"Hồ đồ, thân thể ngươi vừa khỏe, sao lại âm thầm rời khỏi tông môn?"
Đối mặt với một loạt câu hỏi của Cô Hồng trưởng lão, Tần Giác không lên tiếng.
Y vẫn làm bộ dáng lãnh đạm vô tình, cụp mắt, tay không ngừng lau chùi linh kiếm của mình.
Người của quan phủ đã sớm bị Cô Hồng đuổi đi, gian phòng này hiện giờ chỉ còn lại có ba người.
Cô Hồng trưởng lão buông áo choàng đen xuống, hoàn toàn lộ ra khuôn mặt hơi hung tướng kia, nhưng khi đối mặt với Tần Giác lại nhu hòa hiếm thấy.
Tần Giác giơ tay rót một chén trà, đặt vào tay Quý Từ đứng như chim cút bên cạnh.
Quý Từ luôn ghi nhớ nhiệm vụ của mình, nhận lấy trà, nhẹ nhàng cười với tiểu sư đệ.
Bọn họ không coi ai ra gì, thẳng đến lúc này, Cô Hồng mới dừng nhắc tới chuyện này, nâng mắt lên đánh giá Quý Từ.
Đã sớm nghe Quý Từ trong tông này gần đây quan hệ rất tốt với Tiểu Giác, gã ta vốn không quan tâm, cho tới hôm nay, nhìn thấy Tiểu Giác rời khỏi tông môn mà còn mang theo cậu, mới nhận thức chính xác với quan hệ của bọn họ.
Ánh mắt Cô Hồng quá mức âm trầm, ngay cả Tần Giác cũng nhận ra.
Y bình tĩnh mở miệng dời đi lực chú ý của gã ta: "Cô Hồng trưởng lão, lần này ta không phải lén rời khỏi tông môn.
"
Cô Hồng lần này lại không để ý tới.
Gã ta còn đang nhìn Quý Từ.
Quý Từ không rõ nguyên do, nụ cười bên môi vẫn kiên trì không nổi, đành phải nói: "Cái kia cái gì ta, Cô Hồng trưởng lão, Tiểu Giác ở bên kia.
"
Cô Hồng cười như không cười nhìn cậu: "Trước kia cũng không phát hiện, thì ra Quý tiểu hữu tướng mạo kinh vi thiên nhân như thế.
"
Nghe thế, Quý Từ ngại ngùng nói: "Tạm được, không đẹp bằng một phần vạn của Cô Hồng trưởng lão.
"
Cô Hồng: "! ! "
Gã ta hừ một tiếng, đánh giá: "Miệng lưỡi trơn tru.
"
Quý Từ không để trong lòng, vui tươi hớn hở uống sạch nước trà Tần Giác đưa cho cậu.
"Tiểu Giác, về tông với ta.
"
Tần Giác ngước mắt thản nhiên nhìn về phía gã ta: "Có việc bận, không về.
"
Cô Hồng trưởng lão nhíu mày: "Nhưng một tháng sau Thịnh Nguyên đại hội sẽ bắt đầu tiến hành, đây là cơ hội tốt để ngươi nâng cao tên tuổi.
"
Giọng Tần Giác bình tĩnh: "Ta ở hạ giới giết yêu, cũng có thể nâng cao tên tuổi.
"
"Cái này không giống," Cô Hồng gắt gao nhìn y, "Nếu đoạt được khôi thủ* Thịnh Nguyên đại điển, ngươi chính là người xuất sắc nhất của thế hệ trẻ ở tu tiên giới, ngươi thật sự muốn bỏ qua cơ hội này sao?"
* khôi thủ = quán quân
Tần Giác: "Hư danh mà thôi.
"
Nghe vậy, Quý Từ khâm phục gật đầu, trong lòng tự nhủ không hổ là tiểu sư đệ, thậm chí ngay cả danh tiếng vinh quang như vậy cũng chướng mắt.
Nếu đổi thành Quý Từ, phỏng chừng liền mang theo kiếm ngao ngao nhào tới.
À đúng rồi, cậu còn chưa có kiếm.
Nghĩ vậy, Quý Từ lại phiền não một chập.
Cậu nhàm chán, dứt khoát cúi đầu xuống, không ngừng loay hoay với Giới Tử Hoàn trên ngón tay mình.
Động tĩnh rất nhanh khiến Cô Hồng ghé mắt.
Ánh mắt của gã ta rơi vào Giới Tử Hoàn, thần sắc nháy mắt tức giận: "Giới Tử Hoàn này sao ở trên tay ngươi?"
Quý Từ ngây thơ ngẩng đầu lên.
"Ta tặng.
" Tần Giác trả lời trước.
Cô Hồng biểu tình phức tạp: "Đây là chúng ta tặng cho ngươi! ! "
"Không nhớ rõ lắm," Tần Giác mỉm cười, "Tóm lại các trưởng lão tặng bảo vật cho ta nhiều lắm, luôn có lúc không nhớ rõ.
"
"Giới Tử Hoàn đẹp mắt, đúng lúc sư huynh cũng cần dùng, ta liền đưa, bảo vật này trong tay đệ tử, đệ tử luôn có quyền quyết định a?"
Cô Hồng mím môi, thanh âm trầm thấp: "Đúng là có.
"
Thấy gã ta thừa nhận như thế, Tần Giác liền cười hai tiếng, nói với Quý Từ: "Sư huynh, huynh có thể ra ngoài giúp ta mua hai xâu kẹo hồ lô không?"
Quý Từ sửng sốt một lát, sau đó nói: "Được, tiểu sư đệ đệ chờ nhé.
"
Nói xong, cậu liền ra khỏi phòng, mãi cho đến khi ra khỏi khách điếm.
Ngoài khách điếm có nhiều hàng rong bán kẹo hồ lô, Quý Từ tiến lên, lấy hai đồng xu trong túi ra, đưa cho tiểu thương kia mua hai cái.
Sau khi mua được, lại không lập tức trở về khách điếm, mà vừa ăn vừa đi dạo trên đường.
Quý Từ không ngốc, tiểu sư đệ lại không thích ăn ngọt, đoán chừng lấy chiêu này đưa cậu ra ngoài, cũng không biết y và Cô Hồng trưởng lão có bí mật gì muốn trò chuyện riêng.
Quên đi, Cô Hồng trưởng lão tạm thời hẳn là sẽ không động đến tiểu sư đệ, huống hồ tiểu sư đệ cũng có chừng mực, sẽ không xảy ra chuyện.
Nghĩ vậy, Quý Từ yên lòng, vung túi gấm trong tay lúc tiểu sư đệ đưa cho lên, bên trong tiền đầy túi.
Quý Từ nghèo rớt mồng tơi cũng không sao, còn có tiền của tiểu sư đệ nữa.
Tiểu sư đệ có thể tùy tiện để cậu cầm túi tiền, đã nói rõ tiểu sư đệ cho phép cậu tùy ý dùng tiền.
Nghĩ vậy, Quý Từ chân di chuyển, chạy đến một tiệm gà nướng.
Gà nướng nhà này mùi vị coi như không tệ, Quý Từ ăn ngon lành.
Cậu còn vô cùng cẩn thận chia ra một nửa, dự định đến lúc đó mang về cho tiểu sư đệ.
Trên thế giới này sao lại có người không thích ăn gà nướng chứ? Lớp vỏ nướng giòn tan, thịt gà xốp thơm, lại quét nước sốt lên, không ai có thể cự lại!
Đang nghĩ vậy, cửa tiệm bỗng nhiên truyền đến một âm thanh của một thiếu niên: "Cửa hàng rách nát.
"
Quý Từ miệng còn nhét đùi gà, nghe vậy có chút khó chịu nhìn sang.
Trước cửa tiệm là một thiếu niên mặc hoa phục, một thân áo đỏ nổi bật, tóc buộc đuôi ngựa, dáng dấp cũng không tệ lắm, chỉ là động tác như một con gà trống đang nổi giận.
"Trên bàn, trên sàn nhà, tất cả đều là dầu! Bản thiếu chủ nhìn cũng khó chịu!"
"Còn có cái này, gà quay nhà các ngươi ngay cả da gà cũng không lột sao? Buồn nôn muốn chết.
"
"Bản thiếu chủ không ăn cơm ở đây! Ta muốn đến khách điếm bên kia!".
Thiếu niên kia rống lớn tiếng, hết lần này tới lần khác không ai để ý tới hắn.
Thiếu niên càng tức giận, lúc này hắn đã đi tới trước bàn Quý Từ, đưa lưng về phía cậu, lớn tiếng ồn ào với thị vệ bên người: "Ăn ở đây cũng được, nhưng chủ quán nhất định phải lột da gà ra!"
Vừa dứt lời, hắn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang xoay người lại, lập tức liền thấy có một gã thanh niên trước mặt hắn nhét da gà vào miệng.
Thiếu niên: "! ! "
Quý Từ đang ăn da gà: "! ! "
Cậu nhếch môi, nhướng mày nở nụ cười với thiếu niên, thiếu niên kia mặt tái đi, thoạt nhìn như bị ghê tởm.
Quý Từ không thèm để ý, kỳ thật cậu cũng không phải rất thích ăn da gà, nhưng cậu không quen xem người này tính tình thiếu gia đùa giỡn mọi người trong tiệm.
Còn muốn chủ quán nướng gà lột da gà, phiền toái thôi rồi, một con gà nướng không đắt, thằng nhãi con này dựa vào cái gì đưa ra nhiều yêu cầu như vậy?
Nghĩ đến đây, Quý Từ cười nhạo một tiếng.
Cậu không cố ý che dấu, dễ dàng đã bị thiếu niên nghe thấy.
Thiếu niên kia trừng to mắt nhìn cậu: "Ngươi chê cười ta? Ngươi dựa vào cái gì dám chê cười ta?!"
Quý Từ vô tội nháy mắt, một bên dùng cặp mắt sáng ngời kia nhìn hắn, một bên nhét đùi gà miệng mình.
Thiếu niên tức giận không chỗ phát tiết, sai thị vệ bên cạnh đánh Quý Từ một trận.
Quý Từ lập tức che ngực, điềm đạm đáng yêu nói: "Đại ca, một quyền này của ngươi, ta có thể sẽ chết đó.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...