Sau khi điềm văn kết thúc

Sau khi công việc trong ngày kết thúc, người trong phòng làm việc đã về gần hết, Hứa Duy ngáp một cái , vươn người một cái . Lấy di động đang định nhắn  tin cho  Vu Thế Châu gọi anh tới đón.
    Đồng nghiệp tiểu Mã đụng vào tay cô, nháy mắt nói: "Khà khà, nhìn kìa, trúc mã đang ở dưới tầng kìa."
    Hứa Duy nghiêng đầu nhìn một cái , quả nhiên xe Vạn Lệ Tước dừng ở dưới lầu , cô nhanh chóng thu dọn túi xách. Phía trước văn phòng không có ai, xe của Vạn Lệ Tước đậu ở nơi rất nổi bật khiến ai cũng phải ngoái nhìn.
    Cong ngón tay gõ gõ  cửa sổ xe ,  anh ta mở cửa kính xuống, mặt mày vui vẻ sáng rỡ gần trong gang tấc, môi béo mập tinh xảo, môi trái tim đầy đặn . Vạn Lệ Tước phảng phất giờ phút này mới phát giác Hứa Duy thật quá xinh đẹp .
    "Nghĩ gì vậy? Em đang nói chuyện với anh này." Giọng nói của cô  nhẹ nhàng .

    Vạn Lệ Tước nhỏ giọng ho khan hai tiếng , che xuống mất tự nhiên , "Không có gì, lên xe đi."
    Hứa Duy thẳng người lên , tựa như cười mà không phải cười , trên cao nhìn xuống liếc nhìn anh ta, "Lần thứ tư rồi, sẽ không lại đi ngang qua công ty của em nhỉ—— có chuyện gì tìm em thì nói thẳng chứ đừng đi theo em nữa."
    Lúc trước hai lần rõ ràng cố ý tới đón cô , lại nói là đi ngang qua , lần này không thể thực hiện được sao? Vạn Lệ Tước lộ ra nụ cười khi hai người còn chơi với nhau, "Thế nào, dầu gì cũng là thanh mai trúc mã , hôm nay mời em ăn cơm được không?"
    Hứa Duy lên xe , thắt dây an toàn , nhắn Wechat cho Vu Thế Châu . Đem mái tóc dài như rong biển để phía sau gáy, làn da trắng nõn đến phát sáng , da thịt mềm mại trơn bóng  không chút tạp chất .
    "Tìm em làm gì , hỏi ý kiến vấn đề tình cảm? Vừa vặn em chuẩn bị chuyển ngành, gần đây phải làm tạp chí . Anh nói một chút , em tự mình cầm đao , bảo đảm viết bộ phim cảm động luôn." Giọng cô mang theo ý trêu chọc.
    Quả nhiên Hứa Duy tồn tài như một hạt rẻ cười, lúc trước chính là, Vạn Lệ Tước khóe miệng nụ cười mở rộng , "Anh chỉ muốn tìm em  nói chuyện tâm sự một chút không được sao? Tình cảm của anh vẫn tốt."
    Hứa Duy một tay để lên mặt, nhìn ngoài cửa sổ gò má tinh xảo lông mi đậm và dài . Có chút không thèm để ý ngữ điệu , "Vậy anh muốn nói gì nói đi, xong rồi em còn về nhà ."
    Vạn Lệ Tước không biết thế nào dừng xe ở nhà để xe dưới hầm , "Em gấp làm gì , ăn bữa cơm lại không làm tốn thời gian của em bao nhiêu, anh thấy bình thường em rất rảnh rỗi mà."

