Vệ Liễm cụp mắt: "Ừ."
Mạng của huynh có thể cho ta.
Nhưng ta không muốn.
Huynh đưa thuốc giải ra đây đi! Chẳng lẽ lại bắt ta phải đòi ư!!!
Quả thực Vệ Liễm muốn nắm lấy vai hắn lắc thật mạnh rồi rít gào.
Cơ Việt, huynh tỉnh táo chút đi.
Huynh biết ta muốn gì mà!
"Trở về thôi." Vệ Liễm buông hắn ra: "Chắc y quan kiểm tra xong rồi."
Cơ Việt gật đầu.
Hai người trở lại Ngưng Nguyệt lâu, sứ thần các nước cũng vừa mới tụ tập, chờ xem kết quả.
Thi thể công chúa Trọng Hoa đã được chuyển vào trong phòng ngủ để kiểm tra, chưa mang ra sảnh ngoài, bầu không khí vẫn nặng nề như trước.
Hai nữ y quan từ trong đi ra, lộ vẻ mặt hoảng hốt.
Các nàng thi lễ với Cơ Việt, nữ quan lớn tuổi hơn chần chờ: "Bệ hạ có thể cho mọi người lui ra ngoài không?"
Hô Diên Khả Mục lại bắt đầu ồn ào: "Tại sao không nói thẳng ra?"
Cơ Việt lạnh nhạt: "Cứ bẩm báo đi."
Nữ y quan do dự trong chốc lát rồi mới lên tiếng: "Trên người công chúa Trọng Hoa có ngấn xanh..."
Hô Diên Khả Mục nắm ngay lấy nhược điểm: "Quả nhiên lũ mọi rợ phương Nam các người đã ra tay! Còn định giấu giếm tới khi nào, thật là…"
"Nhưng không phải do trúng độc." Nữ y quan bổ sung câu kế tiếp: "Mà là… là...!dấu vết hoan ái."
Mọi người: "!!!"
???????
Tình huống gì đây???
Nữ y quan còn lại cũng nói: "Công chúa Trọng Hoa không còn tấm thân trong trắng."
Sứ thần nước Yến mắt tối sầm, suýt nữa bất tỉnh.
Gã bi phẫn đấm ngực dậm chân: "Công chúa chúng ta đã gây ra tội lỗi gì mà phải chịu tai bay vạ gió như thế này! Rốt cuộc là tên háo sắc không biết sợ trời đất nào, vì mơ ước sắc đẹp mà vấy bẩn công chúa, lại còn giết người diệt khẩu!"
Gã thốt lên như thế đã nghiễm nhiên khẳng định hung thủ là kẻ háo sắc, thấy mỹ nhân nên nảy sinh dục vọng, cưỡng h.iếp người rồi ra tay sát hại.
Ánh mắt của mọi người chẳng hẹn mà cùng đổ dồn về phía Hô Diên Khả Mục – người chất vấn hăng say từ đầu tới cuối.
Công chúa nhan sắc vô song, kẻ mơ ước nàng đâu phải số ít, nhưng phần lớn chỉ vụng trộm nghĩ chứ nào dám to gan hành động.
Nếu vậy lúc này, hai kẻ khả nghi nhất chính là Gia Luật Đan - Vương tử nước Lỗ và Hô Diên Khả Mục - Vương tử nước Trần, cả hai đều có cảm tình với công chúa Trọng Hoa.
Trước vì tranh giành Mạch Nhĩ Na mà bọn họ từng đánh lộn trong vương cung, cho dù cuối cùng Mạch Nhĩ Na tỏ vẻ "Lừa gạt thôi, ta chưa từng nghĩ tới việc chơi đùa cùng các ngươi", thì vẫn không thể chối bỏ được sự thực rằng cả hai đều là kẻ háo sắc.
Mà trong sự việc về công chúa Trọng Hoa, biểu hiện của Gia Luật Đan khá trầm mặc, ngoại trừ nhiều lần ngắm nhìn nàng trong yến hội thì hắn chẳng có hành động nào khác.
Trái lại Hô Diên Khả Mục cực kỳ nôn nóng, lo lắng, quan tâm tới công chúa.
Nữ y quan vừa dứt lời, trong nháy mắt Hô Diên Khả Mục trở thành kẻ đáng nghi nhất.
Chẳng lẽ từ đầu tới cuối chính hắn mới là kẻ đã ăn cắp còn già mồm cãi láo?
Hắn nhảy cẫng lên như vậy là bởi vì chột dạ, bởi vì muốn chuyển hướng sự chú ý chăng?
Hô Diên Khả Mục vẻ mặt cứng đờ, hắn thẹn quá hóa giận: "Các người nhìn ta kiểu gì đấy? Ta không làm! Nửa canh giờ trước ta với mọi người đều ở cùng một chỗ xem thằng nhãi kia cưỡi ngựa cơ mà, nào có thì giờ chạy tới Ngưng Nguyệt lâu!"
Nữ y quan tuyệt tình chỉ rõ: "Công chúa Trọng Hoa độc phát thân vong trong nửa canh giờ, còn chuyện sinh hoạt vợ chồng diễn ra khoảng một canh giờ trước."
Ngụ ý: điều đó chẳng thể coi là bằng chứng chứng minh hắn không phải hung thủ.
Hô Diên Khả Mục lập tức trợn tròn mắt: "Ý ngươi là gì?"
Nữ y quan bình tĩnh đáp: "Hạ quan chỉ suy đoán dựa theo thực tế."
Vương thái y hỏi: "Ngoài ngấn xanh kia thì trên người công chúa còn có chỗ nào khác màu xanh không?"
Đó mới là bằng chứng quan trọng cho biết rốt cuộc công chúa Trọng Hoa bị người hạ độc vào thời điểm nào.
Nữ y quan đáp: "Không thể phán đoán chuẩn xác, nhưng không tìm thấy."
Vậy khả năng cao nhất vẫn là chất độc đi vào cơ thể qua đường miệng.
"Hôm nay nàng ăn gì? Trong một canh giờ có những ai tới Ngưng Nguyệt lâu?" Vệ Liễm hỏi.
Nữ y quan đáp: "Việc này cứ hỏi thị nữ hầu hạ công chúa là biết."
Cơ Việt hỏi: "Thị nữ đâu?"
Lý Phúc Toàn nhỏ giọng đáp: "Vừa mới bị ngài giết."
Cơ Việt: "..."
Xúc động là ma quỷ.
Nhưng hắn không hối hận.
Chửi bới nguyền rủa Vệ Liễm như vậy, đáng chết.
Mà xem ra thị nữ nước Yến ăn nói rất tùy tiện bừa bãi, chắc cũng chả biết được bao nhiêu.
Vệ Liễm dặn dò: "Gọi Tổng quản Ngự Thiện phòng và đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho Ngưng Nguyệt lâu trong ngày hôm nay tới đây."
Đồ ăn trong cung đều do Ngự Thiện phòng phụ trách, muốn biết công chúa ăn gì thì điều tra từ đó.
Rất nhanh, Tổng quản Ngự Thiện phòng và đầu bếp được gọi tới, ngoài ra còn mấy đều bếp khác cũng tham gia vào việc chuẩn bị đồ ăn cho Ngưng Nguyệt lâu.
Trong hàng ngũ có cả Vương Thọ.
Tổng quản Ngự Thiện phòng rụt rè báo cáo các món ăn được đưa tới Ngưng Nguyệt lâu trong ngày hôm nay bao gồm những gì, công chúa Trọng Hoa ngã bệnh nên chán ăn, vì vậy chẳng nhiều lắm, rất dễ kiểm tra.
Ông ta nói xong vẫn chưa tìm ra được điểm đáng ngờ.
Vương Thọ bỗng lên tiếng: "Nô có chuyện cần bẩm báo.
Trưa hôm nay, Vương tử Hô Diên đã tới Ngự Thiện phòng đưa cho mọi người món tiền lớn, nhờ gửi một chén rượu sữa ngựa tới Ngưng Nguyệt lâu, còn dặn dò đừng nói gì với công chúa."
Việc này xét theo góc độ nghiêm trọng thì chính là nhận hối lộ, đẩy công chúa Trọng Hoa vào chỗ chết, thế cho nên Tổng quản không dám nói.
Có lẽ Vương Thọ biết chẳng sớm thì muộn cũng điều tra ra.
Công chúa chê mùi rượu sữa ngựa tanh nồng, nên chỉ hớp có một ngụm rồi bỏ xuống, cơm thừa canh cặn đến giờ vẫn đang đặt trong Ngự Thiện phòng chưa được xử lý.
Biết rõ mà không khai báo, tội càng nặng.
Hơn nữa nếu không điều tra ra manh mối, vậy Vệ công tử phải gánh vác trách nhiệm, Vương Thọ lại coi y là ân nhân nên chẳng có lý gì mà bỏ mặc.
Vương Thọ vừa dứt lời thì ánh mắt mọi người nhìn Hô Diên Khả Mục càng quái dị.
Mạch Nhĩ Na trào phúng vỗ tay: "Thật là một vở kịch ăn cắp la làng tuyệt vời, diễn quá xuất sắc, khiến ta thiếu chút nữa thì tin.
Ầm ĩ nửa ngày, hóa ra chính ngươi là kẻ đã xuống tay ư?"
