Tần Từ vội vàng quay về lớp trước khi chuông vào học vang lên, trong phòng học đã ngồi đầy sinh viên, cô cúi đầu, lịch sự đi xuyên qua lối đi nhỏ, quay lại ngồi cạnh Lục Tranh.
Đồng phục của cô quá bắt mắt nên buổi trưa trên đường đi, bọn họ đã mua thêm một chiếc áo khoác mỏng để khoác bên ngoài, che giấu thân phận học sinh cấp ba của cô.
Thầy giáo già chậm rãi bước vào lớp, giảng dạy kiến thức lập trình bằng ngôn ngữ C*, kiến thức thầy giảng quá chuyên ngành, khác xa thường thức phổ thông.
*Ngôn ngữ C là ngôn ngữ lập trình có mục đích và được sử dụng khá phổ biến nhờ tính đơn giản và linh hoạt, được sử dụng để viết các ứng dụng quan trọng khác nhau, chẳng hạn như các hệ điều hành, cơ sở dữ liệu Oracle và trình thông dịch Python.
Tần Từ mới chỉ học lớp mười một, cho dù cô thông minh đến đâu thì ngồi nghe một lúc vẫn thấy mệt, cô quay đầu, vốn muốn hỏi Lục Tranh nghĩa của một từ thuật ngữ chuyên ngành nhưng lại chợt phát hiện ra Lục Tranh đang sa sầm mặt, đọc gì đó trên màn hình máy tính, lướt nhanh như gió, không biết đang nghĩ ngợi điều gì, Tần Từ liếc xem thử thì thấy là một bài đăng trong diễn đàn chuyên ngành thảo luận về hacker.
Biểu cảm của Lục Tranh rất lạnh lùng, môi mím chặt, hàng mày rậm cau chặt, bầu không khí quanh người anh rất nặng nề.
Cô chưa từng thấy biểu cảm như muốn giết người thế này của anh bao giờ.
Thật kinh khủng.
Bỗng nhiên anh bị làm sao vậy?
Tần Từ im lặng, quên luôn cả chuyện ban đầu mình định nói gì, rụt rè, ngồi ngay ngắn, thẳng người lại.
Tối qua và trưa nay bị chơi mệt nên cơ thể cô như bị hút cạn toàn bộ sức lực, tinh thần uể oải, cô vừa ngồi nghe giảng vừa gà gật cả tiết học.
Đầu cô gật lên gật xuống như gà con mổ thóc vô số lần, cuối cùng cũng đợi được tới lúc chuông hết giờ học reo lên.
Cô gục người xuống, khoanh hai tay trên bàn, chiếc cằm nhỏ xinh tì lên mu bàn tay, cả người nhũn ra, mí mắt díp lại.
Cô chớp mắt mấy cái, giật vạt áo của Lục Tranh, khẽ nói: “Anh ơi, em buồn ngủ quá, em ngủ một lát nhé, bao giờ vào học anh nhớ gọi em dậy.
”
“Ừm.
” Lục Tranh ngước lên, thấy cô mỏi mệt, anh đau lòng nhíu mày: “Về nhà đi ngủ đi, nằm sấp trên bàn ngủ khó chịu lắm.
”
Tần Từ lắc đầu, thì thầm như mèo kêu, nhắc nhở anh: “Anh à, trốn học là không tốt đâu, anh đừng bắt chước em.
”
Lục Tranh bị cô chọc cười, hơi lạnh kinh khủng quanh người tan bớt, đôi mắt lấp lánh của anh nhìn cô chăm chú.
Không hiểu sao, tâm trạng giận dữ lúc đọc được lịch sử tin nhắn của cô bỗng dịu lại.
Anh lấy bên hông túi laptop ra một cặp nút tai cách âm giúp ngủ ngon hơn, cúi người, gạt mái tóc đen óng của cô ra, đeo vào tai cho cô.
“Ngủ đi.
”
“Anh à, em rất muốn nhanh nhanh lên đại học, muốn làm bạn học của anh.
” Hai người ngồi sát gần nhau, Tần Từ hít hà hương thơm trên ống tay áo của anh, không muốn xa rời, nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng hồng mỉm cười ngọt ngào, nói khẽ chỉ đủ để hai người họ có thể nghe được: “Em rất thích ở bên anh.
”
Rất thích anh.
Lục Tranh cưng chiều xoa gáy cô, khuôn mặt hoàn toàn không còn lạnh lùng, dữ dằn như vừa rồi nữa, khóe mắt, đuôi mày của anh ngập tràn ý cười, khóe môi mím chặt dần thả lỏng, anh cất giọng ấm áp: “Đồ ngốc, anh cũng thích em.
”
Tần Từ ngủ một mạch cả buổi chiều.
Lúc cô tỉnh dậy thì đã sắp hết tiết cuối, không biết trong phòng đã thay một loạt sinh viên mới từ lúc nào, Tần Từ vẫn ngồi bên cạnh Lục Tranh, anh vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, lạnh lùng thao tác nhanh chóng trên bàn phím, nhắn tin gì đó vào trong nhóm.
Hết giờ, sinh viên lục tục đứng dậy, hoặc vô tình, hoặc cố ý liếc nhìn Tần Từ với thái độ tò mò, tìm tòi nghiên cứu.
Cô buồn ngủ dụi mắt, vặn mình xong mới bắt đầu cảm thấy cơ thể tê dại, khó chịu.
Người đàn ông ngồi bên phát hiện ra cô đã dậy, bàn tay ấm áp đặt lên đùi cô, nhẹ nhàng xoa bóp bắp đùi cho cô: “Em dậy rồi à?”
Tần Từ tháo nút tai ra, cổ họng khô khốc, đang định mở miệng thì có hai cô gái đi ngang qua, một người trong số họ thở dài bùi ngùi: “Thật không tin nổi, sao thần tượng của mình lại có bạn gái rồi chứ?”
Bạn gái còn lại cũng khe khẽ cảm thán: “Bạn nữ ấy trông chắc chỉ mới học cấp ba thôi, buồn ghê, hóa ra hot boy của lớp mình lại thích bạn gái ít tuổi…”
“Quan trọng là người ta mảnh mai, mặc đồ bình thường thôi mà tôi vẫn không nhịn được phải ngắm thêm một lúc, xem ra chúng ta phải cố gắng giảm béo thôi.
”
“Đúng vậy, buổi tối ăn ít thôi… Hu hu đúng là sốc… Chắc sáng mai tôi cũng không ăn nổi gì hết…”
Hai người khóc nức nở đi xa dần.
Lục Tranh coi như không nghe thấy gì cả, xóa sạch lịch sử rồi thoát khỏi hệ điều hành hacker, thản nhiên tắt máy tính.
Sinh viên trong phòng học đã về gần hết, Tần Từ ngẩng mặt lên, giọng vẫn còn uể oải: “Anh à, sao anh không gọi em dậy?”
“Em ngủ say như heo vậy, anh không nỡ làm phiền em.
” Lục Tranh xoa nắn khuôn mặt của cô, một tay xách túi lap top lên, tay kia cầm tay cô.
Khuôn mặt tuấn tú của anh nở nụ cười mờ ám, cúi người hôn cô: “Ngủ đủ rồi thì hăng hái lên nào, tối nay lại dồi dào sức lực cho anh chịch.
”
Tần Từ nghe vậy, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng, nhón chân lên che miệng anh lại: “Xuỵt!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...