Tần vương đụng độ thích khách rồi bị thương, dịp xuân săn bắn năm nay gián đoạn, tất cả mọi người dẹp đường về phủ.
Là giải thưởng đứng đầu bảng với giá trị mười nghìn lượng vàng, đầu Cơ Việt chạm vào bỏng tay, người người thèm nhỏ dãi.
Bởi vậy chuyện ám sát chẳng mấy ai cảm thấy kinh ngạc, thích khách vẫn thường xuyên ghé thăm hắn.
Điều bất thường chính là – Tần vương bị thương.
Phải biết trong quá khứ, ngay cả La Sát – kẻ đứng thứ hai trong bảng xếp hạng sát thủ cũng phải gãy cánh quay về mà chẳng làm tổn thương nổi một sợi lông tơ của Cơ Việt, thế cho nên khỏi nhắc tới mấy kẻ tôm tép.
Các quan đại thần trên dưới đều bàng hoàng, đoán già đoán non xem đối phương là nhân vật lợi hại phương nào mà có thể làm bệ hạ bị thương nặng.
Mỗi Vệ Liễm biết, đối phương chẳng giỏi giang gì.
Bọn chúng ỷ người đông thế mạnh nên chiến đấu luân phiên, hòng làm tổn hao sức lực rồi nhân đó giết Tần vương.
Nếu chẳng che chở cho y, Cơ Việt sẽ không trúng mũi tên tẩm độc.
Mà nếu Cơ Việt không trúng mũi tên ấy, thì đâu đến nỗi chật vật như vậy.
Suy cho cùng, bởi vì y.
"Sao ngẩn người ra thế?" Cơ Việt gọi hồn Vệ Liễm quay về.
Vệ Liễm định thần, nhìn đống vải quấn khắp người hắn hệt như cái bánh chưng trên giường, môi mím lại.
Nói Cơ Việt bị thương nặng thực ra cũng không phải, chỉ là khi so sánh với quá khứ chưa từng bị thương sẽ khiến lòng người chấn động thôi.
Thương thế ngoài da, độc đã được giải nên cũng chẳng nghiêm trọng, Thái y lại dùng loại thuốc tốt nhất, nghỉ ngơi một thời gian sẽ bình phục.
So với đao kiếm, ranh giới giữa sự sống và cái chết trên chiến trường thì còn kém xa.
Nhưng mà cứ nhìn thấy lại khó chịu.
Vài hôm trước Vệ Liễm vừa xuống giường bệnh, đảo mắt Cơ Việt đã nằm lên, khiến y vừa buồn cười vừa bất lực, ngoài ra còn cảm thấy chua xót.
Mấy ngày qua Vệ Liễm không tài nào ngủ ngon giấc, cứ nhắm mắt thì trong đầu lại hiện lên hình ảnh mũi tên xuyên qua bả vai Cơ Việt, rồi dừng trước mắt y.
Khi giật mình choàng tỉnh đã thấy một thân đổ mồ hôi lạnh.
Vệ Liễm hối hận.
Hối hận vì sao lúc đó mình không ra tay kịp thời.
Vệ Liễm thừa nhận bản thân đã đắn đo.
Tháng ba là tới sinh nhật của y, kỳ hạn mà sư phụ cảnh báo chỉ còn chưa đầy một tháng nữa thôi, thế cho nên y không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Y nhẫn nhịn đã lâu, đâu thể hủy hoại trong một ngày.
Vệ Liễm là vậy.
Dù rơi vào tình thế nguy cấp, trước sau y vẫn duy trì sự bình tĩnh gần như tàn nhẫn, để đưa ra quyết định đúng đắn nhất.
Và lúc y trơ mắt nhìn Cơ Việt bị thương ngay trước mặt vì cố gắng hết sức để bảo vệ mình, lúc những giọt máu đỏ tươi nóng hôi hổi bắn lên khóe mắt…
Vệ Liễm nghĩ, vứt mẹ bình tĩnh đi.
Y phải giết tất cả bọn chúng.
Thế nên y bắt đầu tàn sát, tiêu diệt toàn bộ thích khách trong rừng.
Y để lộ quá nhiều sơ hở.
Từ bao đựng tên biến mất, cho đến trên thi thể thích khách có mũi tên mang ký hiệu của Cơ Việt, rồi vết thương được băng bó kỹ càng trên người hắn, và chất độc được giải không rõ nguyên nhân, hay dấu chân Tiểu Hồng...!Tất cả chứng cớ đều chỉ rõ - Vệ Liễm thật đáng ngờ.
Y tin tưởng Cơ Việt đã biết.
Tần vương tâm tư kín đáo, một khi điều tra lai lịch thích khách, thì chắc chắn sẽ không bỏ sót những điểm đáng ngờ đó.
Vệ Liễm một mực chờ đợi, chờ Cơ Việt chất vấn y.
Nhưng hắn chẳng hỏi gì cả.
Cơ Việt yên lặng nghỉ ngơi trên giường, không quan tâm đến chuyện bên ngoài, chẳng nhắc tới những điểm đáng ngờ kia, thậm chí còn chả hỏi xem sau khi hắn hôn mê đã xảy chuyện gì.
Thái độ với Vệ Liễm vẫn bình thường, mức thân mật không giảm nửa phần.
Vệ Liễm cảm thấy khó hiểu.
Sơ hở lớn như vậy đặt ở trước mắt, thế mà Cơ Việt coi như không biết.
Hắn dự định mắt nhắm mắt mở cho qua sao?
Vẻ mặt phức tạp, Vệ Liễm nhìn Cơ Việt, đột nhiên y phát hiện ra mình không hiểu nổi suy nghĩ của hắn.
Có lẽ hắn không biết, hoặc lờ mờ đoán ra nhưng chẳng muốn nghĩ kỹ - mà chờ đợi.
Chờ y chủ động thẳng thắn.
Một người chờ người kia chủ động hỏi, một người chờ người kia chủ động nói.
Tính cách tương tự, trải qua tình cảnh tương tự, thế cho nên suy nghĩ và việc làm đều bị động giống nhau.
Thật là cục diện bế tắc nan giải.
-
"Không có chuyện gì." Vệ Liễm lại tránh né cái đề tài đã vô số lần đảo quanh miệng.
Nụ cười trên môi Cơ Việt tắt dần, nhưng rất nhanh lại trở về: "Ngươi thích món quà nào nhân ngày sinh nhật?"
Đề tài chuyển quá nhanh, khiến Vệ Liễm không kịp phản ứng: "Cái gì?"
"Không phải sắp tới sinh nhật của ngươi sao? Ngươi thích gì, để cô tặng."
"...Thân thể chưa bình phục còn nhớ tới sinh nhật của ta ư?" Vệ Liễm quả thực không biết phải nói gì với hắn.
"Cô rất khỏe, cuối tháng xuống giường đi lòng vòng một chút chẳng sao cả." Cơ Việt nghiêm túc nói: "Đây là sinh nhật đầu tiên cô tổ chức cho ngươi, đâu phải chuyện nhỏ."
Vệ Liễm mười chín tuổi mới gặp hắn, hắn đã bỏ lỡ Vệ Liễm mười chín năm, lần đầu tổ chức sinh nhật cho y dĩ nhiên phải thật long trọng.
Vệ Liễm đáp: "Ta muốn huynh sớm bình phục."
Cơ Việt cười nói: "Tuân lệnh.
Còn gì nữa không?"
"...!Sau này đừng chặn đao đỡ tên cho ta nữa." Hình ảnh kia mỗi lần quay lại đã trở thành cơn ác mộng đối với Vệ Liễm.
Cơ Việt trầm ngâm.
Vệ Liễm truy hỏi: "Huynh có đồng ý không?"
Cơ Việt lắc đầu: "Không."
Vệ Liễm xoay đầu đi: "Ta giận đấy."
Cơ Việt bất đắc dĩ ngả người về phía trước: "Có giận cô cũng không đồng ý."
"Ở bên cô nguy cơ chồng chất.
Sự việc trên núi ngày ấy sẽ trở thành chuyện thường ngày như cơm bữa sau này.
Phải nâng cao cảnh giác, chú ý khắp mọi nơi, đề phòng để lộ sơ hở bị người xông ra đoạt mất tính mạng, từ thuở nhỏ tới giờ cô vẫn luôn như vậy." Cơ Việt chậm rãi nói.
Tim Vệ Liễm nhói đau.
"Cô không muốn đặt ngươi vào tình thế nguy hiểm, nhưng nếu ngày nào đó ngươi gặp nguy hiểm, cô vẫn liều mạng che chở cho ngươi.” Cơ Việt chăm chú nhìn: "Cô không muốn ngươi tức giận, nhưng càng không muốn ngươi bị thương."