Sắc mặt Hô Diên Khả Mục tái xanh: "Là ta gửi thì đã sao?"
Mạch Nhĩ Na: "Ngươi muốn nhận tội hả?"
"Đúng là ta gửi rượu nhưng ta không hạ độc!" Giọng Hô Diên Khả Mục càng nóng nảy: "Ta có ấn tượng tốt với công chúa, nên gửi chén rượu cho nàng thì làm sao? Trước đó ta cũng đưa cho cô đấy thôi."
Chỉ là khi hắn tặng rượu thì bị Mạch Nhĩ Na đổ sạch trước mặt bao nhiêu người.
A Tư Lan nghe vậy, mặt đen xì.
"Vậy sao ngươi không trực tiếp đưa cho nàng, mà còn vòng vo nhờ Ngự Thiện phòng gửi tới, còn dặn đừng ai nói gì với công chúa?" Mạch Nhĩ Na cười lạnh: "Ta thấy rõ là ngươi sợ người khác biết được!"
"Tại sao ta không trực tiếp đưa cho nàng chứ? Chỉ vì nàng từ chối nên ta mới phải nghĩ ra biện pháp như thế!"
Mắt công chúa Trọng Hoa đầy hình bóng Tần vương, nào thèm để ý tới tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển như Hô Diên Khả Mục, nàng không chịu nhận toàn bộ đồ vật hắn tặng, nhìn bề ngoài thì thấy dè dặt, nhưng kì thực nàng chán ghét hắn.
Hô Diên Khả Mục theo đuổi mỹ nhân không thèm che giấu, hắn vẫn muốn chiếm đoạt dù biết rõ nàng được dâng cho Tần vương.
Hắn tìm mọi cách khiến nàng vui vẻ, nhưng trước sau chẳng nhận được gì.
Mạch Nhĩ Na: "Thế cho nên ngươi vì yêu sinh hận, cưỡng b.ức người diệt khẩu à?"
Hô Diên Khả Mục: "Cô…"
Vệ Liễm hỏi: "Rượu sữa ngựa còn sót lại không?"
Vương Thọ đáp: "Còn ạ."
"Trình lên đây để Thái y kiểm tra."
Rượu được mang ra cho Vương thái y và Từ thái y xem xét, cả hai đều liên tục tỏ vẻ rượu này có vấn đề.
Mạch Nhĩ Na nóng lòng chứng minh nước Lương vô tội, cũng tới kiểm tra một phen, kết quả cho thấy quả nhiên trong rượu có chứa trì diêm.
Sự việc lần này tựa hồ đã sáng tỏ.
Hô Diên Khả Mục thèm muốn nhan sắc của công chúa Trọng Hoa, nhưng cầu không được nên rắp tâm phá hủy.
Hoặc bàn về thuyết âm mưu, hắn muốn khơi mào tranh chấp giữa các nước, một mũi tên trúng hai con chim.
Hắn dùng món tiền lớn mua chuộc đầu bếp, nhờ gửi rượu độc, rồi lẻn vào Ngưng Nguyệt lâu cưỡng hi.ếp công chúa Trọng Hoa.
Công chúa chỉ hớp một ngụm rượu, độc tính chưa phát tác ngay lập tức, tuy nhiên vẫn không thể nào tránh khỏi cái chết.
Trước khi chết còn bị làm nhục.
Chưa biết chừng nếu công chúa Trọng Hoa uống một hơi cạn sạch mà bỏ mạng, thì có lẽ Hô Diên Khả Mục còn định cư.ỡng gian cả thi thể.
Có gì mà hắn chẳng dám làm.
"Bây giờ ngươi định giải thích thế nào?" Mạch Nhĩ Na hỏi.
Hô Diên Khả Mục tức giận: "Vu khống!"
"Nhân chứng vật chứng đều có đủ mà còn nói vu khống! Đầu tiên ngươi đổ tội cho Vệ công tử, tiếp đến lại đổ tội cho người Lương, ngươi là kẻ ngậm máu phun người!" Mạch Nhĩ Na nói: "Tần vương bệ hạ, xin hãy trừng phạt hắn thật nghiêm khắc!"
Cơ Việt bình tĩnh ra lệnh: "Giải vào nhà lao."
Hô Diên Khả Mục hoảng sợ hô lớn: "Ta không có tội! Tần vương bệ hạ! Chuyện này không phải do ta làm!"
Sứ thần nước Trần cũng giật mình, đang định lên tiếng, Cơ Việt đã ra lệnh tiếp: "Giam cả sứ thần nước Trần vào, chờ xử lý sau."
Hai mệnh lệnh trực tiếp tuyên bố bắt giam toàn bộ người Trần.
Cơ Việt làm ngơ với mấy lời kêu oan uổng, để mặc cho thị vệ kéo bọn họ ra ngoài, sau đó nói: "Chuẩn bị một cỗ quan tài, tạm bảo quản thi thể của công chúa Trọng Hoa trong Ngưng Nguyệt lâu, chờ khi nào sứ thần khởi hành thì mang về nước Yến mai táng cho thỏa đáng."
Việc đã đến nước này, xem ra đây là phương thức dàn xếp tốt nhất.
Giam giữ sứ thần nước Trần, coi như cho nước Yến một câu trả lời, các sứ thần còn lại đều giải tán, màn hài kịch cứ vậy chấm dứt.
- -
Rời khỏi Ngưng Nguyệt lâu, Cơ Việt dặn cung nhân đừng đi theo, hắn sóng bước với Vệ Liễm, thẳng tới một nơi vắng vẻ không người.
Vệ Liễm lúc này mới lên tiếng: "Chưa chắn đã là hắn."
"Sai." Cơ Việt nghiêng đầu: "Mà là nhất định không phải hắn."
Khi vụ việc rượu sữa ngựa được bẩm báo, cả hai không những không khẳng định Hô Diên Khả Mục là hung thủ, mà trái lại còn loại trừ hắn.
Bởi vì trải qua biểu hiện gầy đây của Hô Diên Khả Mục, có thể thấy rõ hắn là tên đầu đất, đau buồn sướng vui viết hết lên mặt, kỹ năng diễn xuất bằng không.
Thời điểm khẳng định Hô Diên Khả Mục là hung thủ, vẻ kinh hoàng và tức giận của hắn không phải diễn.
Rõ ràng là kẻ vô tội bị đổ oan.
Vệ Liễm cong môi: "Vậy mà huynh lại sai người giải hắn vào nhà lao không cần biết đúng sai hả? Thế đâu phải vị vua tốt."
"Hắn làm khó ngươi hết lần này tới lần khác, cho ăn cơm tù mấy ngày thì đã sao?" Cơ Việt nói: "Cô muốn trừng trị hắn lâu rồi."
Tự nhiên lại vớ được lý do, thực sự phải cảm tạ kẻ đứng sau giật dây đã nhọc lòng.
Vệ Liễm dừng bước: "Huynh bỏ tù cả đoàn sứ thần nước Trần, coi như trở mặt, vậy không sợ xảy ra chiến tranh sao?"
Cơ Việt cười: "Nếu tuyên chiến, lẽ nào bọn chúng không sợ cô?"
Tần vương là Chiến Thần đánh đâu thắng đó.
"Kẻ giết người khơi mào tranh chấp, đơn giản là muốn nước Tần bị cạn kiệt nhân lực vật lực khi chưa kịp nghỉ ngơi lấy sức." Trong vẻ lạnh lùng, Cơ Việt lộ ra nét ngông cuồng kiêu ngạo: "Hắn muốn gây chuyện, cô làm cho hắn mãn nguyện thì có sao đâu.
Cho dù hắn không sợ thiên hạ đại loạn, cô vẫn quyết tâm phải chiếm lấy thiên hạ này."
Vệ Liễm thuận miệng hỏi: "Chiếm lấy để làm gì?"
Cơ Việt cũng thuận miệng đáp: "Chiếm lấy để tặng cho em."
Vệ Liễm liếc nhìn hắn, bỗng nói: "Tiểu thuyết toàn lừa người."
Ta không muốn thiên hạ, ta chỉ muốn huynh đưa thuốc giải cho ta mà thôi.
Đến bây giờ huynh vẫn còn đề phòng ta, thì làm sao ta dám hoàn toàn tin tưởng huynh.
Cơ Việt sững sờ: "...Hả?".
Đam Mỹ Sắc
Vệ Liễm mím môi, đột nhiên cảm thấy tức giận, y quay phắt người phất tay áo rời đi.
Cơ Việt: "???"
Hắn đứng tại chỗ, mờ mịt trong chốc lát, rồi lấy từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ in hoa văn xanh.
Trong bình sứ trắng đựng thuốc giải tạm thời nửa tháng dùng một lần, còn trong bình sứ hoa văn xanh này chính là thuốc giải trừ độc tận gốc.
Hắn đang định đưa cho y...
Khoảnh khắc Vệ Liễm ôm lấy hắn thủ thỉ "Ta không muốn lấy mạng huynh", Cơ Việt thật sự muốn trao gửi sinh mệnh hoàn chỉnh của mình cho y.
...!Nhưng sao Vệ Liễm lại bỏ đi thế nhỉ?
Thôi quên đi, đến buổi tối đưa… cũng được.
Nghĩ thế, Cơ Việt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhét bình thuốc vào trong ngực..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...