Sau khi học xong tiết cuối cùng buổi chiều, Tần Từ nhận được điện thoại từ phòng làm việc.
Giọng điệu Linda Triệu hơi hưng phấn: “Tiểu Từ, Tiểu Từ! Chiều nay phòng làm việc vô cùng náo nhiệt, có hai tôn đại Phật không mời mà đến!”
Mới vừa tan học, trong phòng học tương đối ồn ào, Tần Từ không nghe rõ lắm, cô đeo tai nghe Bluetooth màu trắng lên, hỏi: “…… Đại Phật? Cái gì cơ?”
“Em trai em, Lục Trầm Tuấn siêu cấp cuồng chị gái, cùng với fans cuồng của anh trai em - Dịch Yên đến.
”
Giờ phút này, Linda Triệu tiếp đãi hai người bọn họ cảm thấy tương đối đau đầu.
Một lớn một nhỏ, một nam một nữ, hai người đều không phải đèn cạn dầu, hơn nữa đều không thể đắc tội, cần chờ chuyên gia ra mặt giải quyết.
Tần Từ tinh tế chép bài tập về nhà trên bảng đen vào vở bài tập toán, lại đối chiếu với danh sách bài tập hôm nay, lần lượt đặt những cuốn vở bài tập chưa hoàn thành vào cặp sách.
Đeo cặp sách nặng trĩu lên hai vai xong, nhớ lại chuyện tối hôm qua Lục Tranh nhận cuộc điện thoại kia, cô phản ứng lại trong nháy mắt: “Là dì đưa Tuấn Tuấn tới sao?”
Linda nhìn lướt qua phòng khách, cậu bé mặc đồng phục tiểu học, sơ mi trắng và nguyên bộ quần yếm màu xám, đoan chính ngồi ở trước bàn làm việc làm bài tập, khuôn mặt nhỏ đẹp đẽ tươi mát, vẻ mặt lại thành thục khác với những bạn học đồng trang lứa.
Cậu bé đang hết sức chuyên chú phân tích một đề toán học.
Dịch Yên ngồi đối diện trong mắt cậu cũng chẳng khác gì cây xanh trên bàn phòng hội nghị.
Linda vô cùng cảm khái hình ảnh này, thấp giọng đáp: “Không, là tài xế nhà các em.
”
Trong phòng họp, Dịch Yên nằm gục bên cạnh Lục Trầm Tuấn, gác cằm lên cánh tay, hàng mi dài như chân ruồi bọ chớp chớp, cô ta ngáp một cái, môi đỏ dẩu dẩu, nhàm chán đến buồn ngủ.
Buồn ngủ quá, sao anh Lục Tranh còn chưa trở về chứ?
Một cánh tay Linda uốn lượn, dựa vào phía trước bàn, tiếp tục tám chuyện: “Cậu chủ Tiểu Lục thật sự chỉ mới có bảy tuổi sao?”
“Ừm, giữa tuần sau là đến sinh nhật, vừa tròn bảy tuổi.
” Tần Từ đẩy ghế dựa vào khe bàn học phía trước, đi ra khỏi phòng học, trên cầu thang có bạn học đang quét tước vệ sinh, cô đi sát mép phía trong, từng bước một vững vàng xuống lầu.
Linda trước sau vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng: “Một đứa bé bảy tuổi… Cũng quá thông minh đấy, mỗi lần tôi nhìn vào cặp mắt của cậu ấy đều cảm thấy khiếp đến hoảng, quá sâu.
”
Tần Từ không biết đáp lại như thế nào, lâu lâu cô cũng sẽ có ưu sầu như thế.
Linda lại nói: “Đúng rồi, chị nói cho em biết, Dịch Yên thấy xe nhà em tới đây liền chạy tới xum xoe, muốn tạo quan hệ với cậu chủ Tiểu Lục, không biết được rằng từ đầu tới đuôi cậu chủ Tiểu Lục chỉ nói với cô ta hai câu.
”
“Nói gì?” Tần Từ tò mò hỏi.
“Câu đầu tiên là như thế này.
” Linda không biết nên khóc hay cười, khụ hai tiếng, bắt chước giọng nói ông cụ non của Lục Trầm Tuấn: “Câm miệng, chị thật phiền.
”
Tần Từ bất đắc dĩ, không biết như thế nào, có chút lo lắng cho Dịch Yên: “Chị Dịch Yên có tức giận không?”
“Đương nhiên cô ta không vui, nhưng mà cũng không biểu hiện ra ngoài, dù sao cậu chủ Tiểu Lục có thông minh hơn nữa cũng chỉ là một đứa bé, Hiện tại Dịch Yên đang ngồi ở phòng khách, vừa rồi đã sắp xếp người đưa một đống trái cây, đồ ăn vặt tới, cậu chủ Tiểu Lục cũng chưa ăn miếng nào.
”
Linda nhịn không được mà che miệng cười: “Câu nói thứ hai cậu chủ Tiểu Lục mở miệng nói là phê bình Dịch Yên trẻ con, nói cô ta là sinh viên rồi còn ăn thực phẩm rác rưởi, không biết bảo vệ sức khỏe, khó trách đầu mũi đầy mụn đầu đen.
”
Tần Từ đỡ trán: “……”
A, trời ạ, cũng quá thẳng thắn đi, Lục Trầm Tuấn quá biết làm người ta tổn thương!
Nhưng mà ngẫm lại, tính cách Lục Trầm Tuấn vẫn luôn rất… Đặc biệt.
Từ nhỏ đã rất trầm tĩnh, ngày mà cậu sinh ra, bé con nhà người khác đều ở trong phòng sinh oa oa khóc lớn, chỉ có mình cậu nho nhỏ cuộn tròn trong tã lót, tò mò đánh giá thế giới này, bình tĩnh như thế, cứ như không phải lần đầu tiên đi đến thế giới này vậy.
Vô cùng không giống người thường, dùng lời Lục Tranh nói mà đánh giá, cậu đại khái là đã thành tinh.
Tần Từ đeo cặp sách lên, đi ở ven đường đến cửa tây, cưỡi lên một chiếc xe đạp công cách đó không xa, chạy tới hướng phòng làm việc.
Năm phút sau, Tần Từ đẩy cửa kính phòng làm việc ra, Linda Triệu mặc đồ công sở màu trắng chỉ chỉ phòng họp, nhìn cô bằng ánh mắt khóc không ra nước mắt.
Tần Từ chậm rãi đi qua, xem xét phòng hội nghị, cậu nhóc như cảm nhận được gì, ngẩng đầu lên, một đôi mắt to sâu thẳm yên lặng nhìn về phía Tần Từ.
“Chị ơi!” Trên mặt cậu nháy mắt nở rộ một nụ cười xán lạn, Dịch Yên một bên lấy lòng cậu hồi lâu thoáng chốc trợn mắt há hốc mồm, Lục Trầm Tuấn đứng lên, bước chân về phía Tần Từ, nhiệt tình hoan nghênh cô: “Cuối cùng chị cũng tan học rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...