Vệ Liễm quay đầu liếc hắn, buồn bực: "Nhưng ta…" ta cũng không muốn huynh bị thương!
"Không nhưng nhị gì cả." Cơ Việt dịu dàng ngắt lời y: "Cô bảo đảm sự việc đó không bao giờ xảy ra nữa.
Cô sẽ bảo vệ tốt bản thân, ngươi đừng lo lắng."
Vệ Liễm: "..."
Toàn thân quấn đầy băng vải mà Cơ Việt thốt ra mấy lời này chẳng có chút thuyết phục nào hết.
"Hôm ấy...!vì ta mà A Liễm khóc." Cơ Việt bỗng sửa xưng hô, cười khẽ: "Dù chỉ có mỗi một giọt, nhưng khi trông thấy ta còn đau hơn cả lúc bị mũi tên xuyên qua xương thịt."
Vệ Liễm ghi nhớ mũi tên, sao Cơ Việt lại không khắc sâu giọt nước mắt.
Trước giờ Vệ Liễm luôn bình tĩnh vững vàng, Cơ Việt chưa bao giờ nhìn thấy nỗi sợ hãi và hoảng loạn trong mắt y rõ ràng đến như vậy, cộng với vẻ hoang mang yếu đuối khiến lòng người đau đớn.
Bởi ánh mắt kia, hắn cũng nên hoàn toàn tin tưởng Vệ Liễm yêu hắn.
Chẳng thua kém tình cảm mà hắn dành cho y.
Sau đó phát hiện ra biết bao nhiêu điểm đáng ngờ, Vệ Liễm không nói, hắn cũng chẳng hỏi.
"Ta sẽ tự chăm sóc mình thật tốt, không để em phải rơi nước mắt." Cơ Việt khẽ nâng cằm y lên: "A Liễm, xin hãy tin ta có được không?"
Vệ Liễm chăm chú nhìn hắn thật lâu, rồi trầm giọng đáp: "Ừm."
-
Hai tám tháng ba, sinh nhật Vệ Liễm.
Sinh nhật của Quý quân vốn dĩ yêu cầu phải long trọng, chưa nhắc tới chuyện bệ hạ đã đích thân ra lệnh phải tổ chức thật hoành tráng, thật náo nhiệt, để tặng cho Vệ Liễm một sinh nhật hoàn hảo.
Mười chín năm Vệ Liễm sinh sống trên đất Sở với địa vị công tử, nên chẳng tới nỗi không một ai chúc mừng.
Nhưng vào sinh nhật hàng năm, trên bàn cũng chỉ nhiều hơn vài món thức ăn mà thôi, đũa chẳng thêm một đôi.
Hoàn toàn hình thức, lạnh lùng, vô cảm.
Nếu may mắn thì sẽ đúng dịp sư phụ trở về ghé thăm trong lúc ngao du bốn biển, và tặng cho y vài món đồ chơi nho nhỏ lạ lẫm mang về từ thế giới bên ngoài.
Nhưng mà sư phụ đến vô ảnh đi vô tung, áp dụng chính sách nuôi thả, có khi nửa năm hay một năm cũng chẳng thấy bóng dáng.
Lần này y đến Tần làm con tin, xảy ra chuyện lớn như vậy, vị kia cũng chẳng chịu tới thăm, mười phần vô tình.
Với bản lĩnh của sư phụ, nếu thật sự muốn, lên trời xuống đất còn không gặp trở ngại, huống chi là một toà Tần Vương cung.
Vệ Liễm vừa cảm thán tình nghĩa thầy trò mỏng manh bạc bẽo, vừa một lời khó nói hết nhìn bộ đồ màu đỏ hệt như áo cưới: "Muốn ta mặc thứ này ư?"
Trông y giống người sẽ khoác lên mình màu đỏ sao?
Cung nhân mang quần áo tới cười nói: "Bệ hạ sai nô tỳ đưa cho công tử, dặn công tử nhất định phải mặc, ngày sinh nhật nên ăn mặc vui mừng, sắc đỏ như lửa."
Vệ Liễm: "...Đặt ở đó đi."
Đời này y chưa từng mặc quần áo đỏ.
Nước Sở chuộng màu trắng, Vệ Liễm trời sinh thanh nhã tuấn tú, quần áo màu trắng càng tôn lên dáng vẻ tiên khí bay bay.
Sắc đỏ tươi đẹp lộng lẫy, Vệ Liễm chưa bao giờ chạm qua.
