Sau Khi Dọn Sạch Kho Địch Mang Theo Vật Tư Vượt Qua Năm Tai Họa


"Nấu cho mình ăn với nấu cho người khác ăn, hoàn toàn là hai loại cảm giác, ta vẫn là thích sinh hoạt đơn giản một chút.

"
"Hơn nữa nấu ăn cũng không cần bí quyết gì, qua một thời gian sẽ bắt chước được.

"
"Làm ăn tốt sẽ bị chèn ép, làm ăn kém ngay cả mình cũng nuôi không nổi, lao tâm lại lao lực.

"
Mở cửa hàng không phải lựa chọn đầu tiên của Tử Ngọc, nàng không lo ăn uống, thứ nàng muốn chính là có thể hưởng thụ cuộc sống, mà không phải bị cuộc sống nô dịch.

"Haha, tiểu huynh đệ nghĩ thật thông suốt"
Vương quản sự cười lắc đầu, ai mà chẳng bị cuộc sống bức bách, đừng nhìn hắn ở ngoài nở mày nở mặt, kết quả chẳng phải vẫn thay gia chủ làm việc sao.


Mọi người sôi nổi trở về phòng nghỉ ngơi, khó kiếm được một chỗ để dừng lại tất nhiên là muốn nghỉ ngơi một chút thật tốt.


Giờ Mão ngày hôm sau, Tử Ngọc chạy đến đầu đầy mồ hôi, xách theo hai bọc giấy bốc lên mùi thơm tiến vào khách điếm, vừa hay đón đầu đoàn người Vương quản sự đang xuống lầu.

"Tiểu huynh đệ sớm như vậy đã đi ra ngoài, thật tốt!"
"Vương ca, còn chẳng phải vì muốn rèn luyện một chút sao! Cũng miễn cho đi đường phải chịu nhiều đau khổ"
Tử Ngọc né đoàn người rời đi, mới bước nhanh lên lầu, lại không biết đoàn người Vương quản sự đang vừa đi vừa thảo luận về nàng.

"Tiểu huynh đệ thoạt nhìn rất nhã nhặn, không nghĩ tới là một tiểu tử có thể chịu khổ, chịu cực.

"
"Người như vậy nếu không vì mất cha nương, nhất định sẽ có tiền đồ.

"
"Gia cảnh hắn hẳn cũng không tệ, cách nói năng cùng hành xử đều không giống người gia đình bình thường, hẳn là bị thúc thẩm chiếm lấy tài sản nên trốn ra ngoài.

"

Tử Ngọc ăn xong cơm sáng, ở trong phòng mở cửa, mượn từ khách điếm một tảng đá lớn, đặt bếp lò lên rồi bắt đầu nấu thịt dê sống.

Thịt dê được cắt xong mỗi miếng nặng chừng ba cân, sau khi ngâm nước cho ra hết máu thì cho nước lạnh vào nồi bỏ đi bọt máu, thêm hành, gừng, sơn tra, rượu trắng đun sôi sau đó thì chỉnh nhỏ lửa.

Tử Ngọc ngồi canh trước lò vụng về khâu vá, nàng cắt da dê con thành kích thước thích hợp, may hai bộ tất bảo vệ chân, một lớn một nhỏ và tạp dề da dê.


"Tiểu Lạc, lại đây thử xem!"
Mặc dù đường may không đồng đều, nhưng Tử Ngọc tự cảm thấy rất ổn, chỉ cần có thể giữ ấm là được.

Tử Lạc đang cầm củi than vẽ loạn trên mặt đất, vui vẻ chạy tới mở bàn tay đen nhỏ ra, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.

"Ca ca!"
"Không được sờ lung tung, nếu không đánh mông!"
"Hì hì!" Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn giấu mu bàn tay ở phía sau người, Tử Ngọc đành phải cam chịu mang vào giúp đệ đệ mình.

Chỉ chốc lát sau, hai huynh đệ buộc chặt tất bảo vệ chân và tạp dề, tạo hình giống nhau.

Lông hướng vào trong da hướng ra ngoài, nếu quần áo rách thêm một chút liền có thể chạy ra góc đường xin ăn.

"Ha ha, tiểu huynh đệ các ngươi ăn mặc quá buồn cười!"
Vương quản sự không biết trở về lúc nào xuất hiện ở cửa, bị tạp dề trên người hai huynh đệ chọc cho cười ha ha.

Tử Ngọc ngẩng đầu nhìn về ánh sáng phía bên ngoài, bất giác đã là buổi trưa, chẳng trách người này sẽ xuất hiện ở cửa.


"Ha ha, chẳng phải bởi vì ngồi ngoài đánh xe quá lạnh sao! Đi xuống một lúc chân đều bị đông cứng.

"
"Xấu thì xấu một chút, nhưng có tác dụng không lọt gió, khá tốt!"
Tử Ngọc thu xếp thỏa đáng cho mình, ngoại trừ khuôn mặt kia còn có thể nhìn ra, đem so một thân quần áo, cách ăn mặc cùng người chăn cừu không khác biệt nhiều lắm.

Vương quản sự không nhìn đến cái tạp dề kia, mà lại coi trọng tất bảo vệ chân của hai huynh đệ, để Tử Ngọc cởi xuống cho hắn nghiên cứu.

"Tiểu huynh đệ, thứ này không tệ, không ngại để ca ca mô phỏng đi!"
"Có gì phải để ý, liếc mắt một cái là biết, chỉ là mấy sợi dây vải được buộc lại nhưng vô cùng hữu dụng" Tử Ngọc hào phóng cởi tất bảo vệ chân ra đưa cho Vương quản sự.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui