“Con mẹ nó ai động đến bố mày.
.
” Khôi Mao đưa tay sờ sau gáy, mắng một câu thô tục theo bản năng.
“Anh, Bùi gia! ”
Có người đi theo hét lên một câu.
Vật đập Khôi Mao chính là quả táo trong mâm trái cây, Bùi Kiêu Nam tùy ý ném một cái, lại đập rất chuẩn.
Lúc này, Bùi Kiêu Nam thay quần áo thoải mái, bộ đồ màu đen mỏng manh kiểu rộng rãi, hai sợi dây thừng trên nón thõng xuống bên vai, làm nổi bật hơi thở trẻ trung nồng đậm của anh.
Có thể là vì không muốn gây sự chú ý cho nhiều người như vậy, anh cố ý đội mũ lưỡi trai màu đen, bóng của vành mũ mờ ảo trên vẻ mặt khó coi của anh.
Khôi Mao ít nhiều đã nghe qua quán bar đổi chủ, cơn giận bị dập giống như đụng phải một trận mưa lớn, dập tắt trong nháy mắt.
Sau đó chỉ còn lại cảm giác sợ hãi, không ai muốn đắc tội với Bùi Kiêu Nam khi đang thịnh.
Khôi Mao khom người nói: "Là tôi không hiểu chuyện, thì ra là người của Bùi gia.
”
Anh ta nhìn sang Thời Vãn Tầm một bên, cổ họng lăn chuyển động: “Có chút đắc tội em gái rồi”
Từ đáy lòng Thời Vãn Tầm phản cảm cái loại tiếp cận không có ý tốt này, tránh tầm mắt Khôi Mao, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh lẽo vô cùng.
Khôi Mao vừa dứt lời, phía sau lại truyền đến một thanh âm hùng hậu.
“Trùng hợp như vậy à, tôi chú ý người của Bùi tổng đã lâu, nếu tôi vừa ý thì làm thế nào bây giờ?”
Người tới chính là Tây Kha.
Tây Kha chiếm cứ Tây Thành đã lâu, là người làm việc có thể coi là hữu dũng hữu mưu, nhưng chính là quá tham lam, thủ hạ cũng không dám đắc tội loại ma vương này.
Nghe nói Tề Hoằng Sinh gần đây đặc biệt coi trọng vị thiếu niên hơn hai mươi tuổi này, anh cũng muốn đến gặp một chút.
Tây Kha mặc áo khoác da, cười khẽ: “Một người phụ nữ mà thôi, Bùi tổng không đến mức keo kiệt như vậy chứ?”
Đều là làm ăn, những lời này vừa nói ra, cũng biết sau lưng khẳng định cất giấu giao dịch.
Bùi Kiêu Nam hất hàm dưới, ngụ ý ám chỉ cái khác: “Nghe nói làm ăn với ngài, hai phần lời cũng không kiếm được.
”
Tây Kha cười nhạt: “Đều là quá khứ rồi, hôm nay không giống ngày xưa, Bùi tổng nếu có ý, tôi bảy anh ba cũng không phải là không được.
”
Bùi Kiêu Nam cắn hàm răng, giữ nụ cười trên môi.
“Bé cưng, có rất nhiều người cảm thấy hứng thú với em đó! ”
Anh cố ý vuốt ve cổ tay cô, kiềm chế sức lực phù hợp, đến mức không tránh thoát.
Thời Vãn Tầm biết vị Bùi tổng này lại muốn bắt đầu diễn trò, nhưng anh thật sự là vô cùng mê hoặc người khác.
Không ai nghe thấy tiếng "bảo bối" vừa dịu dàng vừa dục vọng này mà không chìm đắm vào.
Trên người anh luôn ẩn chứa một cỗ cảm giác phiền phức trái ngược.
Lúc ôn hoà, luôn có thể làm cho người ta đắm chìm tới cực hạn.
Tàn nhẫn lên, chính là bát phong bất động(*), càng nguy hiểm càng làm cho người ta mê luyến.
Bùi Kiêu Nam cố ý cảm thán, cũng không biết nói cho ai nghe: “Cũng đúng, ai bảo em lớn lên quyến rũ như vậy.
”
Đôi mắt kia, xinh đẹp khiến người khác liếc mắt một cái, hồn vía đều bị câu đi.
“Đôi mắt này thật đẹp.