Đáp ứng yêu cầu của Cơ Việt, lần này y đành phải mặc thôi.
Thay xong quần áo, từ sau tấm rèm bước ra, trong mắt cung nhân lóe lên nét kinh diễm, nàng vội vàng nói: "Mời công tử tới Kim Loan điện."
Yến tiệc được bố trí tại Kim Loan điện, nơi này vốn chỉ dành cho yến tiệc giữa các quốc gia, lại được Cơ Việt dùng để tổ chức sinh nhật cho Vệ Liễm, chiêu đãi toàn bộ quần thần, có thể thấy hắn coi trọng y tới mức nào.
Giờ phút này trong điện sớm đã chẳng còn chỗ trống.
Sự việc ám sát vua vào đầu tháng tựa hồ mờ nhạt, dù sao cũng chỉ là biến cố nhỏ, cứ bình tĩnh, không cần lo lắng, chẳng phải bệ hạ vẫn khỏe mạnh đang ngồi kia ư?
Cơ Việt tọa lạc tại vị trí trung tâm, chờ đợi Vệ Liễm.
Tốc độ khôi phục của hắn cực kỳ mạnh mẽ, thương tổn đã khỏi tới bảy tám phần, được quần áo che khuất nên chẳng ai nhìn thấy.
Nam tử trẻ tuổi trên bục cao không mặc màu đen huyền bí tượng trưng cho quân vương nữa, mà khoác lên mình một thân áo đỏ, không khác hồi đón rằm tháng giêng là bao.
Mắt phượng long lanh, tươi đẹp vô ngần, tràn đầy vẻ hào hoa phóng khoáng.
Nhóm quan đại thần còn đang buồn bực chẳng hiểu vì sao hôm nay bệ hạ lại ăn mặc như thế, bỗng một vài người nhìn ra cửa, lập tức trong bữa tiệc vang lên tiếng hít khí.
Khi thanh niên bước vào đại điện, bộ đồ đỏ lửa tươi đẹp mãnh liệt làm nền tôn lên làn da trắng tuyết.
Đường nét gương mặt tinh xảo không bị sắc màu rực rỡ che khuất, mà thay vào đó, vị công tử khiêm tốn tao nhã lúc này tràn ngập dáng vẻ hăng hái phô trương.
Khác nào tuổi trẻ bừng bừng sức sống.
Có thể lấn át cả sắc đỏ chói mắt.
Y vẫn luôn tỏa sáng như vậy.
Ai có tâm lập tức phát hiện màu sắc bộ quần áo của Liễm công tử giống hệt...!bệ hạ.
Nếu là kẻ khác, ắt hẳn sẽ bị hiểu lầm thành khiêu khích.
Còn vị này...!chỉ có thể nói duyên trời tác hợp, xứng đôi vừa lứa, chẳng còn lời nào để ca tụng.
Không ít người cảm thấy mình vừa mới bị tọng một miệng đầy cơm của A Manh.
Lý ngự sử lập tức ghi chép: "Ngày này tháng nọ năm kia, bệ hạ và Liễm công tử cùng mặc áo đỏ, hệt như hai chàng rể..."
Vệ Liễm vừa trông thấy Cơ Việt, phút chốc liền hiểu rõ, y hành lễ rồi bước tới ngồi bên cạnh hắn, che tay áo nói: "Tính toán thật tốt."
Cơ Việt ho nhẹ: "Rất ưa nhìn."
Vệ Liễm kiêu căng: "Lúc nào ta cũng đẹp."
Cơ Việt phụ họa: "Vâng vâng vâng."
Vệ Liễm không nhịn được cười.
Tên ngốc này.
-
Nhân vật chủ chốt vừa tới, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Cơ Việt chuẩn bị vô cùng chu đáo, ca hát nhảy múa, diễn kịch truyền thống đủ cả, thậm chí còn mời gánh xiếc ảo thuật trong dân gian tiến cung biểu diễn.
Để Vệ Liễm được vui vẻ.
Vệ Liễm rất nể mặt mà thưởng thức, không phụ tấm lòng của Cơ Việt.
Rượu quá ba tuần, nhiều vị quan đại thần đã ngà ngà say.
Cơ Việt chưa bình phục hoàn toàn, còn Vệ Liễm thì một chén đã gục, cho nên hai người không uống giọt rượu nào.
Lúc này trên đại điện, gánh xiếc đang biểu diễn màn múa đao khua thương.
