Sau Khi Gả Cho Ông Cha Có Phong Cách Thời Trang Smart Của Tra Công


Ngạn Hi dùng vẻ mặt vặn vẹo nhìn chằm chằm chiếc mũ lông màu xanh huỳnh quang trên đầu hai giây, tiếp theo tầm mắt chuyển sang thùng rác bên cạnh.

Chỉ cần tốc độ ném mũ của cậu đủ nhanh thì cái danh hiệu Smart ngu ngốc kia sẽ không tìm được cậu!
Tuy nhiên tốc độ của Ngạn Hi vẫn chưa đủ nhanh, bởi vì cậu nhìn thấy logo nhãn hiệu bên trong chiếc mũ: Yves Saint Laurent · Affi · Shermanst · Folland.

Nghe qua có vẻ sang phết.

Ngạn Hi móc điện thoại gõ tìm kiếm tên thương hiệu này trên Baidu.Á đù, hóa ra là một nhánh nhỏ thiết kế độc quyền của thương hiệu nổi tiếng quốc tế.

Cũng đúng thôi, có cửa hàng hay thương hiệu bình thường nào có thể làm ra chiếc mũ với quả màu thanh tân thoát tục thế kia?
Phong cách của nhà thiết kế này cũng hay thay đổi.

Ngạn Hi nhìn chiếc khăn quàng cổ theo kiểu mosaic mà năm trước anh ta bán đấu giá ở thương hội trị giá những 60.000 đô.

60.000 đô cho một chiếc khăn! Bộ mấy người dát kim cương lên à?
Tuy quả mũ của cậu không đẹp nhưng giá trị cũng không tầm thường, Ngạn Hi ôm nó vào ngực rồi cẩn thận mang về phòng thờ cúng.

Cậu dọn giá nhựa treo mũ một chút, lấy cái mũ đen trên đỉnh xuống, sau đó lại đặt chiếc mũ len lên.

Ngạn Hi đứng sang bên cạnh nhìn một lúc, cảm thấy món đồ chơi này vừa vô dụng vừa chiếm diện tích.

Buổi tối Thiệu Chí Thần trở về, có chút không vui nhìn đỉnh đầu trống trơn của Ngạn Hi.

"Cái mũ ban sáng đâu?"
Ngạn Hi ném quả dâu tây cuối cùng vào miệng rồi phủi tay: "Ở trong phòng."
Thiệu Chí Thần cởi áo khoác ngồi xuống bên cạnh cậu.

Ngay khi mông hắn vừa chạm sô pha, Ngạn Hi đã ba chân bốn cẳng nhảy dựng sang bên vịn tay ở đầu kia, sau đó ôm hai chân nghiêm túc ngồi xem chương trình truyền hình.

Thiệu Chí Thần nhướng mày: "Cậu trốn cái gì?"
Ngạn Hi dùng chân móc điều khiển từ xa đến chỗ mình, bắt đầu đổi kênh: "Tôi đánh không lại anh."

Vì vậy tôi chỉ có thể trốn.

Thiệu Chí Thần nói: "Cậu có biết bây giờ mình giống cái gì không?"
Ngạn Hi dùng khóe mắt liếc hắn: "Cái gì?"
"Tọa Sơn Điêu*."
"Anh..." Ngạn Hi cầm cái gối dựa bên cạnh ném lên đầu người đàn ông: "Nói ít một chút sẽ chết à!"
Thiệu Chí Thần dễ dàng bắt lấy gối dựa rồi kéo người qua.

Ngạn Hi có chút sững sờ khi bị ôm vai, chỉ nghe thấy người đàn ông kia nói: "Cuối tuần chúng ta cùng nhau đi ngâm suối nước nóng, buổi tối phải ở bên ngoài một đêm, cậu nhớ sắp xếp hành lý của bản thân cho kỹ."
Thiên thần và ác quỷ trong lòng Ngạn Hi lại bắt đầu đánh nhau, rốt cuộc cậu có nên đi hay không? Nếu lúc đi rồi còn phải đối phó với Thiệu Chí Thần thì cậu đau não chết mất, còn nếu không đi thì cậu sẽ bỏ lỡ cơ hội trở thành chúa tể vận may.

Thật sự quá khó để đưa ra lựa chọn.

Không biết vì sao, lần này Ngạn Hi bỗng nhiên có dự cảm mình chắc chắn sẽ trúng thưởng.

