Lần đó bị đánh, Lục Tranh nằm bất động trên giường suốt ba ngày.
Tần Từ canh ở trong phòng ngủ của anh, gần như không rời nửa bước, bưng trà rót nước, cho anh ăn cơm, mãi đến khi anh có thể xuống giường rồi mới thôi.
Sau khi anh tỉnh dậy, đôi mắt yên tĩnh mà lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, môi mỏng khẽ nhếch lên, câu nói đầu tiên lại là: "Không làm em sợ đấy chứ?"
Tình huống của nhà mình, không làm em sợ đấy chứ?
Rất nhiều năm sau, Tần Từ vẫn không quên được câu nói kia, không quên được niềm rung động trong đáy lòng trước những cảm xúc dịu dàng chất chứa nơi lồng ngực mình khi ấy.
Sau này nghĩ lại, có lẽ đó chính là khoảnh khắc chớm yêu lần đầu.
Lúc ấy, cô vừa bước chân vào nhà họ Lục hoàn toàn xa lạ, người đàn ông làm chủ gia đình thì nói năng thận trọng, bà chủ nhà lại khó hiểu kỳ quái, duy chỉ có Lục Tranh, trong nóng ngoài lạnh, ngay trong thời điểm then chốt nhất đã đứng ra bảo vệ cô, thậm chí còn không tiếc phải đối đầu với mẹ kế của mình.
Điều khiến cô cảm thấy khó có thể tin nổi nhất lại là, hoá ra lý do cô có thể tới được đây chính là nhờ Lục Tranh đã lên tiếng.
Cô nhủ thầm, cho dù đó là suy nghĩ nông nổi hay là thật lòng thật dạ, cô cũng đều biết ơn vô cùng.
Bởi vì vào thời điểm đó, cô đã thật sự đi đến bước đường cùng.
Năm ấy, cô mười tuổi, còn anh, theo tuổi mụ, đã tròn mười ba.
*
Bảy năm sau, Tần Từ theo học ở trường trung học phụ thuộc đại học của Lục Tranh, cô học lớp mười một, còn Lục Tranh học năm hai đại học.
Hai người đều không sống ở nhà họ Lục nữa, buổi tối cô ngủ lại ký túc xá trường học, Lục Tranh thuê nhà bên ngoài trường, nhưng anh vẫn thường xuyên ở lại phòng làm việc.
Lên đại học, Lục Tranh chọn theo chuyên ngành máy tính, anh bắt đầu tự khởi nghiệp sau kỳ thi tuyển sinh đại học, lúc vào năm nhất còn dùng học bổng tích luỹ được để thành lập một phòng làm việc về phát triển phần mềm, đặt tên là "Muôn vàn thiết kế".
Lục Tranh không chạy quảng cáo quá nhiều nhưng vẫn luôn nhận được nguồn dự án ổn định, giúp anh kiếm được dư dả, có thể chi trả phí sinh hoạt và học phí đại học.
Buổi trưa một ngày thứ ba, lớp Tần Từ được giao bài tập tổng hợp trong tổ, cô nhận trách nhiệm thiết kế ppt, làm được một nửa còn chưa kịp lưu lại, máy tính đột ngột tối đen, treo máy.
Buổi chiều tiết thứ tám đã phải trình bày, mọi người trong nhóm thúc giục gấp gáp, cô cũng đã hơi sốt ruột, nghĩ hẳn là Lục Tranh vẫn ở phòng làm việc, bèn ôm máy tính đi ra từ cửa Tây trường học, đạp xe nửa vòng đến phố buôn bán ngoài cửa Đông trường học để tìm anh trai.
Phòng làm việc của Lục Tranh được trang trí theo phong cách tối giản hiện đại, nhẹ nhàng phóng khoáng, vừa có tính thực tiễn vừa có tính thẩm mỹ, mỗi lần cô bước vào đây đều có thể nhận thấy được, cảm giác thời thượng và sự thoải mái sẽ đập ngay vào mắt mình.
Phòng làm việc có hai tầng, trên lầu là nơi Lục Tranh nghỉ ngơi, văn phòng dưới lầu dành cho năm người sử dụng, mỗi tầng một trăm mét vuông.
Hẻm bên có cầu thang dẫn thẳng lên tầng hai, cô mặc đồng phục màu xanh pha trắng của trường trung học phụ thuộc, mái tóc đuôi ngựa dài hất theo từng bước chân, cô dừng xe đạp ở đầu cầu thang, ôm máy tính chạy thẳng lên lầu.
"Anh ơi..." Cô gõ cửa, thấp giọng gọi Lục Tranh.
