Căn phòng chìm trong bóng tối, âm thanh duy nhất có thể nghe được là tiếng mưa nhỏ tí tách ngoài cửa sổ.
Bùi Kiêu Nam nói: “Tôi ngủ bên ngoài, cô vào bên trong ngủ.
”
Dù nằm chung một cái giường, nhưng hai người cũng được đắp hai chiếc chăn bông.
Điều này khiến Thời Vãn Tầm dễ dàng chấp nhận hơn một chút.
Cô quay lưng lại, cảm nhận mép giường bên ngoài một vết lõm lớn.
Cho dù sức cùng lực kiệt nhưng Thời Vãn Tầm cũng không thể ngủ nhanh như vậy, dù có bình tĩnh đến đâu thì tư thế ngủ của cô cũng giống như một con chim sợ hãi đang phòng thủ.
Thở dài.
Thời Vãn Tầm cùng anh thương lượng: “Buổi tối có thể để lại một chiếc đèn ngủ đầu giường được không?”
Cô sợ bóng tối.
Kể từ năm ba cô qua đời, cô đã rất khó sống trong môi trường ngột ngạt và tối tăm trong một thời gian dài.
Trước khi đi ngủ mỗi tối, đều phải bật đèn tường.
Thời Vãn Tầm nghĩ rằng cô phải thương lượng với anh nên hơi ngập ngừng gọi: “Bùi tổng.
”
Bùi Kiêu Nam cau mày, nghe thấy nhiều người gọi mình như vậy, chỉ có cô là người khó chịu nhất.
Giọng điệu ủy khuất của Tiểu Dạ Oanh dính chặt như một viên kẹo, như thể anh đã bóp chặt cô.
Bùi Kiêu Nam nghiêng người và đáp lại yêu cầu bằng cách bật công tắc đèn tường bên cạnh.
“Ngủ đi, tôi không động vào cô.
”
Bùi Kiêu Nam nói thêm điều này đơn giản chỉ vì anh sợ cô sẽ suy nghĩ quá nhiều.
Thời Vãn Tầm trong đầu suy nghĩ những lời nói này, trong lòng sinh ra một ít suy đoán.
Vị Bùi tổng này có thể mắc bệnh tiềm ẩn nào đó, cho nên cần cô chống đỡ và ngăn chặn những người khác.
Hoặc có thể anh không có hứng thú với cô, những gì anh ấy làm vừa rồi chỉ là nhất thời vui thích.
Dù kết quả thế nào thì ít nhất đêm nay cô sẽ an toàn.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, trong đầu Thời Vãn Tầm đã xem xét hàng trăm cách để khiến Bùi Kiêu Nam có thể giết cô.
Ví dụ như con dao của anh, phải rất sắc bén thì trước lúc tắt thở cũng không có cảm giác đau đớn.
Điều chưa biết mới chính là nỗi sợ hãi lớn nhất, và câu nói này đang miêu tả chân thực nhất tâm trạng của cô.
Vì phòng thân, Thời Vãn Tầm đã cố tình cầm lược trước khi rời khỏi phòng tắm.
Tuy làm bằng gỗ nhưng phần dưới lại đủ sắc bén, nếu anh muốn làm gì thì cô có thể phản ứng kịp thời.
Mí mắt cô buồn ngủ đến mức cô chỉ có thể chìm vào giấc ngủ sau khi suy nghĩ lung tung hồi lâu.
Nhưng cô không ngờ rằng vừa ngủ say cô lại bắt đầu gặp ác mộng, trong giấc mơ, sau khi nhìn thấy cô bị bóp cổ đến không thở được, Bùi Kiêu Nam chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
Sau đó anh nhặt lấy một con dao và bắt đầu đâm vào tim cô.
Máu như rượu vang đỏ, bắn tung tóe khắp nơi.
Thời Vãn Tầm bị cơn ác mộng đè nén sợ hãi tỉnh lại, lúc ngồi dậy mới phát hiện toàn thân cô đổ mồ hôi lạnh.
Đèn tường màu cam thắp sáng một góc trong không gian phòng, xuyên qua ánh sáng và bóng tối, cô nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của người đàn ông.
Đôi môi mỏng của anh hơi mím lại, hơi thở đều đều, anh đều đặn ngồi ở mép ngoài giường, vẫn cách cô một khoảng khá xa.
Có vẻ như anh đang ngủ rất ngon lành.
Cô lấy chiếc lược gỗ nhọn dưới gối ra và ngập ngừng tiến lại gần hướng anh ngủ.
Dưới vầng sáng, sống mũi của người đàn ông trông giống như một ngọn núi cao chót vót trên bầu trời mù sương, lông mi của anh dường như được phủ một lớp bột vàng.
Nếu như đâm đầu nhọn vào cổ anh.
Chỉ là đơn thuần nghĩ như vậy, Thời Vãn Tầm hết lần này đến lần khác do dự, cô không xác định mình có thể xuống tay được.
Khi cô ngước mắt lên lần nữa, hơi thở của cô hơi ngừng lại, cô nhìn thấy đôi mắt đen như bị băng lạnh của Bùi Kiêu Nam.
Không biết từ lúc nào anh đã tỉnh dậy, có chút thích thú nhìn đầu chiếc lược gỗ trong tay cô.
“Cô không thể giết người như thế này được.
” Anh nói như thể đó là một lời nhắc nhở tử tế.
Thời Vãn Tầm sững sờ tại chỗ, nhất thời quên mất mình muốn làm gì, mặc cho anh di chuyển.
Bùi Kiêu Nam cầm chiếc lược, kéo cả người cô dựa vào người anh.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể nghe rõ nhịp tim của nhau, giống như chất xúc tác trong khí quyển, biến mất trong bóng tối vô biên.
“Phải đâm vào đây, động mạch chính ở cổ, hoặc là đâm vào tim…”
Bùi Kiêu Nam hướng dẫn từng bước, giọng nói khi giải thích dễ chịu như gió xuân.
Cuối cùng, anh nghiêm túc đưa ra kết luận: “Nhưng thực lực cô không đủ, cho nên, chưa chắc có thể thực sự gây ra tổn hại gì cho tôi.
”
Thời Vãn Tầm: “! ”
Cô bắt đầu hối hận về hành vi vừa rồi của mình.
Người đàn ông này không chỉ làm cho người ta đoán không ra tâm tư, mà ít nhiều còn mắc bệnh không hề nhẹ.
Thời Vãn Tầm nói dối, sắc mặt không hề thay đổi: “Tôi vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng, không phải cố ý, không…”
“Không có ý làm tổn thương anh.
”
Bùi Kiêu Nam ánh mắt lạnh lùng, tối tăm, nghiêm túc nói: "Nếu cô đã lựa chọn ở lại bên cạnh tôi, tôi nghĩ cô vẫn phải có hiểu biết nhất định đối với cơ thể tôi.
”
Thời Vãn Tầm: “?”
Không hiểu sao cảm thấy những lời này của anh có chỗ nào rất quái lạ.
Cô dựa vào đầu giường, co người thành một quả bóng nhỏ, chỉ có cổ tay bị anh nắm giữ như bằng chứng phạm tội.
Da thịt chạm vào nhau dường như nóng bừng, Thời Vãn Tầm thậm chí còn có cảm giác như đang ôm một củ khoai tây nóng phỏng tay.
Bùi Kiêu Nam bắt đầu dẫn đường, tay hai người đầu tiên dừng lại trên chiếc cổ thon dài của người đàn ông.
Nhịp tim trong lồng ngực cô nhanh đến mức gần như muốn tràn ra ngoài, Thời Vãn Tầm nhất thời cảm thấy choáng váng.
Cũng có thể là bị sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc.
Tất cả những gì cô có thể làm là đi theo nhịp điệu của anh, di chuyển xuống.
Cổ họng anh hơi nghẹn lại, tốc độ nói mỗi chữ tiếp theo đều rất chậm.
“Nếu cô muốn giết tôi, dùng tay bóp nơi này cũng vô dụng, tôi mạnh hơn cô, tốc độ phản ứng cũng nhanh hơn, cho nên cô sẽ không có chút ưu thế nào nếu dùng cách này.
”
“Nếu muốn dùng dao đâm tôi thì tốt nhất nên ra tay tàn nhẫn một chút, nếu không tôi sẽ lấy được dụng cụ gây án của cô trước khi điều đó xảy ra.
”
Đôi mắt của Thời Vãn Tầm dường như đã bị mưa ngoài trời thấm ướt, ướt át sáng ngời, nhìn động tác của anh không chớp mắt.
“Nếu cô muốn tôi rung động, từ nay về sau cô có thể tự mình tìm hiểu.
”
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi tổng: Tất nhiên là anh chỉ thể hiện điểm yếu của mình với vợ thôi :D
Các bà vợ hãy để lại tin nhắn nhiều hơn nhé!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...