    Hứa Duy hừ một tiếng , "Tĩnh bảo bối nhà anh không để ý sao? Lúc trước cậu ta cũng không thích em với anh ở cùng một chỗ ." Nếu anh ta không phải hỏi , Hứa Duy còn để ý cái gì .
    Vạn Lệ Tước tháo kính xuống , bất giác nhíu mày một chút , "Hai ta ăn cơm có thể đừng nhắc đến cô ấy được không, vẫn là anh em ?"
    Hứa Duy kinh ngạc phát hiện ra đại lục mới, Vạn Lệ Tước điên cuồng ngốc nghếch bảo vệ Tô Tĩnh bây giờ rốt cuộc chấm dứt? Để qua một bên, thế nào cũng phải ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng .
    Bây giờ lại cảm thấy có chút mất hết hứng thú , cô một mực coi trọng tình yêu , hai người này cuộc sống chạy đường dài mới hai năm mà khi nhắc tới đối phương đã cau mày rồi ?
    Hứa Duy không một chút nào cảm thấy vui vẻ cười nói: "Vị kia nhà anh không cần để ý nhưng vị nhà em phải giải thích đấy ."
    Vừa nói chuyện , vừa đi vào nhà hàng, nhân viên mang hai người vào phòng riêng , Vạn Lệ Tước kéo ghế ra trước hết mời Hứa Duy ngồi xuống, "Khi nào phải giải thích với Vu Thế Châu? Không phải lúc trước một mực khong thích sao?"
    Hứa Duy hai tay chống cằm, đèn trên đỉnh đầu hắt xuống mặt, cái trán sáng bóng trắng nõn , hừ nói: "Em như bây giờ lạ lắm sao? Anh không phải là một mực khuyên em sống với anh ấy thật tốt sao."

    Vạn Lệ Tước không nói được cảm giác  trong lòng , thật giống như thứ thuộc về bản thân chậm rãi chạy đi , lại không có biện pháp giữ lại . Anh ta vào mấy ngày nay mời Hứa Duy ăn cơm cũng không biết tồn tại tâm tư gì .
    Chỉ biết lúc trước cùng với Hứa Duy phần lớn vui vẻ , bây giờ ở với Tô Tĩnh nơi nào cũng bị tức , một cách tự nhiên tìm Hứa Duy giải quyết vấn đề. Tại thời điểm anh ta  không phát hiện ra thì hai người đã càng lúc càng xa .
    Có chút tối nghĩa cười cười , anh ta giống như đùa giỡn nói, "Em không phải là Hứa Duy trước kia anh quen  rồi. Vì anh em không tiếc cả mạng sống ra tay giúp đỡ người đi nơi nào?"
    Hứa Duy rút bông hoa ném qua cho anh ta , "Anh em cũng phải sống qua ngày . Lúc trước anh khuyên em, bây giờ em phải khuyên nhủ anh thật tốt, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ kỹ , đừng hối hận ."
    Vạn Lệ Tước với Tô Tĩnh trôi qua không tốt, hai người đều có khuyết điểm . Người ngoài đứng xem sáng suốt , Hứa Duy đã nhìn ra một chút , cũng  không muốn quấy nhiễu đến chuyện của bên trong của bọn họ .

    Điện thoại để trên bàn rung động màn hình sáng lên , Vạn Lệ Tước cầm lên nhìn một cái , sắc mặt không có khác thường chút nào buông điện thoại xuống . Thật vui vẻ ăn một bữa cơm , Vạn Lệ Tước đưa Hứa Duy về nhà , dọc theo con đường này cả hai đều yên lặng .
    Ngược lại cô hay ríu rít nói , giống như trước nhưng cuối cùng có cái gì đó thay đổi . Chờ đến khi cô xuống xe , Vạn Lệ Tước mở cửa kính xe xuống, ở lúc cô xoay người , đột nhiên lên tiếng , "Hứa Duy , nếu như anh ..."
    "Ừm? Cái gì?" Mắt cô lấp lánh ánh sáng ở dưới bóng đêm đoan chính thanh nhã cao vút .
    Anh ta đột nhiên cười một tiếng , "Không có gì, trở về đi thôi . Ngày mai anh đi công tác , không mời em ăn cơm được, không cần nhớ anh ."
    Con xe màu đen lẳng lặng dừng dưới tàng cây , chiếu vào trên cửa sổ xe một chút đỏ bừng , chợt lóe một cái . Vạn Lệ Tước phun ra một điếu thuốc , câu kia 'Nếu như anh ly dị , em sẽ trở về sao?'
    Cuối cùng không có biện pháp nói ra khỏi miệng , lúc trước Hứa Duy vì anh ta bỏ ra rất nhiều , rốt cuộc quyết định đi cùng người khác, anh ta làm sao có thể quấy rầy được.
    Đã quá muộn để hiểu, hay đã bỏ lỡ.
    Trong phòng đèn sáng , Hứa Duy đem túi xách ném ở trên ghế sa lon , trong phòng ngủ cũng yên tĩnh , khắp nơi đều không người . Cô lên tiếng gọi Vu Thế Châu , trên bệ cửa sổ rốt cuộc có rồi một chút động tĩnh .
    Bóng dáng người đàn ông đứng trong bóng tối, không thấy rõ mặt mũi , trầm tĩnh không nói một lời . Hứa Duy cười hì hì từ phía sau ôm  chặt hông của anh, "Nhìn gì vậy? Có gì đẹp như vậy à."
    Anh vén nhẹ mí mắt, xe hơi màu đen từ trong tầm mắt lui ra ngoài , kéo tay cô xuống, xoay người vào phòng . Hứa Duy mơ hồ , vừa lại đến bên cạnh anh vừa đi , anh cúi đầu lật sách không để ý tới cô
    Buồn cười chọc chọc má anh, "Vu Thế Châu , sao anh ra vẻ thiếu gia vậy. Em không nóng nảy, anh tức cái gì?"
    Cô rất nhạy cảm , có lúc cũng rất tình nguyện dỗ người . Ngón tay inh tế trắng nõn nhẹ nhàng lật trang sách, đường nét khuôn mặt sắc sảo tinh tế, lông mi rủ xuống, tâm tình không biết .
    Người này mà tức giận y hết cô gái nhỏ giận rỗi, Hứa Duy hôn lên mặt anh một cái, vào cửa đi rửa mặt. Nửa giờ đi ra  nhìn thấy anh vẫn còn duy trì tư thế đó.

    Cô rên một tiếng , rút hết sách trong tay của anh, ánh mắt như nước trong veo , "Kiên nhẫn của em có giới hạn, nếu anh không nói , em không để ý tới anh nữa"
    Anh quay đầu lại nhìn cô, trong đôi mắt đốt một mồi lửa giận, đúng là vẫn còn mím môi nói: "Em  trễ như vậy trở lại ."
    "Em với đồng nghiệp đi ra ngoài ăn bữa cơm , cũng không có bao nhiêu thời gian  ." Ánh mắt cô lóe lên .
    Tên lường gạt , Vu Thế Châu nắm lại tay thật chặt, khuôn mặt thanh niên yên lặng , măng theo sắc thái nói dối. Hứa Duy vốn là không giỏi nói dối, thấy anh như vậy , càng không dám nói với anh là đi ăn với Vạn Lệ Tước .
    "Ừm , vậy là sao , ăn bữa cơm , anh không nên tức giận ."
    Vu Thế Châu trầm mặc đứng dậy , cuối cùng không nói gì .
    Sáng ngày thứ hai bắt đầu..., bên gối không có người , Hứa Duy ở trên tủ lạnh phát hiện tờ giấy nhỏ , ăn bữa ăn sáng anh làm . Vẫn cảm giác là lạ , cho dù với bình thường giống nhau, cô cũng biết người ta còn đang tức giận .
    Sau khi tan việc , Hứa Duy không nhắn lại cho anh , trực tiếp lái xe đi Vu gia . Mẹ Vu đem người đón vào , rất vui vẻ, lại kêu với ba đi mua thức ăn .
    Nghe được chuông cửa vang , Hứa Duy cho là bọn họ trở lại , mở cửa biểu tình cứng nhắc một chút . Tô Tĩnh đối với Vu Thế Châu gật đầu một cái , "Cám ơn anh tiễn em về nhà , em đi về trước ."
    Vu Thế Châu gật đầu một cái , đóng cửa lại , Hứa Duy trầm mặc đi trở về sofa ngồi xuống . Càng nghĩ càng giận , hôm qua tức giận với cô , hôm nay cùng với cô chiến tranh lạnh , lại tiễn Tô Tĩnh về nhà .
    Một người ngồi ở ghế sa lon mờ mịt nhìn chằm chằm TV .
    Vu Thế Châu vừa vào cửa liền liếc mắt chú ý thấy Hứa Duy , thấy cô không nói một lời cũng không để ý anh, vẻ mặt cũng cô đơn rồi. Lại thấy cô đột nhiên đứng lên , cầm lấy túi xách mở cửa đi ra ngoài .
    Một chân bước ra cửa , bị Vu Thế Châu kéo trở về , anh nhẹ nhàng kéo cô lại, nhíu mày , "Em đi đâu vậy?"
    "Anh quản em đi đâu làm gì?"
    Ánh mắt của cô sáng trong suốt , lóe lên hơi nước, càng nghĩ càng giận , trong lòng kìm nén luống cuống, so với trước kia biết được Vạn Lệ Tước cùng với Tô Tĩnh còn tức giận. Khi đó , Vạn Lệ Tước không thích cô, chính mình biết .
    Rất rõ  kết cục , hôm nay lần này nhưng là đánh đòn cảnh cáo , nếu cô không đến Vu gia , có phải sẽ không nhìn thấy một màn này.

