Một nén hương trôi qua, người có sức lao động trong thôn toàn bộ đều xuất hiện, xếp hàng dài ngoài cửa viện.
Mùi bùn đặc biệt kia cũng lan tỏa khắp cả sân.
"Không ngờ dân chúng thôn Thập Lý lại tích cực như vậy, đều thật là chăm chỉ!" Tử Ngọc tán thưởng
Nếu là ở hiện đại, có một đồng rớt trên mặt đất cũng chẳng ai muốn cúi người để nhặt.
Đừng nói tới mười giỏ nước bùn vừa bẩn vừa thối, mới có thể đổi được một văn tiền, loại công việc này nếu là ở hiện đại, tuyệt đối sẽ không có ai chịu làm.
Nhưng ở chỗ này, lại có rất nhiều người vì một văn tiền mà vất vả.
Tử Ngọc đã từng không xu dính túi, bụng đói bến đau, cho nên nàng rất thích những nữ nhân, người già và trẻ em cần cù ở thôn Thập Lý này.
Trong cả hàng dài nhìn không thấy cuối, rất ít có nam nhân tuổi trưởng thành, chủ yếu là phụ nhân và mấy nam hài nhỏ tuổi.
“May là gặp được tiểu công tử nhân nghĩa, nếu không thôn chúng ta sao có thể may mắn thế này.
”
Lão thôn trưởng cười híp mắt, vuốt vuốt chòm râu, nghĩ đến hai lượng bạc mới cho vào túi, cười càng chân thành.
“Ha ha, hai bên cùng có lợi mà! Có khi sau này chúng ta còn có cơ hội hợp tác thêm nữa.
” Tử Ngọc cười ha ha, phất tay.
“Ha ha, tiểu công tử nói chuyện nhớ giữ lời.
”
Lão thôn trưởng liếc nhìn đám người đang ồn ào, đứng dậy quát.
"Tất cả im lặng, im lặng! Từng người lại đây đếm, mười giỏ lớn một văn, không được dùng thủ đoạn gian dối.
Nếu bị ta bắt được, sẽ bị loại trừ.
”
Có lão thôn trưởng ra mặt, chuyện tiến hành đâu vào đấy, Tử Ngọc chỉ cần đếm tiền công là được.
Qua cả một ngày, dùng chưa hết nửa giỏ tiền xu, Tử Ngọc nhàn rỗi mà ngồi, cảm thấy có chút nhàm chán.
Nhưng những nhà có thể kiếm được hai ba mươi văn một ngày lại vô cùng vui vẻ.
Đối với bọn họ, đây là cách có thể kiếm được tiền mà không cần rời khỏi nhà, cũng chẳng cần bất kỳ chi phí nào.
Mỗi nhà ở thôn Thập Lý đều đang bàn tán việc này, những người đầu óc nhanh nhạy đã chạy đi thông báo cho người nhà mẹ đẻ ở gần đó.
…
"Lão thôn trưởng, việc thu gom bùn đất liền nhờ ngươi, phải dọn sạch bùn đất bên bờ sông.
Tạm thời cứ để ở trong viện, cách một đoạn thời gian ta sẽ phái người đến lấy đi.
Ta cho lão nhân gia nhà ngươi một tháng một lượng bạc tiền chạy chân trước, cứ mỗi năm ngày sẽ lại mang tới cho ngươi thêm một mớ tiền xu.
”
Cũng không phải Tử Ngọc không biết cảnh giác, nàng mới tới chỗ ở mới, sang năm muốn thu mua một lượng lương thực lớn, nhất định phải tìm được một thôn đáng tin cậy.
Mấy giỏ đồng xu là có thể thử ra mức độ thành tín của một người, đối với nàng cũng vô cùng đáng giá.
"Tiểu công tử yên tâm, lão phu nhất định sẽ làm tốt việc này!"
Lão thôn trưởng được giao trọng trách, ngay lập tức đồng ý, một lượng bạc chính là một khoản thu nhập không nhỏ.
Tuy rằng hắn là thôn trưởng, nhưng thu nhập nhà hắn cũng không nhiều.
…
Thôn Thập Lý nằm gần phủ Khánh Dương cho nên cũng còn giàu hơn so với thôn khác một chút, nhưng đó cũng chỉ là bề ngoài.
Bởi vì ở gần thành thị, có đến chín phần mười đất đai màu mỡ nằm trong tay các phú hộ.
Hắn làm thôn trưởng nhiều năm, trong nhà cũng chỉ có mười mẫu ruộng mỏng, người trong nhà toàn sống nhờ tiền cho thuê giống.
Lúc nông nhàn, con cháu trong nhà còn có thể vào thành làm chút công việc ngắn hạn, năm nay đường sông lại bị rửa sạch, tức là cả mùa đông này bọn họ sẽ không có thu nhập.
Lão thôn trưởng đang phát rầu, ai biết trời giáng vận may, được Tử Ngọc tìm tới cửa muốn thu mua nước bùn.
Lão thôn trưởng đương nhiên là toàn lực ủng hộ rồi, đó là chưa nói tới việc người ta còn trả thù lao.
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...