Bắt cóc cô, mượn nó uy hiếp Thời Chấn Vân người đang giữ bí mật trong người để làm trao đổi.
Sau đó, mặc dù đã thành công cứu được cô, nhưng cũng đối với đoạn ký ức được cứu ra rất mơ hồ.
Hôm tỉnh dậy, cô chỉ có thể ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong bệnh viện.
Cô bé cứ nằng nặc đòi gặp cha, y tá xung quanh ngăn cô lại, vừa cho kẹo, vừa đọc truyện dỗ cô.
Cho đến ngày xuất viện, mẹ cô dắt cô đến tang lễ của Thời Chấn Vân.
Chiếc ô đen giống như một đám mây đen, đè nặng lên trái tim cô.
Các đồng nghiệp trong cục cảnh sát lần lượt cởi mũ kính chào, cô gái ôm bó hoa diên vĩ đung đưa trong lòng, khóc không thành tiếng.
Sau khi Thời Chấn Vân hi sinh, trạng thái tinh thần của mẹ vẫn luôn không được tốt lắm, tính tình cũng thay đổi lớn, bà không thể chịu được mất đi thêm một lần nào nữa, vì thế đối với việc dạy dỗ Thời Vãn Tầm thậm chí có một chút cố chấp.
Mẹ cô mang cô từ Giang thành đến Lâm thành, bắt đầu một cuộc sống mới.
Lâm thành vô cùng nắng nóng, mùa đông cũng không có tuyết.
Duy nhất có một năm xảy ra bão tuyết, cô nằm bên cửa sổ, nhìn thấy một người tuyết.
Rất giống với cái lúc nhỏ cha làm cho cô.
"Con nhớ cha nhiều lắm! "
Cô lẩm bẩm mê sảng, nước mắt thuận theo rơi xuống sợi tóc.
Bùi Kiêu Nam dừng chân ở ngoài cửa, nghe rất rõ ràng.
Chăn bị quấn thành một cục, có một chút tiếng khóc thút thít.
Giống như con sông mảnh liệt chảy xiết, nhưng chỉ có thể đè nén bi thương
Bùi Kiêu Nam kéo chăn từ trên đầu của cô xuống.
Quả nhiên là đang nằm mơ, đôi mắt cô nhắm chặt, trên mi vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt trong suốt.
Anh dùng ngón tay lau đi tinh thể trên gương mặt, thấp giọng nói: "Sao lại khóc rồi?"
Có thể là do bị sốt, sắc mặt cô gái nhỏ đỏ ửng, giống như hoa đào bị mưa làm ướt.
Yếu ớt, bơ vơ, giống như một con búp bê được đặt trong tủ kiếng, dùng lực mạnh một chút chạm vào thì sẽ hư.
Bùi Kiêu Nam đưa tay, dùng mu bàn tay dán lên trán cô.
Giây tiếp theo, anh nhíu mày một cái.
Nhiệt độ rất nóng.
Cũng may điểm dừng chân tạm thời này có một chút thuốc, có thể giải quyết tình hình nguy cấp trước mắt.
Trước khi vội vả ra ngoài Bùi Kiêu Nam dặn dò một câu.
"Dì Trương, nếu như cô ấy tỉnh, nhớ bảo cô ấy uống thuốc.
"
Sắc trời vừa tờ mờ sáng, mây mù lượn lờ, bầu trời phía trên biển phủ một lớp vàng nhạt.
Anh thông thạo đi vào giữa sườn núi lân cận, sau khi xác thực bốn phía không có người rút ra tấm thẻ ban đầu, thay một tấm thẻ mới cho công cụ truyền tin, đồng thời cũng thêm chức năng mã hóa chống nghe lén.
Bởi vì tình huống có biến, Bùi Kiêu Nam phải kịp thời liên lạc với tổ chức cấp trên
Sau vài tiếng tích, đầu bên kia điện thoại rất nhanh liền có người nhấc máy.
Bùi Kiêu Nam vẻ mặt nghiêm túc: "Đã tra được tư liệu chưa?"
Lâm Duy Trạch trả lời: "Thời Vãn Tầm, quê quán là ở Giang Thành, sau khi tốt nghiệp thì làm việc ở toàn soạn Lâm thành, là một phóng viên.
"
"Phóng viên Thời.
" Anh thấp giọng cười, giọng nói trong điện thoại có một chút khàn.
Cô gái nhỏ phản ứng rất nhanh nhạy, hơn nữa còn là đi nhầm vào, anh đại khái đoán được thân phận.
Quả nhiên không chênh lệch mấy với suy đoán của anh.
Lâm Duy Trạch điều chỉnh tai nghe: "Chờ hành động kết thúc, tôi sẽ sắp xếp người đưa cô ấy ra ngoài.
"
Bùi Kiêu Nam nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
"Mà! tiếp tục hành động bắt giữ?" Lâm Duy Trạch đang đợi phán đoán của anh.
"Tạm thời không cần.
