Thời gian ấn định hôn lễ là vào ngày 9 tháng 4, do bà Thiệu chọn, nghe nói là ngày lành.
Ngạn Hi không hiểu cái này bèn thuận miệng hỏi một câu.
“Là nhẫn cưới của ba tui.” Thiệu Sanh Tinh kiêu ngạo hất cằm lên, sau đó cầm một cái hộp mở ra: “Cậu coi.”
Quản gia mở cửa, chờ khi thấy rõ người đứng ở bên ngoài không khỏi kinh ngạc: “Phu nhân, sao bà lại đến đây?”
Nhã Thư nhìn trái phải một lát, đoạn nói: “Cái này, rất đẹp.”
Ngạn Hi ôm Thiệu Sanh Tinh ngồi lên đùi cắt móng tay cho nó, xong xuôi bảo Thiệu Sanh Tinh tự mình cầm thùng rác nhỏ trên bàn vứt móng tay vụn vào.“Cầu tự? Ý anh là sao?” Cậu thò đầu qua, vừa nhìn thấy chữ lập tức nhảy dựng: “Em không muốn.
Chắc chắn ngày 9 tháng 4 tương sinh tương khắc với em như nước với lửa!” Thiệu Chí Thần lấy điện thoại di động ra cho Ngạn Hi xem những gì mẹ mình nói: “Em xem, ngày 9 tháng 4 hợp cưới gả, gặp người thân, cầu tự…”
Tầm mắt Thiệu Chí Thần rời khỏi điện thoại di động: “Em muốn thì tôi muốn.”
Ngạn Hi cho nó ý kiến: “Nhóc mập thì sao? Không phải thằng nhóc là bạn tốt của con à?”
Thiệu Chí Thần hơi chần chờ: “Nhưng đây là chuyên môn tìm thầy tính.”“Cầu tự? Ý anh là sao?” Cậu thò đầu qua, vừa nhìn thấy chữ lập tức nhảy dựng: “Em không muốn.
Chắc chắn ngày 9 tháng 4 tương sinh tương khắc với em như nước với lửa!”
Thiệu Chí Thần hơi chần chờ: “Nhưng đây là chuyên môn tìm thầy tính.”
“Ngày 9 tháng 4 là mẹ cầm sinh thần bát tự của hai đứa đi tính, sai người đi tới một ngôi chùa rất có tiếng ở Tần Lĩnh tìm thầy cầu, nghe nói tính rất chuẩn!”
Thiệu Chí Thần gật đầu, nói là đợi lát nữa gọi điện thoại cho bà Thiệu, từ chối ý tốt của bà.Thiệu Chí Thần hơi chần chờ: “Nhưng đây là chuyên môn tìm thầy tính.”
“Bảy tuổi, bảy tuổi ba đã tự mình biết giặt quần áo.” Ngạn Hi véo mũi nó một cái: “Còn con thì sao? Ngày nào cũng chỉ biết ném tất thối.”
“Còn một nghi thức cuối cùng!” Thiệu Sanh Tinh nói xong, đoạn chỉ vào miệng mình: “Chúng ta phải hôn.”
“Thiệu Sanh Tinh, thành tích thi tháng lần này thế nào?” Thiệu Chí Thần thấy nó dựa vào trong lòng Ngạn Hi không đi, đột nhiên mở miệng hỏi.Ngạn Hi: …“Mê tín dị đoan!” Ngạn Hi đi qua ôm vai hắn: “Trước một ngày cũng được mà anh.”
“Vậy em cảm thấy… Có thể để Nhã Thư qua chỗ Tinh Tinh.” Ý cậu là làm hoa đồng.
Cậu nhìn thoáng qua Thiệu Chí Thần ngồi bên cạnh, thấy hắn có vẻ không có hứng thú với đề tài trên, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Giống như lúc trước phát hiện cậu có thể sinh con, dường như hắn không có chấp niệm quá lớn đối với trẻ nhỏ.Buổi tối, Ngạn Hi nằm trên giường hỏi hắn: “Anh muốn có con hay không?”Thiệu Chí Thần gật đầu, nói là đợi lát nữa gọi điện thoại cho bà Thiệu, từ chối ý tốt của bà.
“Em cảm thấy thằng bé quá vất vả nên muốn giúp nó một phen.”
“Cầu tự? Ý anh là sao?” Cậu thò đầu qua, vừa nhìn thấy chữ lập tức nhảy dựng: “Em không muốn.
Chắc chắn ngày 9 tháng 4 tương sinh tương khắc với em như nước với lửa!”
Kết quả Ngạn Hi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bà Thiệu không nói tiếng nào, hôm sau đột nhiên qua nhà thăm hỏi!Kết quả Ngạn Hi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bà Thiệu không nói tiếng nào, hôm sau đột nhiên qua nhà thăm hỏi!
“Con?” Ngạn Hi sửng sốt: “Con sao ạ?”
Điểm quan trọng là 5.000 tệ sao?!!
Thiệu phu nhân kéo cậu ngồi xuống sô pha: “Mẹ nói với con, trước không bàn tới tiền hương khói, con xem hoàng lịch này, bên trên nói ngày 9 tháng 4 nên cầu tự, con còn chờ cái gì nữa? Sinh thêm đứa nữa cho mình, tìm một đứa bạn cho Tinh Tinh.”