”
Tây Kha tán thưởng: “Moi ra chắc hẳn cũng đẹp như vậy, không chừng cũng giống như trân châu.
”
Thời Vãn Tầm: “! ! ”
Người ở đây đúng là người này còn điên hơn người kia.
Tây Kha cố ý thử thăm dò: “Nghe nói Bùi tổng anh trước đây không có hứng thú với phụ nữ mà, bây giờ lại phá cấm kỵ, khiến cho tôi cũng muốn nếm thử cô gái này một chút rốt cuộc có năng lực gì.
”
“Phụ nữ bên cạnh Kha gia còn ít?” Bùi Kiêu Nam cười hỏi ngược lại.
Nghe nói đãi ngộ của phụ nữ đi theo Tây Kha không tệ, đương nhiên, không có mấy người có thể sống sót ra ngoài.
Tây Kha mới là người điên, ở một mức độ nào đó lấy tra tấn làm niềm vui.
Bùi Kiêu Nam cố ý đẩy cô về phía trước, đầu ngón tay ấm áp nắm cằm cô, thành thạo hỏi: “Nguyện ý đi cùng Kha gia không, Tiểu Dạ Oanh?”
Thời Vãn Tầm sắp bị bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người ức chế đến mức không thể thở.
Cô lắc đầu một cái, năm ngón tay trắng nõn vẫn không rời khỏi ống tay áo Bùi Kiêu Nam.
Ở nơi tình hình rắc rối phức tạp này, cô chỉ có thể miễn cưỡng cho rằng ở bên người Bùi Kiêu Nam là thượng sách.
Tuy rằng có thể rất nguy hiểm, nhưng nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.
Anh làm bộ như thản nhiên: “Đáng tiếc, Tiểu Dạ Oanh không muốn bay khỏi người tôi.
”
Thời Vãn Tầm nhẫn nại diễn cùng anh: “! ! ”
Bùi Kiêu Nam ý vị thâm trường kéo người lại, cong khóe môi: “Không uổng công thương em.
”
Tim Thời Vãn Tầm đập như quả lắc của đồng hồ cổ, lắc trái lắc phải.
Cô dời bước chân, gần như muốn để thân ảnh cao lớn của người đàn ông chắn trước mặt mình.
Cô biết, đối mặt với người mình không quen thuộc luôn phản ứng chậm vài nhịp.
Chỉ riêng có Bùi Kiêu Nam, đối lập! !
Ngược lại là không có.
Cô cụp mắt nhìn Bùi Kiêu Nam bị mình kéo tay áo, vừa vặn lộ ra xương cổ tay của anh.
Cảm giác giống như thiếu niên.
Thật không ngờ, giờ phút này, dáng vẻ cô nắm tay áo Bùi Kiêu Nam quá mức ngoan ngoãn.
Giống như một con thỏ trắng với đôi tai cụp xuống.
Bùi Kiêu Nam nhìn thoáng qua, cổ họng trượt lên trượt xuống: “Trốn xa như vậy làm gì? Cũng không ăn thịt em.
”
Hành động không coi ai ra gì của hai người hoàn toàn lọt vào tầm mắt của Tây Kha.
Anh ta chậc một tiếng: “Đùa thôi, Bùi tổng đừng cho là thật, tình cảm hai người tốt như vậy, tôi cũng không muốn mang tiếng cướp đoạt người yêu.
”
Tây Kha trêu chọc nói: “Chỉ là không nghĩ tới anh thích kiểu này, cánh tay nhỏ chân nhỏ, bóp một cái đã đỏ, không thể chịu nổi giày vò.
”
Lúc trước bao nhiêu người đẹp ngực to chân dài tiến đến trước mặt anh, Bùi Kiêu Nam cũng không thèm liếc mắt một cái.
Lúc ấy đều lưu truyền đi một tin đồn, nói Bùi Kiêu Nam thích bé trai xinh đẹp, không ít người đưa đến bên cạnh anh thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.
Đương nhiên, Bùi Kiêu Nam ngại gặp phiền phức, đưa toàn bộ đến Hour làm nhân viên.
Cũng như bây giờ, anh thật vất vả mới đến xem xét quán bar một chuyến, các nhân viên ai nấy đều trông ngóng chờ mong.
Thời Vãn Tầm muộn màng nhận ra lời nói thô tục của Tây Kha, đáy lòng dâng lên nhiệt độ mất tự nhiên.
(*) Tám ngọn gió thổi cũng không lay động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...