Ngạn Hi nói xong bèn rời đi luôn, vừa mới bước ra khỏi toà nhà giảng dạy đã nghe thấy thằng nhóc Thiệu Sanh Tinh la hét ầm trời muốn đến phòng y tế.
Cậu vội vàng gạt phắt sang một bên: "Không phải nhóc nói không muốn đến phòng y tế sao? Bị người khác đấm mặt cũng không phải do chú đây gây ra đâu nhá."
Suýt chút nữa thì quên, bây giờ vợ nhỏ của Long Ngạo thiên còn đang nằm trong phòng y tế.
Anh hùng cứu mỹ nhân, cứu thành công hay không không quan trọng, lấy thân báo đáp mới là vấn đề then chốt.
Nhưng Ngạn Hi ngó trái ngó phải cũng không nhìn ra thằng nhóc Long Ngạo Thiên hiện tại có tư cách gì xứng đáng để người ta chịu lấy thân báo đáp?
Hai người đi tới phòng y tế, Thiệu Sanh Tinh bò từ trên người Ngạn Hi xuống, mang khuôn mặt hổ bệnh đẩy cửa phòng ra.
Bác sĩ trong phòng y tế thò đầu ra nhìn: "Ôi chao, sao lại bị thương thế này, mau qua đây để thầy xem cho nhé?"
Thiệu Sanh Tinh tỏ vẻ lạnh lùng xa cách lắc đầu không đi qua, trái lại bước chân vẫn không ngừng nghỉ, đi thẳng đến bên giường bệnh duy nhất kéo rèm trong phòng y tế, mở rèm ra rồi chui vào.
Bác sĩ giật mình: "Này nhóc, bên trong có bạn nhỏ khác đang nằm nghỉ ngơi đấy!"
Ngạn Hi bước tới bên cạnh anh ta, có chút bất lực: "Bác sĩ đừng lo, thằng nhóc nhà chúng tôi rất có chừng mự...!Á đù, Thiệu Sanh Tinh, nhóc đang làm cái gì thế hả!"
Nhã Thư ngơ ngác dùng tay xoa đôi mắt mơ màng, bị Thiệu Sanh Tinh ôm eo, hai chân bị kéo dịch ra bên ngoài.
Hai bầu má Thiệu Sanh Tinh đỏ ửng, cũng không biết là vì xấu hổ hay mệt mỏi, còn dựng người Nhã Thư dậy, ôm chặt không cho hai chân thằng bé chạm đất.
Ngạn Hi đi qua ngồi xổm xuống nhìn Thiệu Sanh Tinh: "Nhóc thối, nhóc có biết người ta còn cao hơn mình không?"
Thiệu Sanh Tinh bĩu môi: "Dẫn về nhà khám bác sĩ."
Ngạn Hi ôm Nhã Thư từ trong ngực thằng nhóc, ban đầu Thiệu Sanh Tinh còn không định buông tay, bấu chặt lấy góc áo Ngạn Hi muốn chơi cướp người với cậu.
Nhã Thư hết nhìn người này lại nhìn người kia.
Anh trai này bé biết, là người tốt.
Còn về phần em trai bên dưới...!có khả năng là có thù với mấy đứa bắt nạt bé trước đó!
Dù sao lúc em ấy cắn người cũng rất tàn nhẫn.
Nhã Thư hoàn toàn không nhận ra "khả năng người nào đó là đến giúp mình", trái lại suy nghĩ của bé rất đơn giản, ai đánh nhau với người khác thì chính là do đôi bên có thù hằn! Trừ khi sau đó người kia nói cho bé hiểu, hoặc là giống như Ngạn Hi lúc trước dắt bé mang về bên ông nội.
Đâu có ai lại giống Thiệu Sanh Tinh chứ?
Không nói không rằng trực tiếp mở miệng cắn, đánh từ nhà vệ sinh cho đến hành lang, rồi lại đánh đến trước cửa phòng học, sau khi bị cô giáo phát hiện còn không chịu nói một câu, hất hàm dùng lỗ mũi nhìn người, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn bé, đây mà không gọi là mang thù thì chẳng lẽ lại gọi là anh hùng cứu mỹ chắc?!
Nghĩ như vậy, cuối cùng thằng bé đưa tay ôm lấy cổ Ngạn Hi.
Thiệu Sanh Tinh bày vẻ mặt không dám tin tưởng, Ngạn Hi nhìn ra được, thằng nhóc thối này bị thương rồi, là bị condi tình yêu làm tổn thương...!
Cậu quay đầu hỏi bác sĩ có điện thoại của người giám hộ Nhã Thư không, bác sĩ bảo gọi ba lần mà không ai nghe máy.
Ngạn Hi bèn làm thủ tục xin nghỉ, thuận tiện để lại số điện thoại của mình, dặn bác sĩ nếu bên kia có gọi điện thoại thì nhờ anh ta báo cho họ biết thông tin liên lạc của cậu.
Ngạn Hi biết chỗ ở của Nhã Thư, bây giờ thời gian còn sớm, nói không chừng sau khi khám bác sĩ xong có thể đưa thằng bé về nhà luôn.
Cậu hỏi Thiệu Sanh Tinh: "Có muốn xử lý qua vết thương trước không?"
Thiệu Sanh Tinh "Hừ" một tiếng, cực kỳ khinh thường bước ra khỏi phòng y tế trước một bước, Ngạn Hi lắc đầu ôm Nhã Thư đi theo sau.
"Bây giờ anh dẫn em đi khám bác sĩ trước rồi sau đó mang em về với ông nội được không?" Cậu ngó lơ thằng nhóc Thiệu Sanh Tinh đang đá thúng đụng nia đằng trước hòng thu hút sự chú ý, nói với Nhã Thư.
"Đư...!Được ạ." Nhã Thư gật đầu, ghé vào vai cậu nhìn về phía trước, bàn tay nhỏ bé rụt rè chỉ Thiệu Sanh Tinh đi phía trước với đám động tác hằm hè đáng sợ: "Em ấy...!em ấy...!bị bệnh hả...!anh?"
Ngạn Hi lắc đầu, đá một phát vào mông thằng nhỏ: "Lắc mông đá chân làm cái gì?"
Thiệu Sênh loạng choạng một cái, sau khi đứng vững bèn ngẩng phắt đầu lộ vẻ mặt "Mi chết chắc rồi" khiến Nhã Thư sợ mất hồn, thấy dáng vẻ hoảng hốt của Nhã Thư, nhóc ta lại luống cuống tay chân mà che mặt quay đầu.
Khóe miệng Ngạn Hi nhếch lên thành một nụ cười.
Ha, rốt cục cũng để cho cậu tìm được nhược điểm của tên Long Ngạo Thiên này, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, từ xưa thằng ranh Long Ngạo Thiên đã "ăn hành" với cánh cửa mang tên "vợ nhỏ", đạo lý này thật sự quá giống nhau.
Lúc ba người về đến nhà thì bác sĩ gia đình đã tới.
Nhìn thấy dáng vẻ của Thiệu Sanh Tinh ông ta không khỏi hít một hơi thật sâu, ông chưa bao giờ bắt gặp cậu chủ nhỏ chịu thương nặng như kia! Hơn nữa mấu chốt là...!Người bên cạnh cậu chủ nhỏ là ai? Đừng có mở miệng cười to như thế được không, thực sự rất ảnh hưởng tới quá trình kiểm tra thăm khám của ông đấy?!
Bác sĩ bày dáng vẻ nghiêm túc: "Chào cậu, quá trình kiểm tra cần không gian yên tĩnh."
"Ngại quá ngại quá, tôi ra ngoài ngay." Ngạn Hi giơ tay tỏ vẻ xin lỗi, Nhã Thư nhát gan không thể rời khỏi người khác, thằng bé thấy cậu muốn đi lập tức trở nên sợ hãi rụt vào lòng cậu.
Thiệu Sanh Tinh vẫn luôn treo khuôn mặt lạnh lùng xa cách cũng không chịu nổi nữa, giật giật khóe miệng, khiến Ngạn Hi cười đến độ không thở ra hơi.
Cậu quay đầu an ủi Nhã Thư: "Anh sẽ đứng ở bên ngoài, Nhã Thư phải kiểm tra thân thể, bằng không sẽ khiến ông nội lo lắng."
Nhã Thư ngây thơ lại dính người, giống như một miếng bánh gạo trắng tinh mềm mại, không có người lớn nào là không thích bé cả, Ngạn Hi cũng không ngoại lệ, cậu theo bản năng sinh ra dục vọng bảo vệ đứa trẻ, tất nhiên sẽ kiên nhẫn với bé hơn một chút.
Vừa ra khỏi phòng Ngạn Hi đã bị thím Lưu và cô gái bảo mẫu vây quanh, một người lo lắng một người tức giận, Ngạn Hi còn chưa kịp ứng phó thì chuông điện thoại đã reo vang.
Cậu mở ra nhìn, là điện thoại của Thiệu Chí Thần.
"Thiệu Sanh Tinh thế nào rồi?" Đầu dây bên kia rất ồn ào, không ngừng có tiếng còi xe reo inh ỏi, nhưng giữa hoàn cảnh ầm ĩ đó giọng điệu người đàn ông lại vẫn trấn định trầm thấp như cũ, như thể tách biệt hoàn toàn với hoàn cảnh xung quanh.
Ngạn Hi cảm thấy tên kia đang cố ý giả vờ đẹp trai cool ngầu: "Đánh nhau với đứa khác, một mình đấm ba, sắm vai anh hùng cứu mỹ nhân."
"Hửm, chỉ có mình nó?"
"Cho nên bây giờ mặt mũi bầm dập hết rồi."
"Coi như cho nó bài học nhớ đời."
Ngạn Hi nhíu mày xoa xoa cánh tay.
Sao cậu cứ cảm thấy phương thức giao tiếp giữa họ lúc này có chút quai quái nhỉ, cứ như vợ chồng già đã kết hôn nhiều năm ấy.
"Với lại bên trường không gọi điện thoại cho anh sao?"
Thiệu Chí Thần nhìn điện thoại di động: "Có, nhưng tôi vừa xuống máy bay."
"Lại đi công tác à?" Ngạn Hi gãi gãi mặt, không phải hôm qua mới từ Ninh Thành trở về sao?
"Anh làm ba hơi kỳ cục rồi đấy, đi công tác mà cũng không thèm báo trước một tiếng."
"Sự tình khẩn cấp." Thiệu Chí Thần không vui: "Bây giờ cậu đang dạy tôi đấy hả? Không bằng chúng ta cùng bình tĩnh ngồi nói rõ mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, trên hợp đồng viết rất rõ..."
Ngạn Hi hít sâu một hơi: "Tôi cúp máy đây!"
Đoạn thẳng tay cúp máy, cài đặt chế độ im lặng, sau đó ném điện thoại xuống dưới gầm ghế sô pha.
Thế giới lập tức trở nên yên tĩnh!
Nhưng sau khi bác sĩ gia đình vừa mới rời đi thì Ngạn Hi cũng không nhận được thanh tĩnh nhiều, bên phía trường học gọi tới số điện thoại bàn trong nhà nói người nhà Nhã Thư gọi điện thoại cho cậu không được, không biết chuyện gì xảy ra.
Ngạn Hi chống eo đứng bên sô pha hồi lâu, dùng chổi quét qua quét lại dưới sô pha mấy cái, cuối cùng quét ra một con gấu bông dính đầy bụi bẩn và một chiếc điện thoại di động.
Cậu dùng vẻ mặt ghét bỏ xách con gấu lên hỏi Thiệu Sanh Tinh: "Không phải lúc trước chú đã lấy ra cho nhóc rồi sao?"
Chắc chắn Thiệu Sanh Tinh sẽ không nói là do mình hâm mộ Ngạn Hi có thể nhấc ghế sô pha bằng một tay, sau đó nó cố gắng dùng hết lực bú sữa nhấc thử ghế lên, nhưng do dùng sức hăng quá cuối cùng lại biến thành một màn tự ngã chổng vó, khiến Thiệu Sanh Tinh tức đến mức sút con gấu bông dưới đất bay thẳng vào gầm ghế sô pha.
Đây không phải là mất mặt, đây là bước đầu tiên của dũng sĩ đánh bại ác long!
Nó quay đầu lại, chột dạ huýt mấy tiếng sáo.
Ngạn Hi ha ha một tiếng, vẫy tay với Nhã Thư: "Được rồi, anh đưa em về."
Tiếng huýt sáo của Thiệu Sênh Tinh đột nhiên đứt đoạn, bị sặc nước miếng ho khan mấy cái.
Ranh con, còn không bắt chẹt được mi chắc.
Hai đứa nhỏ trải qua mấy tiếng đồng hồ ở chung cũng coi như đã phá vỡ khoảng cách.
Lúc chia tay Thiệu Sanh Tinh còn đỏ mặt hỏi tên Nhã Thư, Nhã Thư nói cho nó biết, Thiệu Sanh Tinh lại hỏi thằng bé học lớp nào.
"Lớp...!lớp....!ba...!một."
Nhìn bóng lưng ông cháu Nhã Thư dắt tay nhau, Thiệu Sanh Tinh đột nhiên quay đầu nói với Ngạn Hi: "Ông đây muốn nhảy lớp."
Ngạn Hi: "..."
Được rồi, được rồi, ngài là nhân vật chính, cái gì cũng do ngài quyết định tất.
Bây giờ về ăn cơm tối thì có hơi muộn nên Ngạn Hi dắt theo đứa nhỏ ăn ở bên ngoài, ăn xong lại chạy vào siêu thị chơi.
Thiệu Sanh Tinh chưa từng được đi dạo trong siêu thị, nó muốn cái gì thì cứ nói cho bảo mẫu biết là được.