Mãi cho đến khi Hứa Vân Xuyên gọi điện lần thứ hai, loại dự cảm này trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

"Nghe nói có khách muốn tăng giá trị phần thưởng, đổi giải nhất thành một chiếc xe đạp leo núi."
Hai mắt Ngạn Hi sáng rực như đèn pha.

Mặc dù chiếc xe đạp bị Thiệu Sanh Tinh tháo rời của cậu đã được sửa, nhưng bây giờ thời tiết ngày càng trở lạnh, tay lái xe cứ như bị đúc bằng thạch cao không thể nhúc nhích được.

Hôm qua cậu còn phàn nàn chuyện này với Thiệu Chí Thần.

Vì chiếc xe đạp leo núi, cậu nhất định sẽ đi!
Ngạn Hi ngồi trên giường trầm tư chốc lát, nếu đã quyết định đi tắm suối nước nóng thì phải chuẩn bị đầy đủ kỹ càng.

"Làm thế nào để thoát khỏi sự tấn công của vị bá tổng quê mùa?"
Ngạn Hi gõ phím tạch tạch, đưa vấn đề này lên một diễn đàn nọ.

Chỉ trong chốc lát đã nhảy ra mấy câu trả lời.


—Đã 9012* rồi mà còn bá tổng quê mùa sao? Chủ thớt không cần thì giới thiệu cho tui đi!
—Chủ thớt đang show ân ái à? Chua hết cả mồm!
—Tất nhiên là nói rõ cho hắn mình không thích rồi!
—Lầu trên bị điên hả, đã nói là bá tổng rồi.

Bá tổng thèm nghe mấy người đồng ý hay không sao, người ta đè một phát xuống giường mần thịt ông làm được gì chắc! Em nói nè anh giai, anh giới thiệu cho em đi, hí hí hí!
—Tôi cảm thấy anh giai lầu trên nói cũng có lý.

Chủ thớt giới thiệu cho bá tổng một người là được đấy.

—Tôi khuyên chủ thớt nên tìm hiểu trước lý do vì sao người kia thích cậu, sau đó sửa sạch đi.

—Tôi xếp hàng chờ!
Ngạn Hi nghĩ nghĩ, cảm thấy mấy lời khuyên trên có đạo lý phết, cậu có thể thử từng cái xem thế nào.

Đầu tiên là giới thiệu một người cho Thiệu Chí Thần.

Nhưng số người cậu quen ở thành phố Hộ chẳng có là bao, làm sao để tìm người yêu cho Thiệu Chí Thần?
Ngạn Hi nằm trên giường vắt chân suy nghĩ.

Bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, cậu mở điện thoại nhắn tin với Thiệu Gia Giai.

Hi chà chà: Em giai có đó không? Anh muốn nhờ cưng một việc.

Là Giai Giai của anh ó: Có, nói đi.

Hi chà chà: Hai ngày nữa cậu giả vờ vô tình tiết lộ chuyện cuối tuần tôi và Thiệu Chí Thần đến khách sạn suối nước nóng Tây Sơn cho Trần Bạch Hoa, càng nhanh càng tốt.

Là Giai Giai của anh ó: Đầu cậu bị chập mạch à? Không sợ anh ta đến gây rối sao?

Hi chà chà: Đừng hỏi, hỏi nữa là tôi bị điên luôn đấy.

Nhỡ kỹ, đừng kể cho bên thứ ba về cuộc trò chuyện hôm nay giữa chúng ta.

Gây rối? Cậu chỉ hận Trần Nhiên Thư không thể quậy đến gà bay chó sủa, để Thiệu Chí Thần không có thời gian vờn cậu.

Khặc khặc khặc, cậu đúng là thiên tài.

Về phần điều thứ hai thì tương đối đơn giản.

Thiệu Chí Thần thích gì cậu không biết, nhưng hắn ghét cái gì cậu lại nắm rõ như lòng bàn tay.

Ngày hôm sau, Ngạn Hi không đánh răng rửa mặt, tóc tai bù xù đi xuống dưới lầu.

Bỏ qua tất cả ánh mắt khó hiểu của mọi người, cậu ngồi vào bàn ăn cơm.

Mặc dù chính cậu cũng cảm thấy hơi không ổn, nhưng điều này không quan trọng.

Ngạn Hi đánh mắt nhìn Thiệu Chí Thần, quả nhiên thấy hắn đang cau mày không vui, nhất thời cậu cảm thấy những chuyện mình làm đều có ý nghĩa hẳn.

Thiệu Chí Thần đặt tách cà phê trong tay xuống: "Hôm qua tôi chỉ đùa một chút thôi, cậu không cần thật sự..."
Thật sự biến mình thành Tọa Sơn Điêu.

Ngạn Hi làm như mất khả năng nghe hiểu tạm thời, bưng bát húp một ngụm cháo bí đỏ lớn, sau đó dùng tay lau miệng một cách tục tằng, nở nụ cười phóng khoáng: "Ha ha, tôi thích như vậy!"
Thiệu Chí Thần: "..."
Chờ tên kia đi làm, Ngạn Hi trốn vào phòng tập thể hình suốt cả buổi sáng, lúc đi ra ngoài người đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Cậu nâng tay ngửi một cái, dạ dày lập tức cuộn trào.

Quả nhiên, đả thương địch thủ tám trăm, tự tổn hại mình một nghìn.

Ngạn Hi cũng không đi tắm luôn mà nằm ườn cho đến hết ngày.

Buổi tối Thiệu Chí Thần trở về, lúc đi ngang qua Ngạn Hi hắn bỗng ngửi thấy một mùi kỳ quái.

Hắn chần chừ tiến sát lại gần Ngạn Hi hai bước hỏi: "Cậu có ngửi thấy mùi gì không?"
Ngạn Hi gãi gãi chân mình: "Không, có mùi gì à?"

Đúng lúc Thiệu Sanh Tinh đeo cặp sách bước từ cửa vào, đột nhiên bước chân của nó trở nên loạng choạng khi đi ngang qua sô pha, tiếp đó che ngực nôn khan.

Ngạn Hi cảm thấy Thiệu Sanh Tinh diễn quá lố, không phải mới chỉ một ngày cậu chưa làm vệ sinh cá nhân thôi sao? Đâu cần đến mức thế chứ!
Khóe mắt Thiệu Chí Thần giật giật, gọi thím Lưu qua: "Cả ngày nay cậu ta bốc mùi mà thím không nhắc cậu ta tắm rửa à?"
Thím Lưu oan uổng: "Thím nhắc không chỉ hai ba lần nhưng Tiểu Ngạn nhất quyết không nghe, đến ngay cả thím cũng chẳng chịu được!"
Thiệu Chí Thần túm tay Ngạn Hi kéo cậu vào phòng tắm.

Hai tay Ngạn Hi nắm chặt mép ghế không buông, vừa định phản kháng đã bị người ta giật tay khỏi ghế.

Kết quả cuối cùng rất rõ ràng, Ngạn Hi bị nhét vào phòng tắm.

Thiệu Chí Thần đứng phía sau cậu giam người trước bồn rửa mặt.

Hắn duỗi tay nâng mặt Ngạn Hi lên: "Nhìn coi bây giờ cậu giống cái gì."
Ngạn Hi không thể không nhìn bản thân trong gương.

Úi chà, nom men lì phết đấy chứ.

"Giống cái gì?" Thiệu Chí Thần chống người sau lưng Ngạn Hi.

Hắn cũng đang nhìn cậu ở trong gương, nom qua có vẻ nổi trận lôi đình bất cứ lúc nào.

Trong lòng Ngạn Hi hơi sợ nhưng vẫn không biểu hiện ra bên ngoài: "Tôi buông thả bản thân thì làm sao? Tôi không thể tự do chút nào à?"
Thiệu Chí Thần không cho cậu cơ hội nói quàng nói xiên: "Tưởng vậy là tôi sẽ không chạm vào cậu?"
"Anh vốn không thể chạm và người tôi!" Ngạn Hi vô cùng tự tin: "Anh có sở thích sạch sẽ cũng không phải là chuyện tôi có thể khống chế, bây giờ tôi muốn tự do đấy? Liên quan gì tới anh, đó là quyền của tôi."
Thiệu Chí Thần bị cậu làm bật cười, hắn vỗ lưng Ngạn Hi một cái rồi xoay người rời khỏi phòng tắm.

Cảm giác được hormone nam tính nồng đậm phía sau biến mất, Ngạn Hi lập tức thở phào nhẹ nhõm, cậu nhìn bản thân trong gương, bất giác lộ ra nụ cười.

Ai ngờ giây sau, một bóng đen lại đi từ cửa vào, Ngạn Hi còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy má trái bị thứ xúc cảm kỳ diệu nào đó nghiền mạnh.

Thiệu Chí Thần xoay mặt cậu thanh niên qua hôn mạnh lên má.

(*) Tọa Sơn Điêu: Một hân vật trong phim
(*) 9012: các đọc ngược có phần mỉa mai của 2019.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui