Bùi Kiêu Nam nhớ lại, cô ấy sợ tối.
Lần trước cũng là đặc biệt nhấn mạnh anh nên để một chiếc đèn ngủ.
Mà trong biệt thự to như thế, chỉ có phòng khách là có một chút ánh sáng le lói rọi vào.
Ánh nến trên bàn cafe đong đưa, đường nét cơ thể anh được bao phủ bởi một tầng ánh sáng ấm áp.
Yết hầu của anh khẽ động : “Tiểu Dạ Oanh, ta ở đây…”
Ý bảo cô ấy không cần lo lắng.
“Cô ở đây đợi một lát.
”
Anh rời khỏi ghế sofa, tùy ý khoác lên mình một chiếc áo đen :“Tôi đi ra ngoài hút thuốc.
”
“Được.
”
Thời Vãn Tầm hé môi đáp lời, xong lại thở dài một tiếng, ôm đầu gối dựa vào ghế sofa.
Anh từ trong hộp lấy ra một điếu thuốc, mở bật lửa rồi nghiêng đầu chạm điếu thuốc vào ngọn lửa màu đỏ cam.
Khói xanh từ từ tràn ra, khiến cho bóng lưng của anh càng thêm khí chất và vắng lặng hơn.
Không biết tại sao, có thể là do xung quanh không tối tăm như vậy, cũng có thể là do bóng dáng của Bùi Kiêu Nam không xa lắm.
Đã khiến cô dần dần thả lỏng nỗi sợ trong lòng.
Mặc dù nói cô không thể nhìn thấu vị Bùi tổng này, nhưng anh cũng chưa từng làm việc gì đi quá giới hạn.
Ở trong trò chơi này, chưa đến cuối cùng thì sẽ mãi không biết được ai mới là người chiến thắng.
Hiếm thấy cơn mưa lớn ngoài cửa sổ tạnh.
Nhưng mà trong chốc lát, trăng tròn như bánh xe băng mọc lên trên bầu trời, ánh sáng ở trong phòng lan rộng như thủy triều dâng cao.
Bùi Kiêu Nam dập tắt đi đầu thuốc ở trong tay, rồi tìm đến công tắc điện để mở lên.
Quả nhiên, đứt cầu dao rồi.
Ánh sáng trên đỉnh đầu lập tức sáng lên, Thời Vãn Tầm cảm thấy chói mắt, anh đưa tay ra chặn nó lại.
Sau khi bình tĩnh lại, cô mới ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt tối đen đó.
Chiếc áo choàng trên cơ thể anh có chút lỏng lẻo, để lộ ra bờ ngực tinh xảo.
Mặt mày lười biếng rũ xuống, giọt sương ở trên tóc chưa kịp lau khô, xem ra có chút giống chó con bị ướt mưa.
Nhưng xem ra vẫn y như trước không dễ gì bị lung lay.
Thời Vãn Tầm tưởng tượng ra cảnh tượng ở trong tâm trí, lại cười khúc khích.
Bốn bề yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, tiếng cười của cô tự nhiên thu hút sự chú ý của Bùi Kiêu Nam.
Anh tiến đến gần hơn :“Cười gì?”
“Không…” cô thì thầm.
Anh hơi nâng cầm và cởi áo khoác xuống trong khi bước đi, toàn thân toả ra sự nguy hiểm không cần nói cũng rõ.
Vẻ mặt Thời Vãn Tầm thu lại, giống như một con nhím toàn thân dựng đứng gai :“Anh làm gì vậy?”
Không đợi cô phản ứng, chiếc áo khoác đen đã phủ lên chân cô, sự ấm áp nhất thời bao trọn lấy cô.
“Cô không bị cảm lạnh sao?”
Nét mặt anh lạnh tanh, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến tướng mạo của một kẻ mặt người dạ thú.
Thời Vãn Tầm :“!.
”
Sự cao thượng của anh khiến cô có cảm giác như đang lấy lòng tiểu nhân đi đo bụng quân tử.
Bùi Kiêu Nam nhẹ nhàng nói :“Tôi từng nói tạm thời sẽ không đụng vào cô.
”
“Xin lỗi.
” Giọng cô nặng nề đáp
“Xin lỗi?” Bùi Kiêu Nam cười nhếch mép rồi nâng cầm cô lên “Đừng quên, tôi cũng có quyền nuốt lời bất cứ lúc nào.
”
Thời Vãn Tầm nhếch khoé môi, không hiểu sao cảm thấy có vài lời không thể nói quá sớm.
“Vậy anh…định giữ tôi đến khi nào?”
Cô mấp máy môi :“Bùi tổng, tôi cần có kỳ hạn, cho dù là anh chơi chán rồi cũng không sao.
”
Cũng không thể kéo dài ngày này qua ngày khác, khiến cô tiếp tục đi xuống xa như vậy mà không có tin tức.
“Cô đang bàn điều kiện với tôi?”
Đôi môi mỏng của anh mím lại thành một đường, câu nói của anh rõ ràng có ý bảo cô đừng nên đánh giá quá cao năng lực của mình.
Anh là người lập ra quy tắc trò chơi, cả việc nắm quyền sinh sát trong tay ngay từ đầu cũng là anh.
Quả nhiên.
Cô không nên có kỳ vọng gì đối với Bùi Kiêu Nam.
Suy cho cùng có thể làm việc được cho loại người như Tề Hoằng Sinh thì người bình thường tuyệt đối không thể lý giải được.
Chỉ có điều vòng xoáy nhẹ nhàng sẽ tạo nên hình tượng của người đàn ông, cả chính và tà mới là bản chất của anh ta.
“Tối nay đi đâu đó với tôi nhé.
”
Cô không còn phản kháng nữa “Ừm, được.
”
“Có cần tôi thay quần áo không?”
“Dì Trương sẽ đưa quần áo cho cô.
”
“! ! ”
Không cần hỏi thêm những câu dư thừa, Bùi Kiêu Nam bảo cô đi theo, cô chỉ cần đi cùng thôi.
Nếu đã không thể rời đi, vậy bèn làm một vị khách luôn sẵn sàng chờ lệnh, nhưng là đi vào trong thế giới kỳ quái.
—
Mặt trời chẳng mấy chốc đã xuống núi, tài xế đến biệt thự giải thích vài câu đơn giản với Bùi Kiêu Nam.
Anh cau mày sau khi nghe xong, kìm nén lại sự khó chịu, quay người lại gọi cô.
“Đi thôi, Tiểu Dạ Oanh.
”
Thời Vãn Tầm cũng không ngờ rằng nơi anh ta muốn đưa cô đến lại là sòng bạc ngầm.
Nơi này thường là tốt xấu lẫn lộn.
Nhưng ở đất Tây Thành này, các thế lực rất mâu thuẫn và phức tạp.
Nó giống như một chấm đen trên tờ giấy trắng, choáng váng vì nước, hình thành nên một mạng lưới dày đặc, thâm nhập vào toàn bộ thành phố một cách âm thầm.
Ngoài cửa có mấy tên côn đồ nhìn thấy dáng vẻ vừa trắng lại vừa mảnh khảnh của Thời Vãn Tầm, mắt sáng rực lên, đám đông không kìm chế được mà la ó mấy lần, ý tứ trêu chọc rất nặng.
Bùi Kiêu Nam vừa bước xuống từ cửa xe bên kia , dùng ánh mắt sắc lạnh liếc qua, không hề tỏ ra tức giận hay uy quyền.
Nhóm người nhìn thấy Bùi Kiêu Nam, lúc này mới im như thóc, rời đi với khuôn mặt tái nhợt.
Màn đêm vừa buông xuống, hoạt động kinh doanh của “Khu bán vàng” ở sòng bạc này giờ mới bắt đầu.
Lần này đến đây là muốn bàn chuyện làm ăn với Na Tư Giai, cho nên nơi này sẽ càng náo nhiệt hơn so với các ngày trong tuần.
Trước bàn bida, nét mặt của người phụ nữ tóc vàng tràn đầy cảm xúc đa tình.
Lúc này, cô ấy thoa bột sô cô la xong, cầm một cây cơ chất gỗ lim, gập người cúi xuống.
Bầu ngực đầy đặn hầu như đều chất lên mép bàn, thu hút đáng kể sự chú ý.
Người phụ nữ tạo tư thế đánh bóng chuẩn, sau một cú đánh, quả bóng số màu đỏ sau đó rơi vào trong túi.
Mọi người xung quanh cười và vỗ tay :“Kỹ năng của Na Tư Giai vẫn tốt như ngày nào.
”
Đôi mắt xanh ngọc của Na Tư Giai giống như mắt một con mèo, cô ta lướt qua vòng tròn những người có mặt, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Bùi Kiêu Nam.
So với lần gặp nhau nữa năm trước, anh không còn dáng vẻ thoi thóp nằm trên giường bệnh chờ chết nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...