Đi theo Vu Thế Châu trở về nhà là ngày trời nắng ráo sáng sủa , mặt trời nóng rát trên đầu. Do bị cảm cộng thêm mệt nhọc nên nghỉ ngơi hai ngày bác sĩ đuổi người .
Về đến nhà còn chưa uống được ngụm nước , mẹ Vu với ba Vu đã tới rồi , trong tay xách bình giữ nhiệt gặp mặt liền cười hì hì , "Duy Duy , Thế Châu đâu?"
"Anh ấy đang tắm ạ."
Mẹ Vu đem bình giữ nhiệt bỏ lên trên bàn , ở trong phòng vòng vo hai vòng , lúc này mới đi theo với ba ngồi xuống ghế . Bởi vì hai ngày trước nghe nói hai người bọn họ chuẩn bị mang thai nên bà rất để tâm.
Trở về thì kéo với ba thương lượng một trận , bà cười nói: "Con xem con với Thế Châu cũng rất vội vàng ha ha, cơ thể chăm sóc không tốt cũng là chuyện thường xảy ra ."
Bên này nói chuyện , Vu Thế Châu tắm xong đi ra ngồi đến bên cạnh Hứa Duy , anh nghe mẹ nói. Càng nghe càng có cái gì không đúng , "Tuổi trẻ bây giờ đều giống nhau , sống không cẩn thận , giống bố mẹ khi đó . Hai ngươi nấu ăn chỉ đủ no cho bản thân, canh bổ dưỡng làm sao biết làm?"
"Mẹ nghĩ, mẹ cũng nhàn rỗi , không bằng ở với các con một thời thời gian , bồi bổ cho hai đứa."
Hứa Duy quả thực muốn bật cười , mặc dù cô cũng không muốn ở cùng mẹ Vu, nhưng người khác sợ rằng càng không muốn . Ở bệnh viện anh cùng nhịn rất lâu toàn tựa vào người của cô.
Cọ cọ đi lên không kết thúc , đã hơn nửa tháng chưa từng làm . Lần trên xe đó dọa cô sợ, cô không cho anh được như ý, ở nhà hết lần này tới lần khác đóng chặt phòng.
Ánh mắt Vu Thế Châu nhìn cô đều là oán giận , Hứa Duy nhịn cười , chuẩn bị lời nói hoan nghênh mẹ Vu. Vu Thế Châu ngồi xuống bên cạnh nàng , tay trái chậm rãi leo lên eo mềm mại .
Đầu ngón tay ở eo lởn vởn , tê tê dại dại , cô quay đầu đi , ánh mắt uy hiếp chống lại đôi mắt đen nhánh của anh. Một chút không cho cô cơ hội nói chuyện .
Nhìn sang mặt đầy mong đợi của mẹ Vu, anh nhẹ nhàng nói: "Mẹ đến đây, ba ở nhà một mình làm sao bây giờ . Không nói một người buồn chán , chính là có chuyện gì cần mẹ phụ một tay cũng không thể một mực làm phiền hàng xóm ."
Mẹ Vu suy nghĩ hồi lâu , đây đúng là một vấn đề , "Không sao, bố mẹ Tĩnh Tĩnh ở nhà . Bình thường cũng không có chuyện gì , thiếu mẹ cũng vẫn sống được."
Mẹ Vu còn nói Tô Tĩnh cũng cảm thấy tới có thể giúp , nên mẹ Vu liền mặc kệ ba Vu tự sinh tự diệt, Hứa Duy cười híp mắt nói: "Con không có ý kiến , mỗi ngày tan sở về có thế được ăn ngon , thật tốt a ."
Nụ cười mẹ Vu càng sâu khiến nếp nhăn khóe mắt càng sâu, sắc mặt Vu Thế Châu trầm tĩnh, đường ranh gò má rõ ràng . Trên mặt không có chút rung động nào , Hứa Duy lại cảm thấy tay trên eo không chút kiêng kỵ nào.
"Ba cảm thấy thế nào ?"
Ba liếc mắt nhìn mẹ Vu , mắt bà trợn lên giận dữ nhìn xuống, ngập ngừng nói: "Ba không có vấn đề , mẹ của con muốn đi thì đi chứ sao."
Lời nói này khá bất đắc dĩ , xem ra là không muốn để cho mẹ Vu đi . Vu Thế Châu thở dài , lại nói: "Mẹ lúc trước không phải nói muốn đi Vân Nam nhìn một chút sao, trước đó vài ngày Duy Duy nói với con để cho hai người đi, ngay cả nhóm đi cô ấy cũng chuẩn bị rồi, mười ngày sau , lại không thể hủy."
Do anh đến công ty của cô nên nhìn thấy mấy công ty du lịch treo biển quảng cáo, tùy ý nhìn sang . Mẹ Vu a một tiếng , hỏi Hứa Duy .
Hứa Duy nghi ngờ liếc mắt nhìn Vu Thế Châu , "Là có một chuyến đi Vân Nam , toàn bộ hành trình bao ăn ở, một người hơn hai ngàn , không thể hủy."
Vấn đề là cô đâu có mua, cô mịt mờ trừng mắt liếc anh một cái , Vu Thế Châu cười híp mắt cầm tay cô. Sau đó mẹ Vu đứng giữa chăm sóc con trai với đi du lịch đắn đo không ngừng.
Vu Thế Châu nói: "Đi đi , nếu không lãng phí tận năm ngàn, con với Duy Duy không cần hai người lo lắng."
Ba Vu nâng chén trà lên nhấp một cái , cũng nói: "Cũng là con có tâm ý , bà xem hôm trước bà hâm mộ dì Thế Châu đi ra ngoài chơi mà Hứa Duy cũng chuẩn bị xong rồi ."
Tức nước vỡ bờ , Hứa Duy có thể làm sao , chỉ có phối hợp cười . Cuối cùng vui mừng đem người đưa ra cửa , nói là hai ngày nữa sẽ đem vé và lịch trình đưa qua .
Mẹ Vu vừa ra cửa còn có chút đắn đo, trải qua một đường tẩy não của ba , cuối cùng cũng vui vẻ. Còn đàm luận một đường , đi phải mang theo cái gì mua cái gì .
Mua quà gì cho người trong nhà, đi đến cửa nhìn thấy Tô Tĩnh đang chờ , đi đến gần mẹ Vu liền kể chuyến du lịch Vân Nam. Tô Tĩnh trố mắt , "A, dì với chú chuẩn bị đi du lịch , không phải nói ở nhà với anh Thế Châu sao ạ?"
Mẹ Vu cười nói: "Duy Duy suy nghĩ cho hai bác nửa đời người chưa đi đâu chơi xa, nên chuẩn bị chuyến du lịch Vân Nam , năm ngàn đó không thi thì phí . Còn nói chờ hai bác trở lại , làm visa dẫn đi Châu Âu chơi đây ."
Tô Tĩnh cắn răng , còn tưởng rằng có thể nhìn thấy mẹ Vu với Hứa Duy cãi nhau, Hứa Duy ngược lại thật thông minh. Cô ta miễn cưỡng cười một tiếng , rồi đi về nhà.
Vạn Lệ Tước tựa vào cạnh cửa đợi cô ta , đôi tay khoanh trước ngực, có chút không vui, "Em đi đến nhà Vu Thế Châu làm gì? Mấy ngày nay chung toàn chạy đến đó, mẹ anh nói chúng ta đã mấy ngày không về ."
Vạn Lệ Tước mang theo Tô Tĩnh ra chỗ khác ở dưới sự phản đối của mẹ Vạn, lỗ tai cũng yên tĩnh không ít. Tô Tĩnh không thích Vạn gia , lại luôn yêu thích về nhà mẹ đẻ . Mỗi lần trở lại đều chạy đến cửa Vu gia .
Vạn Lệ Tước bây giờ cũng rất không thích Vu Thế Châu , Hứa Duy với Vu Thế Châu sau khi kết hôn , xa cách với Vạn Lệ Tước, thậm chí bây giờ không liên lạc . Trái tim Tô Tĩnh cũng treo ở bên kia , quả thực để cho người ta rất khó chịu .
Tô Tĩnh đi vào cửa đổi giày , có lẽ là cảm giác yêu nhau nhất đã đi qua , dưới bầu không khí của nahf Vạn Lệ Tước khiến Tô Tĩnh càng ngày càng khó không chịu được.
Vạn Lệ Tước vẫn như cũ rất yêu cô ta, nhưng lại thiếu đi sự tỉ mỉ và quan tâm. Mẹ Vạn vẫn một mực coi thường cô ta , từ khi kết hôn tới nay không để cho cô ta được yên tĩnh.
Hứa Duy là thiên chi kiều nữ , cô ta biết kém hơn rất nhiều so với đối phương . Nhưng gia đình không thể lựa chọn , nếu như có thể cô ta cũng muốn sinh ra ở nhà đại phú đại quý như người ta.
Người khác liều mạng trở nên ưu tú hơn tốt hơn , cô ta cũng có thể giống như những con nhà giàu kia đi khắp thế giới du lịch mua đồ .
Thua ở trên vạch xuất phát , lại luôn có người nhắc nhở cô ta , ngươi không bằng người ta. Tô Tĩnh không thể không ức chế , dâng lên lệ khí không cam lòng ghét Hứa Duy tới cực điểm .
Co ta tâm mệt nhìn sang Vạn Lệ Tước , sắc mặt mệt mỏi , đáy mắt hơi không kiên nhẫn , "Đều là người quen, em đi một vòng có làm sao?"
Vạn Lệ Tước cau mày , "Qua mấy ngày mợ anh có chuyện đi Thượng Hải , em đi cùng được không? Có thể học tập rất nhiều thứ , hơn nữa mợ anh với mẹ rất thân, thân với mợ rất có lợi cho em."
Tô Tĩnh khiếp sợ nhìn sang Vạn Lệ Tước , "Anh có phải chê em cái gì cũng không biết , dẫn em đi ra ngoài làm mất mặt anh. Em vì cái gì muốn lấy lòng mợ , vẫn là mẹ của anh nhìn em không hợp mắt , tìm em gây sự ."
Vừa mới kết hôn không có chút sức nào, cô ta một mực nhẫn , nên càng được đà bắt nạt cô ta sao?
Vạn Lệ Tước cũng không tiện nói Tô Tĩnh cái gì cũng không biết , không hòa vào vòng bạn bè , vòng xã giao , với sự nghiệp của Vạn Lệ Tước không có chút trợ giúp . Vạn Lệ Tước nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng.
Ôn nhu nói: "Anh không phải là chê em, chẳng qua là anh cần em giúp anh, có lúc có chút tiệc rượu không đi không thể . Anh muốn em tự nhiên thoải mái, người ta nhìn cũng không phải khen em sao?"
Nhưng cô ta không học được , vốn làm một phóng viên cho nhà xuất bản, phải làm cho tốt đã là cố gắng lớn nhất , cô ta không có năng lực trợ giúp sự nghiệp của chồng .
Vạn Lệ Tước cũng không muốn để cho cô ta hỗ trợ , chẳng qua Vạn gia gia nghiệp to lớn, vợ của Vạn Lệ Tước là thể diện của gia đình, phải lấy ra được .
Tô Tĩnh lạnh lùng đẩy ra , "Em là vợ của anh, cũng không phải là thư ký của anh, anh nói những cái kia em không làm được . Em đã rất cố gắng để cho mẹ vui vẻ, chẳng lẽ còn muốn đem người nhà của mẹ em cũng phải lấy lòng , Vạn gia mới cho em chỗ đặt chân?"
Vạn Lệ Tước trở nên đau đầu , cũng trầm mặt xuống , "Mẹ anh một mực không thích em cũng không phải bởi vì gia đình của em , nếu có thể làm một cái bà chủ thoải mái, mẹ tuyệt đối với cái gì cũng không nói."
"Mẹ chính là chê nhà em không xứng với anh cho nên khắp nơi khiêu khích em ."
Vạn Lệ Tước căn bản cũng không biết lúc Vạn Lệ Tước không ở nhà , nói những thứ kia chế giễu cô ta..., không thấy rõ người là Vạn Lệ Tước mới đúng.
Khi đưa ba mẹ ra đến cửa, Hứa Duy bị Vu Thế Châu kéo trở lại , anh đem cô bao vây ở huyền quan trên tủ giày , có chút cúi đầu .
Cằm trắng nõn có chút màu xanh, hơi thở nhẹ nhàng, thanh âm khàn khàn , "Em mới vừa nói cái gì?"
Hứa Duy ngửa người về phía sau , nuốt nước miếng , con ngươi đảo loạn, "Không nói gì ."
Ngay sau đó , lại cười nói: "Có người lập mưu như vậy, làm sao không biết?"
Ngón tay Vu Thế Châu rõ ràng nhẹ nhàng nâng lên cằm của cô , cười khẽ , "Duy Duy, nhất định không nghĩ mẹ anh muốn ở cùng chúng ta."
Cô cười , "Tại sao không nghĩ tới? Tay nghề mẹ anh tốt như vậy , tốt hơn anh ."
Tay anh từ từ trượt vào quần áo , một tay mò tới da thịt mềm mại trơn nhẵn, thỏa mãn vô cùng. Anh cúi đầu , tóc quét qua cổ , làm cô rúc về phía sau , "Mẹ anh ban đêm ngủ bên cạnh, em nghĩ xem nếu bà nghe được cái gì thì không tốt lắm ."
*****
Mệt với bà Tô Tĩnh, chồng giàu tốt như vậy , mà cứ phải đi ra ngoài chọc ngoáy ngta, mệt với nữ phụ, cứ thích tìm đường chết mà.
Ngắm gái xinh cho đỡ bực nè.
anh Châu chuẩn ông chồng quốc dân ghê.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...