Nom thằng nhóc nhìn đông ngó tây, vừa tò mò lại vừa cảnh giác, Ngạn Hi bèn đi lấy một chiếc xe đẩy, kéo chỗ ngồi phía trước ra: "Nhóc thối, có muốn ngồi xe đẩy không?"
Thiệu Sanh Tinh khinh thường: "Xùy."
Mười phút sau, Long Ngạo Thiên ngồi trên xe vươn tay chỉ điểm giang sơn, vẫy cờ chỉ hướng: "Bên trái, bên phải, lui về phía sau."
Ngạn Hi xốc nách thằng cu con lên tính ôm nó quẳng ra ngoài, ai ngờ Thiệu Sanh Tinh lại quyết liều chết giữ chặt không buông khung xe.
"Xuống cho ông, thằng nhóc chết tiệt!"
"Tôi không xuống, không xuống không xuống đấy! Tôi còn muốn ngồi xe đẩy! Chỉ cần tôi không xuống xe thì tên ma đầu nhà ông đừng hòng đánh thắng tôi!" Nó vừa dứt lời bèn xoay người cầm thanh kiếm hơi trong xe chọt vào mũi Ngạn Hi: "Bây giờ ông đã chết rồi."
Giữa trán Ngạn Hi lập tức nổi đầy gân xanh: "..."
Thật là...!ai nuôi phải thằng ranh này đúng là giảm thọ!
Cậu sầm mặt rút một con dao găm bơm hơi từ giá đồ chơi bên cạnh: "Chúng ta hãy quyết một trận sống mái đi."
Tất nhiên, cuộc chiến còn chưa kéo dài đã bị một nhân vật không liên quan tự dưng vập vào, phá vỡ bầu không khí ngập mùi thuốc súng liều sống liều chết mãi mới xây dựng được này.
"Anh, sao anh lại ở đây?" Ngạn Nghê cùng Vương Cẩm Duy đi dạo siêu thị.
Sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, Vương Cẩm Duy phải nằm bệnh viện suốt cả một đêm, trong lòng gã ngày càng hoảng loạn, vừa sang ngày hôm sau đã cắn răng nhịn cơn đau dưới háng ngồi xe đến thành phố Hộ, mục đích chính là muốn tìm Ngạn Nghê đòi một lời giải thích.
Làm sao mà Ngạn Nghê có thể cho gã một lời giải thích được, chính bản thân cô ta cũng sắp rầu nẫu lòng mề.
Trước kia ngoại trừ tiền tiêu vặt của mình thì cô ta còn hỏi xin "Ngạn Hi" lấy tiền, Ngạn Hi rất dễ nói chuyện, chưa đến mấy giây đã chuyển tiền cho cô.
Lúc trước cô ta mua đồ xa xỉ quen rồi, bây giờ Ngạn Hi vừa đi tương đương với cắt đứt một phần ba chi phí sinh hoạt của cô ta!
Ngạn Nghê gọi điện thoại cho Ngạn Hi, đầu dây bên kia vang lên thông báo không ai nghe máy.
Cô ta vốn định đến nhà họ Thiệu tìm người, nhưng khu biệt thự cao cấp nọ không phải nơi mà nhà họ có cùng đẳng cấp, bên trong bên ngoài đều vây kín mít, ngay cả cổng chính khu biệt thự cô ta còn không thò chân vào được chứ càng đừng nói tới chuyện tìm Ngạn Hi.
Cô ta và Vương Cẩm Duy hẹn nhau ăn tối, ăn xong bèn tiện chân đi vào siêu thị dạo một vòng.
ết quả Ngạn Nghê đột nhiên nhìn thấy từ xa có một bóng người nom cực kỳ giống "Ngạn Hi", nhưng hành vi của đối phương lại vô cùng quỷ dị, cầm một cây dao găm bơm hơi múa may quay cuồng.
Ngạn Nghê lo lắng bất an kéo Vương Cẩm Duy đi qua, không ngờ thật sự là tên anh trai "hờ" nhà mình.
Ngạn Hi cất con dao găm bơm hơi đi, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện vẻ mê man to đùng: Ai đây?
Vương Cẩm Duy không có kiên nhẫn như Ngạn Nghê, trực tiếp lao lên muốn nắm chặt tay Ngạn Hi.
Ngạn Hi hất tay một cái, đúng lúc đập vào thanh kiếm mà Thiệu Sanh Tinh đang cầm, thanh kiếm xoay về một hướng, chọc vào bộ phận khó nói thành lời của Vương Cẩm Duy.
Miệng Thiệu Sanh Tinh tức thì há thành hình chữ "O"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...