mọi sự đều có người có thể thương lượng.
.
.
.
.
.
Ra tháng Giêng, Tần gia phải bắt đầu chuẩn bị, miễn cho đến lúc đó luống cuống tay chân.
Mọi thứ nên mua đều phải đặt mua từng thứ một, của hồi môn cũng không thể mắc một chút sai lầm.
https://.wattpad.com/myworks/240257168-sau-khi-g%E1%BA%A3-cho-phu-qu%C3%A2n-%E1%BB%91m-y%E1%BA%BFu-edit
Tần Hảo đang giúp đỡ thẩm tra đối chiếu danh sách của hồi môn, vừa kiểm tra vừa trêu ghẹo: "Sính lễ Phó gia cấp, có thể bằng gấp đôi sính lễ lúc trước chàng cho ta đấy."
Nghe vậy, Diệp Mạch lắc đầu cười khổ: "Đó còn không phải bởi vì tất cả ngân lượng của vi phu đều dựa vào bản thân kiếm được? Bất quá nếu nương tử đã nhắc, vậy thì chờ trở lại kinh thành, vi phu nhất định phải bổ sung thêm một lần sính lễ nữa cho nương tử."
Sính lễ hắn vẫn đang chuẩn bị lần nữa.
Không chỉ có sính lễ, còn có lễ thành thân.
.
.
.
.
.
Ánh mắt Diệp Mạch rơi vào trên bụng Tần Hảo, nếu không phải vật nhỏ này đột nhiên đến, hỉ yến cũng đã được dọn lên rồi.
Hắn đã sớm chuẩn bị tốt, phải một lần nữa cho Tần Hảo một hỉ yến, một hỉ yến mười dặm hồng trang, vô cùng náo nhiệt, với người nhà bằng hữu đều bên cạnh!
"Nương tử, ta có chuyện phải nói với nàng." Diệp Mạch đè lại danh sách đồ cưới, ngăn tầm mắt Tần Hảo.
Tần Hảo tức giận không nói nên lời: "Chàng nói đi, ta vẫn đang nghe.
Danh sách này hôm nay phải kiểm tra xong, vì vậy chàng đừng gây rối cho ta."
Diệp Mạch vẫn không dời tay ra, thậm chí trực tiếp cầm danh sách kia bỏ sang một bên, hắn nhàn nhã ngồi trên bàn, "Trước hết nghe ta nói xong đã, danh sách này ta và nàng cùng nhau thẩm tra đối chiếu."
Suy nghĩ bị Diệp Mạch cắt ngang, Tần Hảo đúng thật không còn cách nào tiếp tục kiểm tra.
"Về chuyện Phó Vân, đã đến lúc nên nói với nàng."
"Phó Vân? Hắn không phải ở Kim Lăng sao, chuyện này còn có gì để nói.
Về chuyện của hắn, lúc trước chàng từng kể với ta một lần rồi."
Diệp Mạch trầm tư, dáng vẻ nghiêm túc: "Phó Vân, hắn không phải đích trưởng tử của chi trưởng Kim Lăng Phó gia, mà thân phận thật sự của hắn là Thế tử gia Tạ Cảnh của Bình Dương Hầu phủ ở kinh thành!"
"Lạch cạch." Lược rơi xuống trên mặt đất, Tần Hảo không có thời gian lo lắng cho mái tóc dài xõa tung của mình: "Chàng nói gì cơ? Thế tử gia của Bình Dương Hầu phủ? Vậy không phải Bình Dương Hầu phu nhân không dễ ở chung là thân bà mẫu của Vận tỷ nhi sao? Nếu ngay cả ta mà bà ấy còn không ưa như thế, vậy vì sao lại đồng ý con trai bà ta cưới nữ nhi Tần gia?"
"Cha nàng đối với Phó gia đích thật là có ân, và Phó gia muốn hoàn thành cửa hôn sự này cũng nằm trong tình lý đó.
Tạ Cảnh từ nhỏ cũng rất có chủ trương, vì bản thân hắn nguyện ý, nên Bình Dương Hầu phu nhân cũng không thể phản bác."
Tần Hảo vẫn cảm thấy không thể tiếp nhận: "Vận tỷ nhi biết không? Muội ấy có biết người mà mình phải gả là Bình Dương Hầu Thế tử không?"
"Bình tĩnh." Diệp Mạch nhíu mày, đi theo cái người không ngừng đi qua lại: "Sau khi bọn họ thành thân là muốn trở lại kinh thành nhận tổ quy tông, đến lúc đó nàng và ta đều ở kinh thành, Bình Dương Hầu phu nhân cũng không dám thật sự làm gì Vận tỷ nhi.
Tạ Cảnh không phải người vô năng, hắn có thể xử lý tốt việc này."
"Chàng vẫn luôn biết rõ?" Sau khi Tần Hảo bình tĩnh lại, phút chốc đem đầu mâu nhắm ngay Diệp Mạch.
Diệp Mạch không tự nhiên nhìn qua một bên: "Việc này là cơ mật, Bình Dương Hầu phủ là vì giữ mệnh Tạ Cảnh nên mới đưa hắn đến Kim Lăng, người biết đến càng ít càng tốt."
Tần Hảo im lặng suy nghĩ việc này, Vận tỷ nhi gả cho chính là Bình Dương Hầu phủ Thế tử, đến lúc đó để Tần Dư biết được, có phải nàng ta sẽ hối hận không kịp hay không? Hai tỷ muội nàng, một người gả vào Lư Dương Hầu phủ, một người gả vào Bình Dương Hầu phủ.
.
.
.
.
.
Chuyện này nán lại trong đầu Tần Hảo cả đêm, cũng làm nàng cả đêm không ngủ ngon.
Diệp Mạch hối hận rồi, sớm biết nên nói cho nàng vào ban ngày, cũng không đến nỗi cả đêm ngủ không được.
Ngày mới vừa lên, Tần Hảo cũng đã rời giường chuẩn bị xuất môn.
Sau khi Đỗ Quyên đến đây, rất nhiều chuyện bên người nàng đều có nàng ấy giúp đỡ, Tử La và Lục La cũng không hề thiếu quy củ, ba người thay phiên đến hầu hạ nàng vào sáng sớm.
"Nô tỳ đã qua nhìn, trong viện Tam cô nương còn chưa có động tĩnh, hẳn là còn chưa thức dậy.
Hiện tại Cô nương sẽ qua đó sao? Phòng bếp đưa điểm tâm tới, hay là Cô nương cùng Cô gia dùng xong điểm tâm rồi mới qua đi?"
Tần Hảo ngẩn người ngồi trước gương đồng, lúc đầu nàng cũng không nghe thấy một chữ nào trong lời nói của Đỗ Quyên.
Thẳng đến khi Đỗ Quyên lo lắng, lại gọi vài lần, lúc này mới bừng tỉnh.
"Ngươi vừa mới nói cái gì?"
"Nô tỳ nói Tam cô nương bên kia còn chưa thức dậy, người muốn cùng Cô gia dùng điểm tâm trước hay không?"
Tần Hảo chải tóc, tâm tình buồn bực, vừa vặn mái tóc vốn mềm mại hiếm khi bị thắt nút, càng chải càng khó chịu!
Đỗ Quyên nhìn không ít sợi tóc gãy rụng, trong lòng kinh ngạc, trên mặt vẫn mang nụ cười: "Cô nương, chải đầu cho ngài là việc của nô tỳ, ngài an vị, nô tỳ làm là được rồi."
"Được." Tần Hảo buông lược, làm dịu cảm xúc trong lòng.
Nàng không nên đi tìm Vận tỷ nhi, bởi vì tìm cũng không biết nên nói gì.
Diệp Mạch rõ ràng nói việc này rất ít người biết, nàng còn đến hỏi.
.
.
Như vậy không phải sẽ khiến mọi người trong Tần gia đều biết sao? Tính tình Vận tỷ nhi nếu có thể đồng ý cửa hôn sự này, nhất định đã cân nhắc qua lợi hại.
.
.
Lúc này nàng đến hỏi, cũng không hỏi ra cái gì.
.
.
Mà nàng càng không biết nên làm sao hỏi ra miệng.
.
.
"Đỗ Quyên, trước mang điểm tâm lên đi.
Hôm nay bên ngoài lạnh, liền bày trong phòng đi.
Ngươi đi xử lý việc này trước, ta sẽ không qua bên Vận tỷ nhi."
Nói xong, Tần Hảo ngoặt vào phòng nhìn Diệp Mạch.
Diệp Mạch mới vừa cởi trung y chuẩn bị thay y phục, nghe được tiếng bước chân rất nhỏ lại quen thuộc, động tác thay y phục lập tức thả chậm.
.
.
Khi Tần Hảo vào, đúng lúc nhìn thấy xiêm y của Diệp Mạch mới cởi một nửa.
Mặt nàng đỏ bừng, "Sao phu quân không ngủ thêm chút nữa?"
"Không có nương tử, ta ngủ không được." Diệp Mạch ôm Tần Hảo, nhẹ giọng nói: "Nương tử dậy sớm như vậy, vi phu một mình cảm thấy ổ chăn lạnh lẽo, cho nên mới dậy."
"Thức dậy vừa lúc, ăn điểm tâm trước, chờ ăn xong ta cùng chàng ngủ bù một giấc."
Diệp Mạch không dấu vết liếc nhìn thần sắc của nàng, sắc mặt hồng nhuận, mặt mày sáng sủa, cũng không tích tụ khí, xem ra chuyện hôm qua đã suy nghĩ cẩn thận.
*——
Tần Hảo ở lại Tần gia cho đến sau ngày Tần Vận thành thân, vào ngày thành thân nàng vẫn ở cùng Tần Vận, tận đến lúc nàng ấy lên kiệu hoa.
Trong nhà không có huynh đệ lớn tuổi, cho nên thỉnh biểu ca Tề gia sang cõng Tần Vận lên kiệu hoa.
Sau khi tiễn Tần Vận xuất giá, Tần Hảo và Diệp Mạch phải đến cáo từ cùng lão phu nhân, lão thái gia.
Tề thị còn chưa kịp phản ứng lại từ việc không muốn để Tần Vận xuất giá, lại nghe nói Tần Hảo phải về kinh thành.
.
.
.
.
.
"Nương, hiện tại con mang thai đã qua ba tháng rồi, người không cần lo lắng cho con."
Tề thị bất đắc dĩ lau nước mắt: "Ta biết ta biết, con là người đã xuất giá, cô gia có thể cùng con ở lại Tần gia lâu như vậy đã là rất khó có được.
Con cứ an tâm trở về, chờ Vận tỷ nhi đến kinh thành, ta liền mang theo Tổ phụ cùng Tổ mẫu con đến kinh thành gặp các con."
Tần Hảo cao hứng, chuyện này không thể nào tốt hơn.
Trước đây, tổ phụ tổ mẫu chính là sống tại kinh thành, sau lại mới chuyển về quê nhà Hàng Châu.
Diệp Mạch cũng nói: "Chờ chuyện bên kinh thành đều ổn thỏa, ta sẽ cho người đón mọi người đến kinh thành."
Đến lúc này, cho dù hiện tại Tần Hảo phải quay về, tâm tình vẫn không tệ.
Sau khi lên xe ngựa, nàng vẫn cao hứng, lôi kéo Diệp Mạch nói đến chuyện Tần gia đến kinh thành.
.
.
Cho đến khi bọn họ về đến Lư Dương Hầu phủ, bụng Tần Hảo đã không giấu được, dọc đường đã mua không ít xiêm y mới.
Văn phu nhân dẫn theo nha hoàn chờ ở cửa, nhìn thấy xe ngựa không tới gần, mà là đợi cho Diệp Mạch cùng Tần Hảo đều xuống dưới, nàng mới đỡ Tần Hảo nói: "Dọc đường tốt chứ? Tùng Cảnh viện luôn cho người quét tước, các ngươi trở về là có thể vào ở."
Người ở Tùng Cảnh viện được nghỉ đều đã nghỉ, theo hầu thì theo hầu, cửa nên khóa đều được khóa, những thứ nên phong đều đã phong.
.
.
Quét tước theo như lời Văn phu nhân, hẳn là chính là sân.
"Các ngươi trở về đúng lúc." Đến Tùng Cảnh viện, Văn phu nhân cùng Tần Hảo đi vào, nói: "Kì Dương Bá phủ sắp sửa có hỉ sự, các ngươi còn không phải là trở về đúng lúc sao?"
Tần Hảo nhìn về phía Diệp Mạch, động tác đẩy xe lăn của Diệp Mạch dừng lại, nhướng mày: " Hỉ sự của Kì Dương Bá phủ?"
Văn phu nhân kinh ngạc: "Các ngươi còn chưa biết? Trong khoảng thời gian này Cố thiếu gia cùng Công chúa thường xuyên kết bạn xuất hành, cho nên tất cả mọi người đang nói lúc này Kì Dương Bá phủ khẳng định sắp có hỉ sự.
Hôn sự của hai người bọn họ định ra cũng rất lâu rồi, hẳn là thật sự sắp thành sự đi?"
Kì Dương Bá phủ nếu muốn làm hỉ sự, thì khẳng định sẽ báo cho Diệp Mạch biết.
Diệp Mạch hiện tại không nhận được tin, vậy đủ để chứng minh chuyện Cố Sầm cùng công chúa còn chưa có xác định.
.
.
.
.
.
Diệp Mạch dự định đến Kì Dương Bá phủ để tìm hiểu việc này, nhưng động tác của Cố Sầm lại nhanh hơn hắn.
Bọn họ vừa trở về được hai canh giờ, Cố Sầm liền xuất hiện tại Tùng Cảnh viện.
Cố Sầm vểnh chân ngồi ghế trên: "Ta đến báo với ngươi một tiếng, việc hôn nhân của ta cùng Công chúa đã định rồi, trong cung đang chọn ngày hoàng đạo."
"Lúc trước còn không phải ghét bỏ Công chúa sao?" Diệp Mạch lật cái chén nhỏ, tự mình rót một chén trà.
Vành tai Cố Sầm ửng đỏ, ho khan một tiếng đầy che giấu nói: "Ta cảm thấy Công chúa rất tốt, cưới nàng ta không chịu thiệt, vì sao phải cự tuyệt? Còn có, ngươi cũng đừng oan uổng ta, ta ghét bỏ Công chúa khi nào!"
Diệp Mạch muốn nói lại thôi, Cố Sầm lập tức ngăn cản: "Ta thề, ta cho tới bây giờ chưa từng ghét bỏ Công chúa.
Trong mấy tháng ta xuất chinh, nàng còn thường xuyên đến Bá phủ thăm hỏi.
Nàng là công chúa, vốn không cần làm tất cả những điều này, nhưng nàng đã làm được, còn không ngại phiền toái.
Ta trước kia là cảm thấy cuộc hôn nhân này đến quá đột ngột, cho rằng ông trời trừng phạt ta, ném xuống một tảng đá.
Nhưng sau đó ta nhận ra thứ mà ông trời ném cho ta chính là bánh nướng."
Diệp Mạch vuốt ve cái chén, khẽ nhướng mày: "Bánh nướng? Ngươi xem Công chúa là bánh nướng?"
"Đây là ví von!" Nói xong, Cố Sầm cảnh giác nhìn một vòng các góc trong viện, xác định Lâm Xu Nga không ở đây, cũng sẽ không đột nhiên xuất hiện mới nói: "Ngươi đừng hại ta! Ta còn nhớ rõ tại Tùng Cảnh viện này ngươi hại ta không ít lần."
Tầm mắt Diệp Mạch thoáng nhìn qua trên đầu tường, lúc trước công chúa vào Tùng Cảnh viện đều là không thích đi cửa lớn, nàng thích nhất chính là trèo tường.
Mà hôm nay.
.
.
.
.
.
Nàng cũng lựa chọn trèo tường.
.
.
.
.
.
Còn đúng lúc Cố Sầm đang nói câu "Ông trời ném chính là bánh nướng".
Diệp Mạch không thể không thừa nhận, công chúa và Cố Sầm thật đúng là hữu duyên, mỗi lần Cố Sầm nói cái gì có liên quan đến công chúa, người còn lại hoàn toàn có thể phi thường đúng lúc xuất hiện.
.
.
.
.
.
"Tổ phụ Tổ mẫu nghe nói biểu đệ muội hoài thai, bảo các ngươi ngày mai trở về ăn cơm."
Diệp Mạch gật đầu, "Các ngươi dự định hoàn thành mọi việc trong năm nay?"
Trong khoảng thời gian này, quan hệ với công chúa tiến triển nhanh chóng, Cố Sầm hiện giờ đang tự mãn, vẻ mặt luôn khiến người ta muốn đấm vào mặt: "Ngày là trong cung định ra, trong cung quyết định khi nào thì Bá phủ làm khi đó."
Diệp Mạch nhếch môi, thấy hắn như vậy, cảm thấy nên đánh cho một đấm: "Ta đã quên nói cho ngươi biết, trước kia Công chúa đặc biệt thích trèo tường vào Tùng Cảnh viện."
Cố Sầm sững sờ kinh ngạc, quay đầu lại cứng đờ, cùng công chúa trên đầu tường bốn mắt nhìn nhau.
.
.
.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...