    Vu Thế Châu cũng không tức giận khi cô gạt anh, ở trên đường gặp Tô Tĩnh rồi tiễn một đoạn, cô buồn bực muốn đi, trái tim cô thắt lại.
    "Ba mẹ quay lại không nhìn thấy em sẽ lo lắng." Anh cứng ngắc kiếm cớ .
    "Không có em thì có Tô Tĩnh rồi, hai người lại là thanh mai trúc mã , ba mẹ nhìn thấy cậu ta nhất định cao hứng . Thành thật mà nói khi đó nếu anh cùng với cậu ta kết hôn cũng không có những chuyện này ." Hứa Duy không lựa lời nói .
    Trong nháy mắt đó , tim của anh cũng lạnh , biểu tình trên mặt nhanh chóng khổ sở không thể tưởng tượng nổi , cúi đầu xuống không để cho cô  nhìn thấy nước mắt nơi đáy mắt của anh, tối nghĩa nói: "Em nghĩ như vậy sao?"
    Hứa Duy có chút ảo não , thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi nhưng là đến chết vẫn sĩ diện . Giọng của anh có chút âm trầm ,  trong nháy mắt cô không biết nên đáp lại thế nào.
    Tiếng chuông cửa phá vỡ bế tắc , ba mẹ Vu đẩy cửa vào nhà , thấy con cũng ở đây , trên mặt tươi cười . Mẹ Vu kéo tay của Hứa Duy , "Mẹ  mua nhiều tôm,  lát nữa làm cho con ăn ."
    Vu Thế Châu đột nhiên ngẩng đầu , đem Hứa Duy kéo đến ngoài cửa , "Ba mẹ , con với Duy Duy còn có việc , hôm nay bọn con đi trước rảnh rỗi trở lại ."
    Mje Vu bận rộn giữ lại kêu cơm nước xong lại đi , vợ chồng son lại cùng nhau đi , lúc xuống lầu gặp Tô Tĩnh đi lên , "Ôi chao , Thế Châu , bây giờ phải đi?"
    Vu Thế Châu không để ý cô ta , đem Hứa Duy kéo vào ghế kế bên người lái , cho xe chạy ra tiểu khu . Hứa Duy vẫn còn ở ảo não khó chịu nhưng nhìn sắc mặt anh âm trầm không dám khiêu khích anh.
    Trở về nhà , anh phịch một tiếng đóng cửa lại , Hứa Duy sợ  run lên , có chút ủy khuất nói: "Anh ở cửa làm gì, là muốn đánh em sao?"
    Vu Thế Châu kéo cà vạt , ánh mắt có chút đỏ lên , nhìn cô một cái . Biết rõ anh không nỡ bỏ , vẫn còn muốn nói như vậy chọc anh tức giận , anh muốn chặn lại cái miệng luôn khiến anh buồn phiền kia lại.
    Nghĩ như vậy cũng tràn đầy khó chịu , không phát tiết sẽ phát điên . Không biết thế nào anh đột nhiên hôn cô, Hứa Duy sững sờ, bọn họ không phải là đang cãi nhau?
    Cãi nhau liền cẩn thận cãi nhau , phát tình cái gì , cô rất kháng cự  , dùng sức đẩy anh ra. Cô biểu hiện càng không vui , anh càng mạnh hơn .
    Đồng phục ở trên người cô, tiện tay xé ra , Hứa Duy mặc váy tùy tiện bị anh đẩy tới ngang hông . Từ cổ áo xô ra hai bên, lộ ra mảng lớn da thịt trắng noãn .
    Cô thật là tức giận bị đè xuống ghế sa lon rồi, cô phải kháng cự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận