Sau Khi Được Ông Trùm Nhận Nuôi



Lục Tranh tắm rửa xong đi ra.

Anh để ngực trần, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần thun dài, mái tóc ướt rối bù dính trên trán, che đi hàng lông mày.

Anh đẩy cửa kính ngăn ra.

Tần Từ nghe thấy tiếng động thì chui vào nằm trong góc giường lớn, cơ thể nhỏ bé cố gắng áp sát vào trong góc tường, cố gắng hạn chế cảm giác tồn tại của mình.

Lục Tranh không nhịn được bật cười, anh lấy một chiếc áo phông đen rộng thùng thình ở trong tủ quần áo ra.

Anh leo lên giường, vươn tay ôm cô vào lòng.

“Bé cưng, em định làm bánh áp tường à?” Anh thè lưỡi, cắn lỗ tai của cô.

Tần Từ nín thở trốn đi, gương mặt trái xoan trắng nõn đỏ bừng vì xấu hổ: “Đừng,...!anh, ngứa...”

Cô run rẩy chui vào ngực anh trốn tránh, bàn tay nhỏ bé khẽ nắm lấy cạp quần của anh.

Cô khẽ dẩu môi nhưng vô tình lại lướt qua đầu vú trên ngực anh.

“Đừng trốn.” Anh liếm cổ cô, ngậm lấy từng tấc da thịt mà anh đã mong nhớ bấy lâu.

Anh mút mạnh mấy cái, mập mờ nói: “Người em thơm mùi sữa.”

Tiếng nuốt nước bọt truyền đến bên tai.


Tần Từ thở dốc, trong đầu lùng bùng tiếng kêu nho nhỏ.

Lục Tranh đưa hai tay ra phía trước, cầm đúng bộ ngực to tròn của cô.

Bàn tay cách một lớp áo ngực mà nắn vuốt: “Thích vú của em.”

“Anh...”

Bầu ngực mềm mại lắc lư theo nhịp trong bàn tay anh.

Tần Từ bất lực lắc đầu, mẫn cảm nức nở, mềm nhũn trong ngực anh.

“Sao còn ngại ngùng thế?” Môi mỏng của Lục Tranh kề sát người đang vùi đầu và lòng mình, ngậm lấy vành tai mềm mại đỏng ửng của cô.

Anh trêu đùa cô, phả một luồng khí nóng vào tai cô: “Ở trước mặt anh, em có thể buông thả bản thân.

Anh thích em dâm đãng hơn.”

Dâm đãng hơn...

Dâm đãng...

Cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ lan ra khắp người.

Tần Từ run rẩy, cô lại chảy nước rồi.

“Anh...” Hai tay cô ôm chặt thắt lưng của anh, mặt càng vùi sâu vào lòng anh, nói nhỏ đến mức gần như không nghe được: “Em, em...!còn chưa chuẩn bị xong...”

Lục Tranh bật cười: “Chẳng phải cũng giống nhau à? Chuẩn bị hay không chuẩn bị thì sớm muộn gì cũng bị anh làm thôi.”

Bầu không khí vô cùng ám muội, mùi hương của anh quấn quanh chóp mũi cô, Tần Từ bị anh trêu chọc đến suýt ngất, từng dây thần kinh căng chặt, lòng dạ bất an.

“Thả lỏng.” Lục Tranh cong môi, kéo cánh tay trên lưng xuống, dẫn dắt một tay của cô đi xuống, đặt lên háng mình.

“Sờ dương vật của anh đi.”

Dưới lớp vải mềm mại của chiếc quần thun rộng thùng thình căng phồng là một cây gậy thô to khó phớt lờ.

“Cứng muốn chết.” Lục Tranh nhỏ giọng, khàn khàn nói: “Vừa nhìn thấy em là cứng, muốn bắn hết cho em.”

Đầu óc Tần Từ ong ong, bàn tay nóng bỏng, cô vội vàng rụt tay lại, tránh né, lắc đầu như trống bỏi.

Sau lưng bộ đồng mùa hè bằng vải cotton nguyên không ngừng đổ mồ hôi, thấm ướt một mảng lớn.

Cô xấu hổ vô cùng, lắp bắp nói: “Anh..


anh, anh...!đừng nói thế...”

Anh trai xấu tính, hung dữ quá đi.

Muốn ăn thịt người giống như dã thú đói bụng, như hổ rình mồi.

“Không nói đoàng hoàng lúc nào?” Lục Tranh thuận thế cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô rồi thả về.

Anh sung sướng cười khẽ, giọng nói không che được dục vọng: “Chẳng phải buổi trưa vừa mới chạm vào à? Trước lạ sau quen, quên nhanh thế?”

Dương vật cứng rắn hùng dũng cọ vào giữa háng cô.

Nóng quá.

Tần Từ rên một tiếng, không muốn nói chuyện nữa.

Đầu óc cô hoàn toàn đình trệ, chui rúc vào lòng anh, không biết gì nữa.

Lục Tranh ngửi mái tóc đen dài của cô, nhớ lại cảnh tượng hồi chiều.

Cậu thanh niên tên Quách Minh Huy kia cứ nhìn chằm chằm em gái anh, ánh mắt xâm lược đó khiến người ta vô cùng khó chịu.

“Anh muốn làm em.” Anh bất mãn khẽ nhíu mày, muốn giấu cô gái nhỏ nhà mình đi, không muốn cho người khác dòm ngó: “Em cũng chỉ có thể để anh làm.”

Lồng ngực người đàn ông phập phồng, cứng rắn mạnh mẽ.

Anh hít sâu một hơi, cánh tay dài ôm lấy cô, đứng dậy và xuống giường.

“...!Anh?” Cơ thể bỗng bay lên, Tần Từ càng gần anh hơn, đấu óc cô trống rỗng.

Cô ngơ ngác mở mắt ra, hoảng hốt nhận ra anh đang bế cô đi về phía phòng tắm.

“Hửm?” Lục Tranh thả cô xuống, ngồi xổm xuống mở cửa tủ ra, đặt chiếc áo phông đen đã được gấp gọn vào trong đó.


Anh đứng lên, Tần Từ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.

Đôi mắt đen tuyền thâm thúy của người đàn ông như có ma lực, chỉ cần nhìn là sẽ bị lôi cuốn, không kìm được mà lún sâu vào trong đó.

Lục Tranh cắn răng áp chế ý định xấu xa đang ún ùn lấp đầy đầu óc anh, anh cưng chiều xoa tóc cô: “Đi tắm trước đi, cả người toàn mồ hôi.”

Hô hấp của Tần Từ hỗn loạn, rụt rè miết ngón tay, cúi đầu lúng túng lầu bầu: “Em không mang theo đồ ngủ để thay...”

“Mặc áo thun ở trong tủ.” Tay chân Lục Tranh nóng hổi, anh liếm môi nói thẳng: “Chọn cái màu đen...!hợp với màu da của em.”

Hai má Tần Từ nóng bừng, đôi mắt ngấn nước.

Thấy anh mãi không ra ngoài, cô cắn môi, trong lòng hoảng hốt đẩy anh ra.

Cô thẹn thùng đuổi người ra ngoài: “Anh...!anh đi ra ngoài đi.”

Muốn làm chết cô.

Hầu kết Lục Tranh khẽ đảo, xả nước nóng cho cô, ánh mắt nóng rực, nhìn từ trán đến gót chân của cô.

Ánh mắt anh u ám.

Anh nhắc nhở chính mình, đây là lần cuối cùng làm Liễu Hạ Huệ.

Anh đi ra ngoài: “Tạm thời không đụng đến em, tắm đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận