Cô trốn học hơn nửa ngày nhưng thiên hạ vẫn thái bình.
Điện thoại di động không hề có bất kỳ thông báo nào, thật bất ngờ.
Tần Từ hơi ngạc nhiên, phát hiện ra có gì đó không ổn.
Bình thường, giáo viên chủ nhiệm quản lý học sinh rất nghiêm khắc, không được đi học muộn, không được phép trốn học, không phải tình huống bất đắc dĩ thì không được xin phép nghỉ, ngày nào tan học xong cũng giảng giải rất hùng hồn với biểu cảm nghiêm túc và ánh mắt sắc bén rằng giai đoạn cấp ba là khoảng thời gian học tập tốt nhất, người nào cần cù thì người đó sẽ thành công, đừng không biết phân biệt nặng nhẹ, suy nghĩ lung tung, lãng phí thời gian!
Cô đi học muộn tiết đầu, đến tiết ba thì biến mất, tới giờ đã gần bảy tiếng đồng hồ rồi mà chủ nhiệm lớp vẫn không gọi điện mắng cô.
Nhóm chat của ký túc xá im lìm.
Tin nhắn chat mới nhất trong nhóm của lớp là từ tận buổi trưa.
Đã tan học rồi, vậy mà không ai nói gì, bình thường vào giờ này, mọi người đều sẽ buôn chuyện rôm rả trong nhóm, bàn chuyện bài vở và những rắc rối trong cuộc sống, thoải mái tán gẫu với nhau.
Còn hiện giờ, thời gian dường như đã ngừng trôi.
Thật là lạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cô nghĩ thầm, hay là gọi cho bọn Hứa Tiếu Nhiên thử xem sao.
Lục Tranh đi đằng trước, sát cạnh cô, anh cao ráo, chân cũng dài, quan tâm cô đi chậm nên anh cũng cố ý bước chậm lại.
“Anh à, đợi em một chút.
”
Trước khi bước vào căng tin, Tần Từ dừng lại, giữ chặt tay Lục Tranh.
Bàn tay anh có năm ngón thon dài, làn da mịn màng, lòng bàn tay ấm áp.
Bàn tay anh rất rộng, ngập tràn sức mạnh đàn ông, khiến người ta cảm thấy hết sức an toàn.
Đôi tay này đã từng vuốt ve ngực cô.
Đã từng cắm vào trong cơ thể cô.
Đâm liên tục vào khu vực nhạy cảm, hưng phấn, mềm mại của cô, kích thích làm cô chết đi sống lại, không kìm được run rẩy, đạt tới cực khoái hết lần này tới lần khác.
Cổ họng Tần Từ nghẹn lại, hai má ửng đỏ, trời ạ, trời ạ!
Rốt cuộc cô bị làm sao vậy?
Sao lại suốt ngày nghĩ những chuyện linh tinh này vậy, trong đầu toàn là phim con heo, hễ nghĩ tới là cả người nóng bừng lên, ngọn lửa dục vọng thiêu đốt trong người.
Dù anh đang ở ngay bên cạnh, đứng ngay trước mặt cô.
Vậy mà cô vẫn thấy nhớ anh.
“Sao vậy?” Lục Tranh quay đầu, trở bàn tay nắm chặt bàn tay nhỏ xinh của cô, ánh mắt dịu dàng.
Trong lòng Tần Từ ẩn giấu tâm sự, cô cắn môi, ánh mắt lảng tránh: “Anh à, anh đi vào trước đi, em đi nhà vệ sinh một lát.
”
Lục Tranh nhíu mày: “Không phải vừa rồi em mới đi rồi sao?”
Tần Từ chột dạ ấp úng: “… Nhưng giờ em lại thấy buồn nữa rồi…”
Cô không biết nói dối, nhất là ở trước mặt anh, chỉ cần cô nghĩ một đằng nói một nẻo là sẽ thấy cắn rứt lương tâm.
Nhưng cô không muốn anh biết chuyện hồi trưa.
Anh quá thông minh, chỉ cần hỏi cô vài câu, chắc chắn cô sẽ không nhịn được kể hết ra.
Với tính cách của anh, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua, có khi sẽ trực tiếp xé xác Quách Minh Huy luôn.
Mặc dù cô bị Quách Minh Huy sàm sỡ nhưng cô cũng đã phản đòn đúng lúc, đá lại cậu ta một cước, cô tung đòn rất mạnh, lúc đấy thấy biểu cảm của cậu ta đau đớn như vậy, cô còn sợ gần chết, tưởng là mình đã đá nát trứng của cậu ta mất rồi…
Thế nhưng, cô vẫn coi thường Quách Minh Huy.
Tên yêu râu xanh đó không hề biết hối cải, đã bị vậy rồi mà vẫn còn trắng trợn gửi tin nhắn quấy rối cô.
Học chung với nhau hai năm, sớm chiều làm bạn, thật không ngờ bản chất của cậu ta lại là kẻ mặt người dạ thú như vậy!
Ôi, đúng là biết người, biết mặt, không biết lòng.
Sắc mặt Lục Tranh sầm lại.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh như thể muốn nhìn thấu cô: “Tiểu Từ, anh hỏi lại em một lần nữa, có phải hôm nay em có chuyện gì giấu anh phải không?”
“Không…” Tim Tần Từ đập thình thịch, cô cúi đầu xuống, chần chừ rồi lắc đầu, trong lòng dậy lên cơn sóng lừng muôn trượng.
Cô có cảm giác, hình như anh đã biết gì đó rồi.
Đôi mắt vốn dịu dàng của Lục Tranh dần lạnh giá, trở lại với vẻ bình tĩnh, sâu thẳm mọi ngày, lặng lẽ tỏa ra hơi lạnh khiến người ta sợ hãi.
Anh không khỏi thất vọng, không bước vào thang máy nữa mà đi tới tòa nhà giảng đường gần đó.
“Được rồi, đi thôi.
”
Tần Từ sững sờ, phải chạy theo mới bắt kịp anh.
Mặt trời sắp xuống núi, ánh sáng tối dần, Tần Từ chạy vào nhà vệ sinh nữ của tòa giảng đường của trường kinh doanh, gọi điện cho Hứa Tiếu Nhiên.
“Tiếu Nhiên, chiều nay giáo viên chủ nhiệm không đến lớp tổng kết cuối ngày sao?”
Hứa Tiếu Nhiên bên đầu bên kia chẳng mấy khi mới kiệm lời như vậy: “Không.
”
“Ồ! ” Tần Từ trầm ngâm, muốn nói lại thôi rồi lại hỏi: “Quách Minh Huy có đi học không?”
Hứa Tiếu Nhiên nghe nhắc tới cái tên này, không hiểu sao lại thở dài rồi im lặng không nói gì.
Bầu không khí giữa hai người bỗng đông cứng lại.
Tần Từ nhíu mày, siết chặt điện thoại.
“Tiểu Từ, anh Huy xảy ra chuyện rồi.
” Đến tận giờ, Hứa Tiếu Nhiên vẫn chưa hết sợ hãi, mặt tái mét, giọng run run: “Cậu không nhận được mail à?”
Tần Từ khựng người: “Mail gì?”
Không biết Hứa Tiếu Nhiên đang ở đâu mà phải nói thì thầm: “Không biết sao nữa, chiều nay, mọi người bỗng nhiên nhận được một bức mail nặc danh…”
Tần Từ bỗng có dự cảm bất an, cô hỏi: “Mail gì vậy?”
“Lạ thật, cậu không nhận được à?” Hứa Tiếu Nhiên buồn rầu, trong lòng vẫn sợ hãi không thôi: “Kinh dị cực, trong mail đó toàn là ảnh nude của anh Huy… Không biết cậu ta gửi tin nhắn WeChat quấy rối ai nhưng nội dung rất… Tớ bảo này, cậu kiểm tra lại hộp thư đến xem, thầy cô và học sinh toàn trường đều nhận được hết cả rồi…”
Trong đầu Tần Từ hiện lên một cảnh tượng, chiều nay hình như Lục Tranh có đăng nhập vào hệ thống hacker làm gì đó, sau khi móc nối hai chuyện này với nhau, cô lập tức mở to mắt.
“Nhà trường đã báo cảnh sát rồi, đây đúng là vụ bê bối lớn nhất từ trước tới nay, mọi người đều đồn ầm lên.
” Hứa Tiếu Nhiên lại thở dài, bùi ngùi bảo: “Rốt cuộc là anh Huy động tới ai mà phải làm tới vậy nhỉ? Như thế này thì làm sao cậu ta còn có thể tới trường được nữa, đúng là không còn mặt mũi nhìn đời nữa rồi.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...