Lý Nhiễm chịu thiệt lớn từ chỗ Lục Tranh, cánh tay gãy xương đau đến buốt tim, nhưng đó chỉ là phụ, việc mất mặt hơn là mất hết thể diện trước mặt hai đứa trẻ con.
Cô ta nũng nịu chạy đến chỗ Lục Tốn đặt điều gièm pha: "Chồng à, không ai quản được Tiểu Tranh, em nhắc nhở nó để ý việc học, đừng suốt ngày chơi đùa lông ba lông bông.
Nhưng mà nó thì hay rồi, tự dưng phát điên đánh cả người lớn là em đây..."
Sắc mặt Lục Tốn càng ngày càng u ám.
Lý Nhiễm ôm cánh tay sắp gãy đôi của mình, giơ chỗ bị thương dễ thấy nhất ra trước mặt Lục Tốn.
Cô ta khóc lóc thảm thương: "Từ khi em vào nhà họ Lục luôn yêu thương Tiểu Tranh như con trai mình, đến cả hòn đá cũng cảm động.
Vậy mà chồng à, lần này nó rất quá đáng..."
Lục Tốn chỉ có một đứa con trai là Lục Tranh, bây giờ sản nghiệp nhà họ Lục trải rộng toàn bộ Trung Quốc, tài sản trên trăm tỷ.
Khi ông ta buông tay nhân thế, toàn bộ tập đoàn sẽ giao cho Lục Tranh.
Nếu Lục Tranh không nên người thì chẳng phải giang sơn mà ông ta gầy dựng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát?
Người hầu gọi Lục Tranh tới, Lục Tranh không hề sợ hãi mà đứng thẳng lưng ở trong phòng sách, Lục Tốn thấy anh không hề hối hận, thoáng chốc nổi giận: "Đồ mất dạy!"
Lục Tranh lạnh lùng cười rất khẽ, nắm chặt hai tay: "Tôi là đồ mất dạy, thì chỉ sợ ông là đồ bị sắc đẹp che mờ mắt."
"Còn dám cãi!" Trán Lục Tốn nổi gân xanh, đạp mạnh một phát vào anh, nắm thước quất mạnh lên lưng anh: "Tao chiều mày quá nên đồ mất nết như mày không biết trời cao đất rộng!"
Một lần, hai lần, ba lần...
Số lần thước đánh vào da thịt nhiều không đếm hết.
Trời rất nóng nên quần áo trên người mỏng manh, Lục Tranh quỳ dưới đất, trên người rất đau rát.
Anh kêu rên, bị quất bong tróc da thịt, mồ hôi mặn chảy vào vết thương, mỗi một giây trôi qua đều phải chịu đựng sự đau xót.
Lục Tốn ra tay không nể nang gì, mà anh cũng không cầu xin.
Lục Tốn đánh đến mức sức cùng lực kiệt, đánh gãy ba cái thước, ông ta tức giận nhìn, gân xanh trên trán nổi lên theo từng hơi thở dốc.
Ông ta chống batoong, chỉ hận rèn sắt không thành thép, quát lớn: "Lục Tranh, mày tỉnh táo lại cho bố mày!"
Lục Tranh nói với giọng vừa lạnh lẽo vừa trào phúng, chống đất định đứng lên: "Người phụ nữ kia chọc tôi trước, tôi không làm sai."
Lục Tốn tức giận không thôi, quật ngang gậy vào tấm lưng không có miếng thịt nào lành lặn của thiếu niên.
Cậu ngã "rầm" xuống tại chỗ, Lục Tốn gằn giọng quát: "Vậy thì quỳ đi! Lúc nào nghĩ kỹ rồi thì đến xin lỗi dì của mày!"
"Bà ta nằm mơ dì!" Mắt Lục Tranh đen như mực, khóe miệng anh run rẩy: "Sao tôi phải xin lỗi bà ta?"
Lục Tốn với tóc mai điểm bạc suýt bị con trai độc nhất chọc tức ngất xỉu, ông ta xanh mặt nhấc gậy muốn đập lên mặt chàng thiếu niên cố chấp.
Mấy người hầu ngoài cửa sợ mất hồn mất vía, sợ thiếu gia bị đánh chết tươi, bèn xông lại ôm lấy ông chủ, vội vàng lấy gậy của ông ta đi, khuyên ông ta nguôi giận, nói đủ lời ngon ngọt rồi đỡ ông ta về phòng ngủ.
Lục Tốn vừa rời đi, lúc này Tần Từ đứng ngoài nghe lén với đám người hầu mới chạy vội tới trước mặt anh.
Sắc mặt Lục Tranh trắng bệch, vết thương trên lưng chồng chất, vết máu loang lổ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Từ nhăn lại, sợ rơi cả nước mắt: "Anh trai, có phải anh rất đau hay không?"
Lục Tranh nằm rạp dưới đất, cơ thể không còn lành lặn, chân tay mất hết sức lực.
Anh muốn lau nước mắt cho cô, một giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống mặt anh, lộp bộp, anh nghe mà thấy phiền: "Khóc cái gì, định khóc tang hả?"
Tần Từ quỳ gối bên cạnh anh, cố gắng muốn đỡ anh lên, đau lòng hỏi: "Anh chảy nhiều máu quá, đi bệnh viện nhé?"
"Không đi, anh ghét bệnh viện." Lục Tranh lắc đầu, nghiêng người đổ vào bờ vai gầy yếu của cô, yếu ớt nhíu mày: "Em nói người.
.
.
đưa anh lên phòng đi."
"Được, được.
.
.
.
Bây giờ em đi." Tần Từ cẩn thận đặt anh xuống dưới đất, thút thít xoay người đi ra ngoài tìm mẹ Trương chăm sóc hoa cỏ.
Lục Tranh thở phào, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhóc con mới đến chưa được bao lâu, có lẽ cô sợ hãi lắm.
Không biết sao anh lại thấy hơi đau lòng cho cô.
Bố vừa mới chết, mẹ cũng ghét bỏ cô.
Thật đáng thương.
Yên lặng một lát, sự đau đớn trên lưng ập tới rõ ràng hơn bất cứ lúc nào.
Cả người anh nóng lên, vừa nóng vừa lạnh, chóng mặt hoa mắt.
Anh khẽ mím môi, ý thức dần dần mơ hồ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...