Nhạc công ngồi bên ôm đàn tỳ bà đệm nhạc, một gã đàn ông cường tráng đùa bỡn đạo cụ hình thanh đao với khí thế oai hùng hiên ngang, khiến không ít đại thần reo hò vỗ tay.
Ánh mắt Vệ Liễm sâu thẳm.
Bàn tay nhạc công gảy đàn ngày một nhanh, âm thanh réo rắt ngân vang, trầm bổng mạnh mẽ, rồi cuối cùng dồn sức, dây đàn bỗng nhiên đứt phựt.
Gã đàn ông đang biểu diễn cứ như tiếp nhận được mệnh lệnh, đột ngột xông tới, giơ đao chém về phía Cơ Việt.
… Đó là đao thật.
Có lẽ thích khách sẽ đến muộn, nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ vắng mặt.
Một vài đại thần còn đang cầm chén rượu ngất ngư, bỗng bị dọa cho tỉnh, bàng hoàng chứng kiến màn biến cố đột ngột này.
Vẻ mặt Cơ Việt lạnh lùng, Vệ Liễm ngồi ngay bên cạnh, khoảng cách quá gần, phản ứng đầu tiên của hắn chính là che chở đề phòng Vệ Liễm bị thương, sau đó mới tự mình ứng phó.
Động tác bảo vệ theo bản năng khiến đầu ngón tay Vệ Liễm run lên, trong đầu chợt hiện rõ khoảnh khắc Cơ Việt thốt ra câu nói kia.
"Cô không muốn đặt ngươi vào tình thế nguy hiểm, nhưng nếu ngày nào đó ngươi gặp nguy hiểm, cô vẫn sẽ liều mạng che chở cho ngươi."
"Cô không muốn ngươi tức giận, càng không muốn ngươi bị thương."
...!Y tuyệt đối không cho phép chuyện Cơ Việt bị thương xảy ra trước mặt mình thêm lần nữa!
Hành động còn nhanh hơn cả lý trí, khi đầu tên thích khách lăn xuống đất, cả sảnh đường lặng ngắt như tờ.
Thậm chí các quan đại thần còn chưa kịp phản ứng xem vừa mới xảy ra chuyện gì.
Mùi máu tanh nồng khiến mọi người thức tỉnh trong cơn ngây dại, mấy cung nữ nhát gan gào thét chói tai.
Vẻ mặt Cơ Việt chưa đổi, hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào thanh niên đang cầm thanh kiếm dài dính máu.
Trùng với bóng lưng mà hắn đã trông thấy trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê giữa núi rừng ngày hôm ấy.
Hắn thấy rõ ràng.
Trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc, Vệ Liễm dùng tốc độ ngay cả hắn cũng khó quan sát, rút bội kiếm của thị vệ trên điện, một nhát chặt đứt đầu thích khách.
Mọi người kinh ngạc nhìn Vệ Liễm.
Công tử Liễm vô hại, gầy yếu, tay trói gà không chặt trong mắt bọn họ, đã giết chết thích khách bằng tốc độ nhanh hơn bất kỳ một thị vệ nào trong cung điện này.
Thanh niên cụp mắt đứng yên, máu trên lưỡi kiếm còn đang nhỏ xuống.
Sau đó y ngước mắt, thanh kiếm trong tay phóng thẳng về phía trước, đâm phập vào cây cột, ghim chặt góc áo của tên nhạc sĩ đang định tẩu thoát.
Tên nhạc sĩ giật mình, bị đóng đinh tại chỗ.
Một hồi lâu, Cơ Việt mới thản nhiên ra lệnh: "Bắt lấy, giải vào nhà lao."
Thị vệ lập tức lôi nhạc sĩ và gã đàn ông trong gánh xiếc đi thẩm vấn.
Còn có kẻ mắt không tròng định tiến tới bắt Vệ Liễm, công tử Liễm ẩn giấu thân thủ, cũng nên chịu trừng phạt.
Cơ Việt lạnh lùng quát: "Lui ra!"
Tay thị vệ run lên, yên lặng lùi về.
Vệ Liễm xoay người, ngẩng đầu nhìn Cơ Việt, trong tích tắc lại thu tầm mắt.
Cơ Việt đứng dậy, từ trên cao chậm rãi bước xuống, đứng trước mặt Vệ Liễm.
Hắn ghé sát vào y, thì thầm một câu.
Mặt Vệ Liễm bỗng đỏ bừng, lát sau, y bất đắc dĩ gật gật đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...