Sau khi bớt nghi ngờ Chức Vụ, Lưu Phủ nắm chặt thanh đao trong tay, tạm thời bỏ qua những điểm nghi vấn, thu lại ý thăm dò, xem như là hiểu lầm: “Mong A Vụ muội tử thứ lỗi, hôm nay đúng là ta thất trách nên tưởng thi thể đó là trượng phu muội.
”
Có nghĩa là trượng phu ở nhà của Chức Vụ không có vấn đề gì.
Tất cả chỉ là do chủ nhân thi thể ăn trộm quen tay nên gây ra hiểu lầm.
Dây thần kinh luôn căng ra của Chức Vụ bắt đầu giãn ra từ lúc phụ nhân kia nhận thi thể.
Điều quan trọng hơn là trong lúc chờ Lưu Phủ, Chức Vụ cũng đã bình tĩnh lại và suy nghĩ lại mọi chuyện.
Dù sao thì nam nhân ở nhà thoạt nhìn hoàn toàn vô hại.
Nếu nghĩ kĩ, hình ảnh trượng phu gầy guộc yếu đuối dưới ánh đèn, không thể tự lo liệu!
Thậm chí Chức Vụ còn nghĩ rằng nếu không có nàng bên cạnh thì y sẽ không sống nổi.
Vì vậy, sau khi nghe Lưu Phủ nói kết quả xác thực, tảng đá trong lòng Chức Vụ buông xuống, tình thần dần khôi phục.
Mỗi khi có tiến triển gì liên quan đến thích khách thì Lưu Vũ đều bị La huyện lệnh ra tay ngăn cản, khiến y thật áp lực.
Khi tiễn Chức Vụ ra khỏi huyện nha, y ngước nhìn thấy tấm bố báo trên tường, nhớ lại những lời khen ngợi Cẩn Vương và Thái tử gần đây, khen họ đều là bậc lương thần, y không khỏi nhíu mày.
"Thái tử lễ độ nho nhã, xem dân như con, hoàn toàn khác với Cẩn Vương…"
Dân chúng tuy không can dự vào các tranh chấp trong hoàng tộc, nhưng Lưu Phủ tận tâm tận lực trong việc truy bắt thích khách, cùng với thái độ biểu lộ trong các cuộc gặp gỡ riêng tư, rõ ràng là thuộc phe ủng hộ Thái tử.
Chức Vụ bỗng nghe thấy có người nhắc đến Thái tử, lòng nàng cảm thấy lạnh lẽo, như có một cơn gió lạnh vô hình quanh quẩn người.
Có lẽ cũng vì đã đọc cuốn sách đó…
Trong lòng Chức Vụ, tất nhiên Cẩn Vương là kẻ ác độc, nhưng Thái tử - người gần như được tán tụng như một vị trích tiên - phần sau trong sách làm những việc khiến người ta kinh hãi.
Cẩn Vương chỉ là muốn loại bỏ đối thủ, bị đồn là tàn nhẫn độc ác.
Nhưng Thái tử, kẻ tay nhuốm đầy máu mà vẫn giữ được hình tượng thánh khiết ôn nhuận trong mắt bá tánh, chắc chắn không phải là nhân vật đơn giản.
Cả cuốn sách chỉ là cuộc chiến chết chóc của hậu duệ quý tộc trên mây cao.
Hoàn toàn xa với với dân thường như họ.
Tại ngã ba, tình cờ gặp Từ Lão bá đang về thôn, Lưu Phủ bèn tiễn Chức Vụ đến trước xe bò của Từ Lão bá.
Khi chuẩn bị rời đi, nữ tử ngồi trên xe bò bất ngờ gọi y lại.
.
"Lưu đại ca! "
Chức Vụ vặn vặn ngón tay, sau một hồi do dự vẫn cất tiếng hỏi băn khoăn ở trong lòng nàng: "Thích khách có đặc điểm nào cụ thể để nhận dạng không?”
Chức Vụ có thể nhận ra được hôm nay Lưu Phủ cố ý thử phản ứng của nàng, xem có gì khác thường không.
Y rất tận tâm trong việc truy bắt thích khách, danh sách nghi ngờ không chỉ có Chức Vụ, trượng phu nàng, thi thể vừa rồi, thậm chí cả phụ nhân đến nhận xác cũng đều bị y xem là nghi phạm.
Nghe vậy, Lưu Phủ cau mày, giọng càng nặng nề: "La huyện lệnh không cho phép ta tiếp tục điều tra…"
Chức Vụ nghe ra được sự không cam lòng trong giọng nói y, liền thẳng thắn bày tỏ thái độ.
“Ta muốn giúp Lưu đại ca.
"
"Nếu thích khách có đặc điểm gì, ta có thể giúp để ý trong thôn.
”
“Dù sao thì…”
Chức Vụ nói kiên định: “Ta suýt bị thích khách bóp cổ chết, khả năng nhận ra hắn… chắc chắn sẽ cao hơn người khác.
"
Thích khách đã qua huấn luyện đặc biệt, cực kỳ giỏi ngụy trang, việc tìm ra kẻ đó vốn đã là một việc vô cùng khó khăn.
Lưu Phủ rất bất ngờ khi nghe thấy những lời này của nàng.
Y không vì Chức Vụ là nữ tử mà coi nhẹ lời nàng nói.
Trái lại, lời của Chức Vụ khiến y nghĩ đến phản ứng sợ hãi tự nhiên của nhiều nạn nhân khi gặp hung thủ.
Dù ngoại hình có thể ngụy trang, nhưng trực giác đôi khi thực sự chính xác hơn đôi mắt…
Lưu Phủ im lặng một lúc rồi hỏi: “Ngươi thực sự muốn giúp ta sao?”
Tất nhiên y sẽ không từ bỏ việc này.
La huyện lệnh dựa hơi Cẩn Vương liên tục ngăn cản y điều tra, trong chuyện này chắc chắn có khuất tất, càng như vậy lại càng chứng tỏ y đang tiến gần đến chân tướng.
Nếu Chức Vụ biết được suy nghĩ trong lòng Lưu Phủ, cũng sẽ tán thành suy đoán của y.
Trong "sách", khi Thái tử hồi cung, đúng là một đoạn mô tả thoáng qua có một bộ khoái đã bắt được thích khách.
Không biết bộ khoái có đó phải là Lưu Phủ hay không, nàng cũng cần y tiếp tục kiên trì.
Điều quan trọng hơn là ngày mùng một tháng Ba chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của chủ nhân cơ thân thể này, hôm đó thích khách ở miếu Sơn Thần đã gϊếŧ người diệt khẩu, suýt nữa bóp chết Chức Vụ.
Dù nàng không chết dưới tay thích khách nhưng khả năng cao là thích khách biết được lý do “nàng” chết.
Vậy nên nàng sẵn lòng giúp Lưu Phủ hơn bất kỳ ai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...