"
Bùi Kiêu Nam rất quả đoán: "Gần đây thái độ của Tề Hoằng Sinh với tôi giống như đã bắt đầu nghi ngờ, hành động tạm thời dời lại.
"
Bất kể là lời nói kia của anh ta ở hồ bơi, hay là dò xét của Tây Kha, đều đang nhắc nhở Bùi Kiêu Nam ——
Đây không phải là thời cơ tốt nhất để thu lưới, sẽ chỉ bứt giây động rừng.
Lâm Duy Trạch trịnh trọng nói: "Đã hiểu, chú ý an toàn.
"
"Na Tư Giai đã đên Tây thành rồi, chắc hẳn sẽ không nén được tính khí mà đến tìm tôi.
"
Anh biết Tề Hoằng Sinh khẳng định cũng sẽ âm thầm chú ý chuyện này, vậy thì gặp dịp thì chơi thử xem.
"Tôi tin phán đoán của anh, hơn nữa! lần giao dịch trước đó cũng không thoát khỏi liên quan với cô ta.
"
Con ngươi Bùi Kiêu Nam khẽ động: "Khi cô ta đến, các người liền bắt đầu hành động đi.
"
Một lúc sau, khu rừng lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Sau khi Thời Vãn Tầm tỉnh dậy, thời gian đã gần giữa trưa.
Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu rọi trên lan điếu, lá cây xanh um, sức sống dồi dào.
Cô chỉ cảm thấy bản thân mơ một giấc mơ dài, giống như đèn kéo quân*, làm thế nào cũng không tỉnh lại được.
*Nguyên văn 走马灯: đèn kéo quân hay còn gọi là đèn cù, là một loại đồ chơi bằng giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc.
Lúc nửa mê nửa tỉnh, tựa hồ có xúc cảm lạnh buốt dán lên trán nóng hổi của cô.
Giống như ánh trăng sau cơn mưa, khiến người ta tham luyến một cách khó hiểu.
Cho đến khi chống cùi chõ ngồi dậy, cô mới chú ý đến ngoài cửa có một bóng người thoáng qua.
Bùi Kiêu Nam cầm một cái ly giấy qua, bên trong đựng nửa ly thuốc cảm: "Uống thuốc trước đi.
"
Rõ ràng là một mệnh lệnh, nhưng giọng nói ấy lại giống như thanh tuyền lạnh lẽo thấm vào trong lòng.
Thời Vãn Tầm ngơ ngác nhận lấy ly nước, lại thấy anh lấy ra một viên nang từ giấy thiếc.
Cô đang bị sốt, não ngừng hoạt động phản ứng chậm, ngẩn ra không nhúc nhích.
Bùi Kiêu Nam mĩm cười một tiếng, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa ôn nhu: "Đợi tôi đút cô?"
Cô đương nhiên không có suy nghĩ dư thừa, cũng không muốn quan hệ của hai người rơi vào tình cảnh khó xử.
Sau khi một hơi uống xong thuốc bột và viên nang, cô không nhịn được nhíu mày.
Thuốc này còn muốn khóc hơn cô nghĩ.
Cô từ nhỏ bị bệnh sợ đắng, mẹ sẽ đút mứt hoa quả cho cô.
Sau khi uống thuốc xong, môi Thời Vãn Tầm hiện lên ánh nước lóng lánh.
"Rất đăng?"
"Cũng được.
"
Anh khom người, ánh mắt thâm trầm: "Mở miệng.
"
Một viên kẹo đút tới bên mép, cô vô ý thức ngậm lấy, vị vải ngọt thanh ngay lập tức tràn ngập trong miệng.
Đầu ngón tay của người đàn ông vuốt ve đường cung Cupid* lúc nãy cô vươn đầu lưỡi quét qua đầu ngón tay, cảm giác ngứa ngáy khiến ánh mắt Bùi Kiêu Nam tối sầm lại.
Nguyên văn 唇峰: đường cung Cupid (Cupid's Bow là tên gọi của một hình dạng môi trong đó môi trên đi xuống hai điểm khác nhau về phía giữa miệng, gần giống như chữ "M".
)
"Buổi chiều tôi phải ra ngoài một chuyến, đừng quên uống thuốc.
" Anh liếc nhìn sách hướng dẫn,
dặn dò, "một ngày ba lần.
"
!
Cái gọi là bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ*
Nguyên văn 病来如山倒, 病去如抽丝.
nghĩa để chỉ bệnh nặng, mắc phải bệnh nặng thì không đoán trước được, tự nhiên mắc phải, con người khó lòng phòng ngừa; còn khi dưỡng bệnh, thì lại phải từ từ điều trị, không thể vội vàng.
Vài ngày sau đó, Thời Vãn Tầm điều dưỡng cơ thể đồng thời cũng không còn gặp lại Bùi Kiêu Nam nữa.
Chạng vạng tối, cô đi đến nhà bếp, nhớ đến trong tủ lạnh vẫn còn cất mì sợi của dì Trương, liền muốn xuống bếp làm cho mình một bữa tối đơn giản.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...