Đang định đẩy cửa bên đi thẳng vào, bỗng nhiên nghe được tiếng phụ nữ rên rỉ, cô giật mình, ma xui quỷ khiến mà dừng bước chân.
Còn có người khác sao?
Cô áp tai lại gần cánh cửa màu xám tro.
Tiếng động nghe lộn xộn lại mập mờ không rõ.
Ánh mặt trời chiếu rọi trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, bên trong vang lên tiếng thở dốc thô nặng đầy đè nén của đàn ông, tiếng phụ nữ gọi giường sung sướng thỏa mãn, tiếng sau lại phóng túng hơn tiếng trước, có thể tưởng tượng được tình hình va chạm kịch liệt đến cỡ nào.
Tần Từ đứng ngoài cửa sửng sốt, sắc mặt hơi thay đổi.
Cô cắn cắn môi, buộc mình bỏ qua cơn đau đớn bứt rứt đang dâng lên từng chút một, xoay người định rời đi.
Một giây sau đó, cửa bị đẩy ra từ bên trong, một bàn tay vươn tới, chuẩn xác nắm lấy cổ tay trắng nõn mềm mại của cô, mạnh mẽ kéo ngược vào phòng, chỉ trong nháy mắt, cô đã bị kéo vào, giữa tiếng kêu đầy hoảng sợ, ngã ngay vào lồng ngực anh.
Ngón tay thon dài hơi lành lạnh vuốt ve khuôn mặt cô, Tần Từ run lên.
Ánh sáng trong phòng lờ mờ, lưng cô dán chặt vào đằng sau cánh cửa, chỉ cách một bàn tay của anh đệm ở phía sau.
"Anh ơi?"
"Ừm." Người đàn ông để trần nửa người, chống cánh tay ở phía trên cô, anh áp sát lại gần, hơi nóng phả vào mặt cô: "Sao đã tới đây rồi mà không lên tiếng chào trước?"
Rèm cửa trong phòng khép kín, cả cơ thể người đàn ông chỉ còn lại một chiếc quần đen bình thường.
Khóa quần mở rộng, cây dương vật cực lớn ở giữa hai chân ngẩng cao sừng sững, nổi đầy gân xanh với mạch máu phình to, cùng với lông xoăn xoăn ở gốc dương vật, vừa sắc tình lại hấp dẫn mê người.
"Anh đang nghỉ trưa à?"
Giọng Tần Từ khàn khàn, trong lúc vô tình, ánh mắt lại liếc về phía anh, thoáng chốc cả người như bị hun nóng, mặt đỏ tai hồng, xấu hổ quay mặt sang chỗ khác.
"Không."
Cô nói năng lộn xộn: "Máy tính bị hỏng...!Em, em...!Chưa hoàn thành bài tập nhóm...!Em muốn nhờ anh xem giúp em một chút..."
Trong phòng quá yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng hít thở nặng nề của anh, tim Tần Từ đập nhanh hơn, hơi thở cũng dần trở nên hổn hển gấp gáp.
Màn hình điện thoại của người đàn ông là vật duy nhất phát ra ánh sáng trong căn phòng.
Chiếc điện thoại bị ném trên giường lớn một cách tùy tiện, trang web lòe loẹt nhấp nháy còn đang phát video về nội dung không phù hợp với thiếu nhi, đôi nam nữ trần trụi đè lên nhau trên một chiếc ghế salon da màu đen, bừng bừng hưng phấn làm chuyện không thể miêu tả kia.
Khi Tần Từ nhận thức được âm thanh mình nghe thấy bên ngoài phòng là thứ gì, cô không khỏi thẹn thùng đến sợ.
Bên dưới đang mặc một chiếc váy đồng phục học sinh mùa hè ngắn, vật đó của người đàn ông vô tình đâm vào bụng dưới của cô, gương mặt cô trở nên khô nóng, cơn nóng thiêu đốt đến phát đau.
Tim đập loạn xạ, đầu óc choáng váng, cô không biết làm sao để đẩy anh ra, cổ họng cũng khô khốc: "Anh...!Anh đang xem, xem...!Cái đó sao?"
"Ý em nói là phim người lớn?" Lục Tranh đè nén dục vọng nồng đậm, con ngươi đen láy từ trên cao nhìn thẳng xuống mắt cô, nhìn đến chăm chú.
Tần Từ vùi khuôn mặt ửng đỏ xuống dưới, trầm mặc không nói thêm lời nào.
"Ừm." Lục Tranh chậm rãi mở miệng: "Đang tự sướng, suýt chút nữa, là sẽ bắn ra."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...