Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử Ta Bỏ Trốn
Yến Ân nói với Chức Vụ hai đầu kim có bọc một lớp sáp, cần dùng loại thuốc đặc biệt mới làm tan được.
Chức Vụ ghé sát vào nhìn kỹ, đúng là thấy một lớp sáp màu tím trong suốt.
Không biết thành phần của lớp sáp tím này là gì, nếu có độc tính thì sau khi cắm vào người có lẽ sẽ để lại độc tố trong cơ thể.
Dù không nàng không có ký ức của nguyên chủ nhưng vẫn loay hoay tìm kiếm các rương tủ trong phòng một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc rương có khóa.
“Phu quân xem thử có phải là chiếc rương này không?”
Vì lỗi lầm của nguyên chủ cộng thêm mình mới vừa hiểu lầm y nên Chức Vụ rất chột dạ trước mặt Yến Ân.
Yến Ân ngắm nhìn đôi mắt đen trong sáng không chút vẩn đυ.
c của nàng, đầu ngón tay mân mê họa tiết trên bề mặt rương đầy ẩn ý.
“Nếu không tìm được thì thôi.
”
Y cố tỏ ra ôn hòa nhưng ngữ khí như đã quen với cảnh ngộ bị hành hạ, “Dù sao cũng không phải mới đau ngày một ngày hai…”
So với nỗi đau nhức nhối tận xương ngày đêm, còn bị khóa chặt ở góc tường như súc vật thì cơn đau này chẳng là gì cả.
Tuy nói như vậy, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm của Yến Ân lại không rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nhân.
Quả nhiên, sắc mặt nàng càng trắng bệch, đôi mắt ướŧ áŧ buồn rầu, nhìn y một cái đầy thương xót, không nói lời nào quay lại tiếp tục tìm kiếm.
May mắn thay, lần này không mất quá nhiều thời gian Chức Vụ đã tìm thấy một chiếc trâm có hình dáng kỳ lạ.
Nàng đặt đầu trâm có hình bông mai vào, quả nhiên khớp với ổ khóa.
Chức Vụ lấy dầu thuốc bên trong thử bôi lên chân y, đợi tầm nửa canh giờ mới tan được một ít.
Sau đó nàng lấy khăn sạch lau kỹ hai đầu mới bắt đầu lấy kim ra.
Đến bước lấy thứ này ra, lòng bàn tay Chức Vụ đã toát mồ hôi lạnh.
Đầu gối Yến Ân không nâng cao được, nàng phải cúi xuống, ngồi quỳ trên tấm thảm dưới chân.
Chức Vụ kề sát vào đầu gối y mới thấy rõ vết thương hơn.
Hiện tại lấy kim ra là một việc vô cùng khó khăn và tàn nhẫn, nàng không thể tưởng tượng được cảnh máu me khi nguyên chủ đâm kim vào như thế nào!
Nàng đặt một miếng vải dưới đầu kim và thử đẩy ra, nhưng cảnh tượng dễ dàng trượt ra như trong tưởng tượng không hề xảy ra.
Ngược lại, mỗi khi nàng chạm nhẹ vào, cơ bắp của nam nhân liền căng lên, cho thấy nỗi đau kịch liệt này khó mà chịu đựng được.
Chức Vụ thử hồi lâu vẫn không dám dùng sức thì đột nhiên có một bàn tay đè lên mu bàn tay nàng, ấn mạnh xuống.
“Phụt” một tiếng—
Đầu kim bên kia đột ngột dài ra.
Chức Vụ bị cảnh tượng máu me đáng sợ làm cho rợn tóc gáy.
Đầu ngón tay tay cứng đờ, giọng run rẩy, “Phu! phu quân! ”
Trên đầu nàng như có một tiếng thở dài khó nhận ra cảm xúc.
“Nàng chỉ cần lấy ra! ”
"Ta chịu được.
”
Một lọn tóc đen từ vai người đàn ông buông xuống, chạm vào gáy trắng muốt của Chức Vụ.
Như một con rắn nhỏ lạnh lẽo ẩm ướt đang bò chậm rãi.
Cảm giác tựa như bị một thứ gì đó âm u theo dõi làm Chức Vụ lạnh rùng mình, nàng tự nhủ không được phân tâm.
Trì hoãn càng lâu, tình hình càng tệ.
Chức Vụ hít sâu lấy lại bình tĩnh, khi đầu kim kia dài ra, nàng nắm lấy rồi bắt đầu rút ra.
Tiếng rách nhẹ và tiếng ma sát giữa xương thịt khiến ai nghe thấy cũng nổi da gà.
Chức Vụ nghe mà rợn người nhưng cũng biết lúc này không thể dừng lại.
Cho đến khi rút hết toàn bộ kim ra, thái dương nàng đã đổ mồ hôi lạnh ướt nhẹp, ngón tay cũng hoàn toàn mềm nhũn.
Trong tình trạng cực kỳ căng thẳng, tai nàng dường như cũng bị ù đi.
Khi nàng kiệt sức, bàn tay rộng lớn của trượng phu ân cần vuốt ve mái tóc nàng.
Giọng nói trấn an nàng rất nhiều.
“Bé ngoan…”
Y cúi đầu, ánh mắt trầm tĩnh lệch vài phân rơi trên gương mặt trắng mịn của nàng, cất lời tán thưởng.
“Nàng làm rất tốt.
”
Ngón tay tái nhợt cuộn một lọn tóc ướt mồ hôi của nàng và xoắn nhẹ vào lòng bàn tay, đôi mắt đen thăm thẳm của Yến Ân càng thêm thâm trầm.
Còn một chiếc kim ở chân kia cũng cần tiếp tục cổ vũ nàng tự tay lấy ra.
Cứ như vậy, y dùng dáng vẻ yếu ớt vô hại từng bước dụ dỗ nàng.
Để tháo gỡ từng gông xiềng “nàng” đã hao tổn vô vàn tâm cơ mới áp lên được người y.
Nàng hoàn toàn không biết chính sự thương hại và cảm thông không đáng có dành cho y, sẽ giải phóng một con quái vật kinh khủng trong mắt "nàng" trước đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...