Thiệu Sanh Tinh lắc đầu: “Không đúng, để tui hướng dẫn cậu làm một lần.”“Là nhẫn cưới của ba tui.” Thiệu Sanh Tinh kiêu ngạo hất cằm lên, sau đó cầm một cái hộp mở ra: “Cậu coi.”Khi đó ba người vừa ăn cơm tối xong, đang nằm trên sô pha xem thời sự.
“Tất nhiên là tôi rất muốn, cực kỳ muốn.” Thiệu Chí Thần dán bên tai cậu thổi một hơi: “Tôi cực kỳ muốn bắn XX vào trong xx của em.”
Tầm mắt Thiệu Chí Thần rời khỏi điện thoại di động: “Em muốn thì tôi muốn.”
Thiệu Sanh Tinh kéo Nhã Thư lẻn vào phòng ngủ chính, thành thạo mở tủ đầu giường ra: “Nhã Thư, cậu qua xem này.”
Ngạn Hi nở nụ cười ngây ngô: “Anh không thích sao? Em tưởng anh sẽ rất muốn.”Ngạn Hi ôm Thiệu Sanh Tinh ngồi lên đùi cắt móng tay cho nó, xong xuôi bảo Thiệu Sanh Tinh tự mình cầm thùng rác nhỏ trên bàn vứt móng tay vụn vào.
“Đúng không?” Thiệu Sanh Tinh lại mở ra một cái khác: “Cái này cũng đẹp, chẳng qua không sáng như cái kia.”
“Em cảm thấy thằng bé quá vất vả nên muốn giúp nó một phen.”
“Bảy tuổi, bảy tuổi ba đã tự mình biết giặt quần áo.” Ngạn Hi véo mũi nó một cái: “Còn con thì sao? Ngày nào cũng chỉ biết ném tất thối.”“Tất nhiên là tôi rất muốn, cực kỳ muốn.” Thiệu Chí Thần dán bên tai cậu thổi một hơi: “Tôi cực kỳ muốn bắn XX vào trong xx của em.”“Giời ạ! Thiệu Sanh Tinh, con học lớp ba rồi mà còn muốn người khác cắt móng tay cho mình?” Ngạn Hi vừa nói vừa cắt cho nó: “Mấy bạn nhỏ khác đều rất tự lập.”
Ngạn Hi: …
Ngạn Hi nghiêm túc gật đầu: “Ba cũng cảm thấy ba con nói đúng.”
Thiệu Sanh Tinh: Ok, đến lúc đó lấy cái nhẫn này!
Thời gian ấn định hôn lễ là vào ngày 9 tháng 4, do bà Thiệu chọn, nghe nói là ngày lành.
Ngạn Hi không hiểu cái này bèn thuận miệng hỏi một câu. “Là nhẫn cưới của ba tui.” Thiệu Sanh Tinh kiêu ngạo hất cằm lên, sau đó cầm một cái hộp mở ra: “Cậu coi.”Thiệu Sanh Tinh lười biếng ngáp một cái: “Thiệu Sanh Tinh mới bảy tuổi, Thiệu Sanh Tinh không tự lập.”
Nhã Thư thưởng thức xong vội vàng nói: “Em, em em! Mau mau cất lại chỗ cũ, bị chú, bị chú biết là toi đời!”
Thiệu Sanh Tinh rất khó chịu, nếu thi được vào top 10 thì chẳng phải sau này nó không còn lý do tìm Nhã Thư phụ đạo sao?!
Chính là đứa nhỏ muốn cậu làm mẹ kế, còn nói với Thiệu Sanh Tinh là mẹ ai cũng thơm tho mềm mại.
Ngạn Hi nghiêm túc gật đầu: “Ba cũng cảm thấy ba con nói đúng.”Ngạn Hi thấy dáng vẻ ủ ê của nó liền muốn bật cười, cậu hỏi: “Lúc trước bảo con mời bạn bè đến dự đám cưới con mời chưa?”“Bảy tuổi, bảy tuổi ba đã tự mình biết giặt quần áo.” Ngạn Hi véo mũi nó một cái: “Còn con thì sao? Ngày nào cũng chỉ biết ném tất thối.”
Ngạn Hi ôm Thiệu Sanh Tinh ngồi lên đùi cắt móng tay cho nó, xong xuôi bảo Thiệu Sanh Tinh tự mình cầm thùng rác nhỏ trên bàn vứt móng tay vụn vào.Nhã Thư thưởng thức xong vội vàng nói: “Em, em em! Mau mau cất lại chỗ cũ, bị chú, bị chú biết là toi đời!”Tròng mắt Thiệu Sanh xoay chuyển: “Tất nhiên là con mời rồi ạ, chẳng qua có rất nhiều bạn không rảnh nên không tới được.”Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Thời điểm Ngạn Hi nói những lời này không phát hiện có điểm nào không đúng, song lại không biết Thiệu Chí Thần đã nhìn mình nhiều thêm mấy lần.
Ngạn HI còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, chưa chuẩn bị sẵn sàng mà có con là hành vi vô trách nhiệm, Ngạn Hi không muốn làm một người cha vô trách nhiệm, điều này có khác gì cha mẹ năm xưa vứt cậu trước cửa cô nhi viện?
“Em cảm thấy thằng bé quá vất vả nên muốn giúp nó một phen.”Ngạn Hi gãi mũi rồi lại xoa xoa tay: “Cái… cái kia con chưa vội.”Sáu tuổi cậu được nhận nuôi, nhưng thực ra lúc ở cô nhi viện cậu đã có thể tự mình chăm sóc bản thân, thậm chí còn giúp mấy dì ở cô nhi viện chăm sóc các em nhỏ hơn mình.
Trẻ con ở cô nhi viện đều trưởng thành khá sớm, cậu cũng không ngoại lệ.
Sau khi biết vẻ ngoài của mình được người khác yêu thích, cậu luôn biểu hiện ngoan ngoãn trước mặt các thầy cô, bởi vì chỉ có như vậy cậu mới có thể được thầy cô chăm sóc, mau chóng rời khỏi nơi đó ra ngoài.
Sau đó hai đứa dựa theo các bước Thiệu Sanh Tinh nói rồi trao đổi nhẫn.
Bởi vì kích thước của nhẫn khá lớn nên đeo lên tay trẻ con rất dễ rơi, cho nên hai đứa liền kẹp chặt tay không cho nhẫn rơi xuống.Thiệu Sanh Tinh lười biếng ngáp một cái: “Thiệu Sanh Tinh mới bảy tuổi, Thiệu Sanh Tinh không tự lập.”Không phải nói cô nhi viện không tốt, nhưng mà nơi đó khiến cậu cảm thấy vô cùng áp lực, bởi vì không ai ở đấy có thể dành hết tình yêu cho cậu.
Ngạn Hi rất tham lam, cậu không thỏa mãn, cậu muốn có một gia đình của chính mình.
“Không có.” Thiệu Chí Thần tự động bỏ qua đứa con riêng kia.“Em cảm thấy thằng bé quá vất vả nên muốn giúp nó một phen.”“Thiệu Sanh Tinh, thành tích thi tháng lần này thế nào?” Thiệu Chí Thần thấy nó dựa vào trong lòng Ngạn Hi không đi, đột nhiên mở miệng hỏi.
Ngạn HI còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, chưa chuẩn bị sẵn sàng mà có con là hành vi vô trách nhiệm, Ngạn Hi không muốn làm một người cha vô trách nhiệm, điều này có khác gì cha mẹ năm xưa vứt cậu trước cửa cô nhi viện?
Ngạn Hi thấy dáng vẻ ủ ê của nó liền muốn bật cười, cậu hỏi: “Lúc trước bảo con mời bạn bè đến dự đám cưới con mời chưa?”
Thiệu Chí Thần buồn cười liếc mắt nhìn cậu một cái: “Nhanh như vậy đã muốn tìm người yêu cho con trai à?”Thiệu Sanh Tinh chọt chọt ngón tay: “Tiến bộ hơn so với lần trước rất nhiều ạ.
Nhưng mà con vẫn đề nghị nên để Nhã Thư tiếp tục đến nhà làm giáo viên dạy kèm cho con!”
“Còn không phải bởi vì con sao!” Thiệu phu nhân chỉ chỉ Ngạn Hi.
Cậu lựa chọn bỏ qua đề tài này: “Bên nhà các anh chắc không có đứa nhỏ nào cùng tuổi với Thiệu Sanh Tinh đâu nhỉ?”
“Nhưng… Nhưng thầy nào cũng có lúc tính toán sai phải không mẹ?”Ngạn Hi cười ha ha định chọc nó tiếp, kết quả chuông cửa vang lên.
Cậu theo bản năng quay đầu nhìn, thấy quản gia đi tới bên huyền quan mở cửa.“Có phải con quên mình học nhảy lớp không? Nếu thi giữa kỳ không đạt top 10 ba sẽ cho con quay về lớp 1.”
Cậu nhìn thoáng qua Thiệu Chí Thần ngồi bên cạnh, thấy hắn có vẻ không có hứng thú với đề tài trên, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Giống như lúc trước phát hiện cậu có thể sinh con, dường như hắn không có chấp niệm quá lớn đối với trẻ nhỏ.
“Mẹ biết, người trẻ mấy đứa đều nói phải thuận theo tự nhiên.” Thoạt nhìn Thiệu phu nhân rất dễ nói chuyện: “Mẹ cũng không bảo mấy đứa phải có luôn, chỉ muốn thừa dịp tốt này để kết hôn, không chừng đến lúc muốn sinh nở cũng không cần phí sức mà có luôn, con nói đúng không?”
Thiệu Sanh Tinh gật đầu: “Tui đã nhớ kỹ!”“A! Sao lại có thể như vậy?” Thiệu Sanh Tinh nóng nảy nhìn về phía Ngạn Hi: “Ba nhỏ ơi!”
“Mẹ biết, người trẻ mấy đứa đều nói phải thuận theo tự nhiên.” Thoạt nhìn Thiệu phu nhân rất dễ nói chuyện: “Mẹ cũng không bảo mấy đứa phải có luôn, chỉ muốn thừa dịp tốt này để kết hôn, không chừng đến lúc muốn sinh nở cũng không cần phí sức mà có luôn, con nói đúng không?”
Ngạn Hi nghiêm túc gật đầu: “Ba cũng cảm thấy ba con nói đúng.”
Bé chỉ cái Thiệu Chí Thần mua kia.
Sau đó hai đứa dựa theo các bước Thiệu Sanh Tinh nói rồi trao đổi nhẫn.
Bởi vì kích thước của nhẫn khá lớn nên đeo lên tay trẻ con rất dễ rơi, cho nên hai đứa liền kẹp chặt tay không cho nhẫn rơi xuống.Thiệu Sanh Tinh rất khó chịu, nếu thi được vào top 10 thì chẳng phải sau này nó không còn lý do tìm Nhã Thư phụ đạo sao?!
“Không có.” Thiệu Chí Thần tự động bỏ qua đứa con riêng kia.
“Không có gì.” Thiệu Sanh Tinh xua tay, cất một chiếc hộp nhẫn khác về hộp: “Cậu có biết đến lúc đó hoa đồng phải làm gì không?””Ngạn Hi thấy dáng vẻ ủ ê của nó liền muốn bật cười, cậu hỏi: “Lúc trước bảo con mời bạn bè đến dự đám cưới con mời chưa?”
Thiệu Chí Thần lấy điện thoại di động ra cho Ngạn Hi xem những gì mẹ mình nói: “Em xem, ngày 9 tháng 4 hợp cưới gả, gặp người thân, cầu tự…”
Ngạn Hi gãi mũi rồi lại xoa xoa tay: “Cái… cái kia con chưa vội.”
“Không có.” Thiệu Chí Thần tự động bỏ qua đứa con riêng kia.Không phải nói cô nhi viện không tốt, nhưng mà nơi đó khiến cậu cảm thấy vô cùng áp lực, bởi vì không ai ở đấy có thể dành hết tình yêu cho cậu.
Ngạn Hi rất tham lam, cậu không thỏa mãn, cậu muốn có một gia đình của chính mình.Tròng mắt Thiệu Sanh xoay chuyển: “Tất nhiên là con mời rồi ạ, chẳng qua có rất nhiều bạn không rảnh nên không tới được.”
“Có phải con quên mình học nhảy lớp không? Nếu thi giữa kỳ không đạt top 10 ba sẽ cho con quay về lớp 1.”Thực tế là nó chỉ nói với một vài đứa.
Thiệu Chí Thần lấy điện thoại di động ra cho Ngạn Hi xem những gì mẹ mình nói: “Em xem, ngày 9 tháng 4 hợp cưới gả, gặp người thân, cầu tự…”
“Không có gì.” Thiệu Sanh Tinh xua tay, cất một chiếc hộp nhẫn khác về hộp: “Cậu có biết đến lúc đó hoa đồng phải làm gì không?””Cách mấy ngày cuối tuần, đến thời gian hẹn làm vest, thợ may tới nhà lấy số đo, chẳng mấy chốc đã đo xong.
Ngạn Hi bảo hai đứa nhỏ tự mình ngồi chơi một lát, còn cậu đi đến quán cà phê mèo.Ngạn Hi cho nó ý kiến: “Nhóc mập thì sao? Không phải thằng nhóc là bạn tốt của con à?”
Ngạn Hi: …
Ngạn Hi nở nụ cười ngây ngô: “Anh không thích sao? Em tưởng anh sẽ rất muốn.”
Sáu tuổi cậu được nhận nuôi, nhưng thực ra lúc ở cô nhi viện cậu đã có thể tự mình chăm sóc bản thân, thậm chí còn giúp mấy dì ở cô nhi viện chăm sóc các em nhỏ hơn mình.
Trẻ con ở cô nhi viện đều trưởng thành khá sớm, cậu cũng không ngoại lệ.
Sau khi biết vẻ ngoài của mình được người khác yêu thích, cậu luôn biểu hiện ngoan ngoãn trước mặt các thầy cô, bởi vì chỉ có như vậy cậu mới có thể được thầy cô chăm sóc, mau chóng rời khỏi nơi đó ra ngoài.
Ngạn Hi nở nụ cười ngây ngô: “Anh không thích sao? Em tưởng anh sẽ rất muốn.”Chính là đứa nhỏ muốn cậu làm mẹ kế, còn nói với Thiệu Sanh Tinh là mẹ ai cũng thơm tho mềm mại.
Mặc dù Nhã Thư có chút sợ hãi, nhưng chung quy trẻ con vẫn rất tò mò, bé đi qua quỳ dưới mặt đất cùng Thiệu Sanh Tinh: “Oa, cái này, cái này là…”
Thiệu Chí Thần gật đầu, nói là đợi lát nữa gọi điện thoại cho bà Thiệu, từ chối ý tốt của bà.“À… Nó nói nhất định sẽ đến.” Ngoài mặt Thiệu Sanh Tinh có chút không vui: “Con với nó không phải bạn tốt gì đâu.
Bây giờ con cảm thấy rất hối hận khi mời nó, chắc chắn nó sẽ quét sạch bàn ăn!”
Thiệu Sanh Tinh chọt chọt ngón tay: “Tiến bộ hơn so với lần trước rất nhiều ạ.
Nhưng mà con vẫn đề nghị nên để Nhã Thư tiếp tục đến nhà làm giáo viên dạy kèm cho con!”Ngạn Hi cười ha ha định chọc nó tiếp, kết quả chuông cửa vang lên.
Cậu theo bản năng quay đầu nhìn, thấy quản gia đi tới bên huyền quan mở cửa.
Thiệu Sanh Tinh gật đầu: “Tui đã nhớ kỹ!”
“Mê tín dị đoan!” Ngạn Hi đi qua ôm vai hắn: “Trước một ngày cũng được mà anh.”
Ngạn HI còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, chưa chuẩn bị sẵn sàng mà có con là hành vi vô trách nhiệm, Ngạn Hi không muốn làm một người cha vô trách nhiệm, điều này có khác gì cha mẹ năm xưa vứt cậu trước cửa cô nhi viện?Quản gia mở cửa, chờ khi thấy rõ người đứng ở bên ngoài không khỏi kinh ngạc: “Phu nhân, sao bà lại đến đây?”
“Còn một nghi thức cuối cùng!” Thiệu Sanh Tinh nói xong, đoạn chỉ vào miệng mình: “Chúng ta phải hôn.”
Ngạn Hi thấy Thiệu phu nhân tiến vào, vội vàng buông Thiệu Sanh Tinh xuống, đứng lên theo Thiệu Chí Thần: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Kết quả Ngạn Hi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bà Thiệu không nói tiếng nào, hôm sau đột nhiên qua nhà thăm hỏi!“Còn không phải bởi vì con sao!” Thiệu phu nhân chỉ chỉ Ngạn Hi.
Kết quả Ngạn Hi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bà Thiệu không nói tiếng nào, hôm sau đột nhiên qua nhà thăm hỏi!
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Thời điểm Ngạn Hi nói những lời này không phát hiện có điểm nào không đúng, song lại không biết Thiệu Chí Thần đã nhìn mình nhiều thêm mấy lần.
Hết chương 71Ngạn Hi thấy Thiệu phu nhân tiến vào, vội vàng buông Thiệu Sanh Tinh xuống, đứng lên theo Thiệu Chí Thần: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”“Con?” Ngạn Hi sửng sốt: “Con sao ạ?”
Ngạn Hi thấy Thiệu phu nhân tiến vào, vội vàng buông Thiệu Sanh Tinh xuống, đứng lên theo Thiệu Chí Thần: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Thời gian ấn định hôn lễ là vào ngày 9 tháng 4, do bà Thiệu chọn, nghe nói là ngày lành.
Ngạn Hi không hiểu cái này bèn thuận miệng hỏi một câu. “Ngày 9 tháng 4 là mẹ cầm sinh thần bát tự của hai đứa đi tính, sai người đi tới một ngôi chùa rất có tiếng ở Tần Lĩnh tìm thầy cầu, nghe nói tính rất chuẩn!”
“Thiệu Sanh Tinh, thành tích thi tháng lần này thế nào?” Thiệu Chí Thần thấy nó dựa vào trong lòng Ngạn Hi không đi, đột nhiên mở miệng hỏi.
“Nhưng… Nhưng thầy nào cũng có lúc tính toán sai phải không mẹ?”
Kết quả Ngạn Hi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bà Thiệu không nói tiếng nào, hôm sau đột nhiên qua nhà thăm hỏi!
“Vậy em cảm thấy… Có thể để Nhã Thư qua chỗ Tinh Tinh.” Ý cậu là làm hoa đồng.“Nhưng mẹ đã quyên góp 5.000 tiền hương khói!” Thiệu phu nhân trừng đôi mắt thuần một màu lam, nói ra những lời khiến Ngạn Hi vô lực phản bác.
“Còn không phải bởi vì con sao!” Thiệu phu nhân chỉ chỉ Ngạn Hi.
Ngạn Hi cho nó ý kiến: “Nhóc mập thì sao? Không phải thằng nhóc là bạn tốt của con à?”Điểm quan trọng là 5.000 tệ sao?!!
Hết chương 71
Nhã Thư lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: “Nhớ cái gì?”Thiệu phu nhân kéo cậu ngồi xuống sô pha: “Mẹ nói với con, trước không bàn tới tiền hương khói, con xem hoàng lịch này, bên trên nói ngày 9 tháng 4 nên cầu tự, con còn chờ cái gì nữa? Sinh thêm đứa nữa cho mình, tìm một đứa bạn cho Tinh Tinh.”
“Hả???”
Ngạn Hi: …Ngạn Hi gãi mũi rồi lại xoa xoa tay: “Cái… cái kia con chưa vội.”
Tầm mắt Thiệu Chí Thần rời khỏi điện thoại di động: “Em muốn thì tôi muốn.”“Mẹ biết, người trẻ mấy đứa đều nói phải thuận theo tự nhiên.” Thoạt nhìn Thiệu phu nhân rất dễ nói chuyện: “Mẹ cũng không bảo mấy đứa phải có luôn, chỉ muốn thừa dịp tốt này để kết hôn, không chừng đến lúc muốn sinh nở cũng không cần phí sức mà có luôn, con nói đúng không?”
Ngạn Hi gãi mũi rồi lại xoa xoa tay: “Cái… cái kia con chưa vội.”
“Wow… Thật là sáng, lấp lánh!”
Ngạn Hi cười ha ha định chọc nó tiếp, kết quả chuông cửa vang lên.
Cậu theo bản năng quay đầu nhìn, thấy quản gia đi tới bên huyền quan mở cửa.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Thời điểm Ngạn Hi nói những lời này không phát hiện có điểm nào không đúng, song lại không biết Thiệu Chí Thần đã nhìn mình nhiều thêm mấy lần.Ngạn Hi cho nó ý kiến: “Nhóc mập thì sao? Không phải thằng nhóc là bạn tốt của con à?”Đã nói đến vậy, nếu Ngạn Hi không đồng ý thì có vẻ không nể mặt bà.
Cậu cười gượng gạo gật đầu, trong lòng có chút vướng mắc.
Mặc dù ngoài lời không sai, nhưng cho dù có thuận theo tự nhiên thì cậu vẫn là đàn ông, chắc chắn giá trị quan đắp nặn suốt 22 năm sẽ không thay đổi nhanh như vậy.
Cậu không tưởng tượng nổi dáng vẻ của một sinh linh nhảy từ trong bụng mình ra.
Buổi tối, Ngạn Hi nằm trên giường hỏi hắn: “Anh muốn có con hay không?”
Sáu tuổi cậu được nhận nuôi, nhưng thực ra lúc ở cô nhi viện cậu đã có thể tự mình chăm sóc bản thân, thậm chí còn giúp mấy dì ở cô nhi viện chăm sóc các em nhỏ hơn mình.
Trẻ con ở cô nhi viện đều trưởng thành khá sớm, cậu cũng không ngoại lệ.
Sau khi biết vẻ ngoài của mình được người khác yêu thích, cậu luôn biểu hiện ngoan ngoãn trước mặt các thầy cô, bởi vì chỉ có như vậy cậu mới có thể được thầy cô chăm sóc, mau chóng rời khỏi nơi đó ra ngoài. Ngạn Hi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, chưa chuẩn bị sẵn sàng mà có con là hành vi vô trách nhiệm, Ngạn Hi không muốn làm một người cha vô trách nhiệm, điều này có khác gì cha mẹ năm xưa vứt cậu trước cửa cô nhi viện?
Ngạn Hi cười ha ha định chọc nó tiếp, kết quả chuông cửa vang lên.
Cậu theo bản năng quay đầu nhìn, thấy quản gia đi tới bên huyền quan mở cửa.
Cậu nhìn thoáng qua Thiệu Chí Thần ngồi bên cạnh, thấy hắn có vẻ không có hứng thú với đề tài trên, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Giống như lúc trước phát hiện cậu có thể sinh con, dường như hắn không có chấp niệm quá lớn đối với trẻ nhỏ.
Thiệu Sanh Tinh kéo Nhã Thư lẻn vào phòng ngủ chính, thành thạo mở tủ đầu giường ra: “Nhã Thư, cậu qua xem này.”Cậu nhìn thoáng qua Thiệu Chí Thần ngồi bên cạnh, thấy hắn có vẻ không có hứng thú với đề tài trên, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Giống như lúc trước phát hiện cậu có thể sinh con, dường như hắn không có chấp niệm quá lớn đối với trẻ nhỏ.
“Có phải con quên mình học nhảy lớp không? Nếu thi giữa kỳ không đạt top 10 ba sẽ cho con quay về lớp 1.”
Quản gia mở cửa, chờ khi thấy rõ người đứng ở bên ngoài không khỏi kinh ngạc: “Phu nhân, sao bà lại đến đây?”Cách mấy ngày cuối tuần, đến thời gian hẹn làm vest, thợ may tới nhà lấy số đo, chẳng mấy chốc đã đo xong.
Ngạn Hi bảo hai đứa nhỏ tự mình ngồi chơi một lát, còn cậu đi đến quán cà phê mèo.Buổi tối, Ngạn Hi nằm trên giường hỏi hắn: “Anh muốn có con hay không?”
“A! Sao lại có thể như vậy?” Thiệu Sanh Tinh nóng nảy nhìn về phía Ngạn Hi: “Ba nhỏ ơi!”
“Có phải con quên mình học nhảy lớp không? Nếu thi giữa kỳ không đạt top 10 ba sẽ cho con quay về lớp 1.”
Tầm mắt Thiệu Chí Thần rời khỏi điện thoại di động: “Em muốn thì tôi muốn.”
Không phải nói cô nhi viện không tốt, nhưng mà nơi đó khiến cậu cảm thấy vô cùng áp lực, bởi vì không ai ở đấy có thể dành hết tình yêu cho cậu.
Ngạn Hi rất tham lam, cậu không thỏa mãn, cậu muốn có một gia đình của chính mình.Điểm quan trọng là 5.000 tệ sao?!!Ngạn Hi nở nụ cười ngây ngô: “Anh không thích sao? Em tưởng anh sẽ rất muốn.”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Thời điểm Ngạn Hi nói những lời này không phát hiện có điểm nào không đúng, song lại không biết Thiệu Chí Thần đã nhìn mình nhiều thêm mấy lần.
Ngạn Hi thấy Thiệu phu nhân tiến vào, vội vàng buông Thiệu Sanh Tinh xuống, đứng lên theo Thiệu Chí Thần: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
“Đúng không?” Thiệu Sanh Tinh lại mở ra một cái khác: “Cái này cũng đẹp, chẳng qua không sáng như cái kia.”“Tất nhiên là tôi rất muốn, cực kỳ muốn.” Thiệu Chí Thần dán bên tai cậu thổi một hơi: “Tôi cực kỳ muốn bắn XX vào trong xx của em.”
Thiệu Sanh Tinh lắc đầu: “Không đúng, để tui hướng dẫn cậu làm một lần.”
Nhã Thư lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: “Nhớ cái gì?”
“Mê tín dị đoan!” Ngạn Hi đi qua ôm vai hắn: “Trước một ngày cũng được mà anh.”Ngạn Hi: …
Sáu tuổi cậu được nhận nuôi, nhưng thực ra lúc ở cô nhi viện cậu đã có thể tự mình chăm sóc bản thân, thậm chí còn giúp mấy dì ở cô nhi viện chăm sóc các em nhỏ hơn mình.
Trẻ con ở cô nhi viện đều trưởng thành khá sớm, cậu cũng không ngoại lệ.
Sau khi biết vẻ ngoài của mình được người khác yêu thích, cậu luôn biểu hiện ngoan ngoãn trước mặt các thầy cô, bởi vì chỉ có như vậy cậu mới có thể được thầy cô chăm sóc, mau chóng rời khỏi nơi đó ra ngoài.
“Đúng không?” Thiệu Sanh Tinh lại mở ra một cái khác: “Cái này cũng đẹp, chẳng qua không sáng như cái kia.”
Mẹ kiếp, dâm dê!
Nhã Thư lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: “Nhớ cái gì?”
Khi đó ba người vừa ăn cơm tối xong, đang nằm trên sô pha xem thời sự.
Đã nói đến vậy, nếu Ngạn Hi không đồng ý thì có vẻ không nể mặt bà.
Cậu cười gượng gạo gật đầu, trong lòng có chút vướng mắc.
Mặc dù ngoài lời không sai, nhưng cho dù có thuận theo tự nhiên thì cậu vẫn là đàn ông, chắc chắn giá trị quan đắp nặn suốt 22 năm sẽ không thay đổi nhanh như vậy.
Cậu không tưởng tượng nổi dáng vẻ của một sinh linh nhảy từ trong bụng mình ra.Mặc dù Nhã Thư có chút sợ hãi, nhưng chung quy trẻ con vẫn rất tò mò, bé đi qua quỳ dưới mặt đất cùng Thiệu Sanh Tinh: “Oa, cái này, cái này là…”Thiệu Sanh Tinh lười biếng ngáp một cái: “Thiệu Sanh Tinh mới bảy tuổi, Thiệu Sanh Tinh không tự lập.”Cậu lựa chọn bỏ qua đề tài này: “Bên nhà các anh chắc không có đứa nhỏ nào cùng tuổi với Thiệu Sanh Tinh đâu nhỉ?”
Mẹ kiếp, dâm dê!
“Cầu tự? Ý anh là sao?” Cậu thò đầu qua, vừa nhìn thấy chữ lập tức nhảy dựng: “Em không muốn.
Chắc chắn ngày 9 tháng 4 tương sinh tương khắc với em như nước với lửa!” “Không có.” Thiệu Chí Thần tự động bỏ qua đứa con riêng kia.
“Con?” Ngạn Hi sửng sốt: “Con sao ạ?”
“Ngày 9 tháng 4 là mẹ cầm sinh thần bát tự của hai đứa đi tính, sai người đi tới một ngôi chùa rất có tiếng ở Tần Lĩnh tìm thầy cầu, nghe nói tính rất chuẩn!”
“Nhưng… Nhưng thầy nào cũng có lúc tính toán sai phải không mẹ?”Nhã Thư lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: “Nhớ cái gì?”“Vậy em cảm thấy… Có thể để Nhã Thư qua chỗ Tinh Tinh.” Ý cậu là làm hoa đồng.
Thực tế là nó chỉ nói với một vài đứa.
Nhã Thư nói: “Biết, phải… phải rắc hoa cho cô dâu và chú rể.”Thiệu Chí Thần buồn cười liếc mắt nhìn cậu một cái: “Nhanh như vậy đã muốn tìm người yêu cho con trai à?”
Thiệu Chí Thần buồn cười liếc mắt nhìn cậu một cái: “Nhanh như vậy đã muốn tìm người yêu cho con trai à?”
Ngạn Hi nghiêm túc gật đầu: “Ba cũng cảm thấy ba con nói đúng.”“Em cảm thấy thằng bé quá vất vả nên muốn giúp nó một phen.”
Cậu lựa chọn bỏ qua đề tài này: “Bên nhà các anh chắc không có đứa nhỏ nào cùng tuổi với Thiệu Sanh Tinh đâu nhỉ?”
Cách mấy ngày cuối tuần, đến thời gian hẹn làm vest, thợ may tới nhà lấy số đo, chẳng mấy chốc đã đo xong.
Ngạn Hi bảo hai đứa nhỏ tự mình ngồi chơi một lát, còn cậu đi đến quán cà phê mèo.
Thiệu Chí Thần buồn cười liếc mắt nhìn cậu một cái: “Nhanh như vậy đã muốn tìm người yêu cho con trai à?”Mặc dù Nhã Thư có chút sợ hãi, nhưng chung quy trẻ con vẫn rất tò mò, bé đi qua quỳ dưới mặt đất cùng Thiệu Sanh Tinh: “Oa, cái này, cái này là…”Thiệu Sanh Tinh kéo Nhã Thư lẻn vào phòng ngủ chính, thành thạo mở tủ đầu giường ra: “Nhã Thư, cậu qua xem này.”
Nhã Thư lo lắng hỏi: “Kết thúc chưa?”
“Hả???”Mặc dù Nhã Thư có chút sợ hãi, nhưng chung quy trẻ con vẫn rất tò mò, bé đi qua quỳ dưới mặt đất cùng Thiệu Sanh Tinh: “Oa, cái này, cái này là…”
“Nhưng… Nhưng thầy nào cũng có lúc tính toán sai phải không mẹ?”
Thiệu Sanh Tinh rất khó chịu, nếu thi được vào top 10 thì chẳng phải sau này nó không còn lý do tìm Nhã Thư phụ đạo sao?!
Thiệu Sanh Tinh: Ok, đến lúc đó lấy cái nhẫn này!“Mê tín dị đoan!” Ngạn Hi đi qua ôm vai hắn: “Trước một ngày cũng được mà anh.”“Là nhẫn cưới của ba tui.” Thiệu Sanh Tinh kiêu ngạo hất cằm lên, sau đó cầm một cái hộp mở ra: “Cậu coi.”
Nhã Thư thưởng thức xong vội vàng nói: “Em, em em! Mau mau cất lại chỗ cũ, bị chú, bị chú biết là toi đời!”
Bé chỉ cái Thiệu Chí Thần mua kia.“Wow… Thật là sáng, lấp lánh!”
Sau đó hai đứa dựa theo các bước Thiệu Sanh Tinh nói rồi trao đổi nhẫn.
Bởi vì kích thước của nhẫn khá lớn nên đeo lên tay trẻ con rất dễ rơi, cho nên hai đứa liền kẹp chặt tay không cho nhẫn rơi xuống.
Buổi tối, Ngạn Hi nằm trên giường hỏi hắn: “Anh muốn có con hay không?”“Đúng không?” Thiệu Sanh Tinh lại mở ra một cái khác: “Cái này cũng đẹp, chẳng qua không sáng như cái kia.”
Nhã Thư thưởng thức xong vội vàng nói: “Em, em em! Mau mau cất lại chỗ cũ, bị chú, bị chú biết là toi đời!”
Thiệu Sanh Tinh lắc đầu: “Không đúng, để tui hướng dẫn cậu làm một lần.”
Khi đó ba người vừa ăn cơm tối xong, đang nằm trên sô pha xem thời sự.
Bọn nó nên đem đồ trả lại chỗ cũ đúng không?Thiệu Sanh Tinh nháy mắt không thèm để ý: “Ba tui không có ở nhà, sẽ không biết đâu, cậu thích đôi nào hơn?”
Nhã Thư nhìn trái phải một lát, đoạn nói: “Cái này, rất đẹp.”
Thiệu Sanh Tinh: Ok, đến lúc đó lấy cái nhẫn này!Bé chỉ cái Thiệu Chí Thần mua kia.
Thiệu Sanh Tinh gật đầu: “Tui đã nhớ kỹ!”
“Mẹ biết, người trẻ mấy đứa đều nói phải thuận theo tự nhiên.” Thoạt nhìn Thiệu phu nhân rất dễ nói chuyện: “Mẹ cũng không bảo mấy đứa phải có luôn, chỉ muốn thừa dịp tốt này để kết hôn, không chừng đến lúc muốn sinh nở cũng không cần phí sức mà có luôn, con nói đúng không?”Nhã Thư lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: “Nhớ cái gì?”
Ngạn Hi ôm Thiệu Sanh Tinh ngồi lên đùi cắt móng tay cho nó, xong xuôi bảo Thiệu Sanh Tinh tự mình cầm thùng rác nhỏ trên bàn vứt móng tay vụn vào.
Đúng vậy, đến lúc đó.Ngạn HI còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, chưa chuẩn bị sẵn sàng mà có con là hành vi vô trách nhiệm, Ngạn Hi không muốn làm một người cha vô trách nhiệm, điều này có khác gì cha mẹ năm xưa vứt cậu trước cửa cô nhi viện?“Không có gì.” Thiệu Sanh Tinh xua tay, cất một chiếc hộp nhẫn khác về hộp: “Cậu có biết đến lúc đó hoa đồng phải làm gì không?””
Thiệu Sanh Tinh: Ok, đến lúc đó lấy cái nhẫn này!
Nhã Thư nói: “Biết, phải… phải rắc hoa cho cô dâu và chú rể.”
Bọn nó nên đem đồ trả lại chỗ cũ đúng không?Thiệu Sanh Tinh lắc đầu: “Không đúng, để tui hướng dẫn cậu làm một lần.”
Thiệu Sanh Tinh lắc đầu: “Không đúng, để tui hướng dẫn cậu làm một lần.”Sau đó hai đứa dựa theo các bước Thiệu Sanh Tinh nói rồi trao đổi nhẫn.
Bởi vì kích thước của nhẫn khá lớn nên đeo lên tay trẻ con rất dễ rơi, cho nên hai đứa liền kẹp chặt tay không cho nhẫn rơi xuống.
“A! Sao lại có thể như vậy?” Thiệu Sanh Tinh nóng nảy nhìn về phía Ngạn Hi: “Ba nhỏ ơi!”
Nhã Thư lo lắng hỏi: “Kết thúc chưa?”
Bé chỉ cái Thiệu Chí Thần mua kia.
Khi đó ba người vừa ăn cơm tối xong, đang nằm trên sô pha xem thời sự.Bọn nó nên đem đồ trả lại chỗ cũ đúng không?
“Không có.” Thiệu Chí Thần tự động bỏ qua đứa con riêng kia.
“Mẹ biết, người trẻ mấy đứa đều nói phải thuận theo tự nhiên.” Thoạt nhìn Thiệu phu nhân rất dễ nói chuyện: “Mẹ cũng không bảo mấy đứa phải có luôn, chỉ muốn thừa dịp tốt này để kết hôn, không chừng đến lúc muốn sinh nở cũng không cần phí sức mà có luôn, con nói đúng không?”“Còn một nghi thức cuối cùng!” Thiệu Sanh Tinh nói xong, đoạn chỉ vào miệng mình: “Chúng ta phải hôn.”
“Wow… Thật là sáng, lấp lánh!”“Hả???”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...