Bạn nhỏ Thịnh Trử Ý không thích đi nhà trẻ chút nào, bởi vì các bạn nhỏ ở nhà trẻ rất ồn ào.
Mỗi ngày có rất nhiều bạn nữ vây quanh cậu và đặt câu hỏi.
"Bạn Thịnh Trử Ý, tớ có thể đọc sách cùng cậu không?"
"Không thể!" Cậu thích đọc một mình.
"Thịnh Trử Ý, chúng ta chơi cùng nhau được không?"
"Không được!" Cậu chỉ muốn chơi một mình.
"Bạn Thịnh Trử Ý, tớ có thể làm bạn với cậu được không?"
"Không thể!"
Các bạn nữ quá ồn ào, cậu không muốn làm bạn với họ chút nào.
"Thịnh Trử Ý.."
"Thịnh Trử Ý.."
"Thịnh Trử Ý, tớ rất thích cậu, lớn lên tớ có thể gả cho cậu được không?"
Thịnh Trử Ý cau mày, vừa định từ chối thì nghe thấy một giọng nói cực lớn bên cạnh: "Không được, không được, không được, Ý Ý là của tớ, các cậu không được thích anh ấy."
Bạn nhỏ Thẩm Chiêu Chiêu đang chơi xếp hình đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, dang hai tay ra như gà mái già bảo vệ đàn con, đứng giữa cô bé vừa nói chuyện và Thịnh Trử Ý.
Dì Tố Tâm nói, làm vợ của Ý Ý thì có thể gọi bà là mẹ.
Nếu Ý Ý tìm một bạn nhỏ khác làm vợ nhỏ, cô không thể làm con của dì Tố Tâm được nữa.
Không được, không thể.
Cô gái nhỏ bị cắt ngang, tức giận trừng mắt nhìn cô: "Mới không phải, bạn Thịnh Trử Ý là của mọi người!"
"Đúng vậy, tại sao cậu không cho bọn tớ chơi với cậu ấy?"
"Bọn tớ không muốn nghe lời cậu, bọn tớ muốn thích cậu ấy."
"Đúng, bọn tớ không cần cậu quản."
"..."
Một nhóm bạn nữ không phục nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, bọn họ vây Thẩm Chiêu Chiêu ở giữa, vừa nói vừa tức giận, đưa tay đẩy cô.
Bạn nhỏ Thẩm Chiêu Chiêu bị đẩy đến xiêu xiêu vẹo vẹo, cô vừa sốt ruột, lớn tiếng nói: "Tớ, tớ là vợ nhỏ của anh ấy, tớ nói không được là không được."
"Vợ nhỏ là gì?"
"Vợ nhỏ là gì?"
Nhóm bạn nhỏ dừng lại, mở to mắt, ngây thơ nhìn cô.
Thẩm Chiêu Chiêu cũng không biết vợ nhỏ là gì.
Nhưng dì Tố Tâm nói, nếu làm vợ nhỏ của Ý Ý, cô có thể ở nhà dì Tố Tâm mỗi ngày, ngày ngày ăn đồ ăn do dì Tố Tâm nấu, còn có thể tùy ý chơi các loại đồ chơi, ngủ cùng giường với Ý Ý, được gọi dì Tố Tâm là mẹ.
Thẩm Chiêu Chiêu đã quyết định, từ nay trở đi, cô sẽ là vợ nhỏ của Ý Ý, không ai có thể tranh giành với cô.
Cô bé chống tay lên hông, hất cằm lớn tiếng nói: "Vợ nhỏ chính là, anh ấy chỉ có thể chơi với tớ thôi, các cậu đi tìm người khác chơi cùng đi!"
"Cậu đang nói dối, không phải vậy đâu."
"Bọn tớ mới không tin cậu."
"Đúng, bọn tớ sẽ chơi với cậu ấy."
"..."
Nhóm bạn nữ không tin lời nói của Thẩm Chiêu Chiêu.
Thẩm Chiêu Chiêu quay đầu nhìn Thịnh Trử Ý: "Ý Ý, anh có muốn chơi cùng bọn họ không?"
Thịnh Trử Ý: "Không muốn!"
Tất cả bọn họ đều ồn ào, giống như một bầy vịt, cậu không muốn chơi với lũ vịt.
Thẩm Chiêu Chiêu quay đầu lại, đắc ý nhìn đám bạn nữ trước mặt, hùng dũng oai vệ nói như gà trống thắng trận: "Các cậu đều nghe thấy rồi, anh ấy nói không muốn chơi với các cậu."
Có bạn nữ uất ức đến nỗi hai mắt rưng rưng, bật khóc "oa oa", như thể lây lan, hết người này đến người khác, lớp học nhanh chóng tràn ngập nước mắt.
Khi cô giáo đến, sau khi biết được ngọn nguồn, không biết nên cười hay nên khóc.
Cô giáo Đào Tử, người độc thân, nói cô ấy cũng muốn khóc, cô ấy sống hơn 20 năm mà vẫn chưa có bạn trai, cô ấy còn không bằng hai đứa trẻ ba tuổi.
Từ đó về sau, mọi người đều biết ở nhà trẻ có một bạn nhỏ rất xinh đẹp tên là Thịnh Trử Ý.
Cậu còn có một cô vợ nhỏ tên là Thẩm Chiêu Chiêu.
Thịnh Trử Ý chỉ chơi với Thẩm Chiêu Chiêu.
Chỉ khi Thẩm Chiêu Chiêu vào tiểu học, dần dần hiểu được ý nghĩa của cô vợ nhỏ, cô mới ngừng coi mình là vợ nhỏ của Thịnh Trử Ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...