Editor: Đào Tử
___________________________
Trong tiểu thuyết nguyên tác, bất luận nữ chính Phượng Tố Ngôn đi đến đâu, cũng sẽ gặp phải "Năm mươi năm tổ chức một lần", "Ba trăm năm mở ra một lần", "Một ngàn năm xuất hiện một lần", cứ như thế giao đấu thi đấu, đấu pháp lôi đài, bí cảnh vô danh hoặc là phúc địa động thiên.
Hoạt động XX năm một lần, nữ chính vừa xuất hiện, cơ bản ngay tại "Vài ngày sau", "Mấy tháng sau".
Xuất hiện tất tham gia, tham gia tất có chỗ tốt, không phải thăng cấp thì là cầm được bảo bối.
Vào phó bản quét kinh nghiệm, đổi mới trang bị, thực hiện bước tiến nhảy vọt.
Cái này không chỉ là bàn tay vàng thúc đẩy kịch bản, gia tăng chiến lực của nữ chính, đồng thời cũng là pháp bảo kéo dài kịch bản một không hai.
Không có chút hồi hộp nào, "Bí cảnh Lật Sơn" cũng là sân khấu của nữ chính Phượng Tố Ngôn.
Dùng từ ngữ thế giới này chính là "Cơ duyên".
Bùi Diệp không biết Phượng Tố Ngôn sẽ thu hoạch được chỗ tốt gì ở bí cảnh, nhưng trọng lượng cũng không đủ để kinh động chủ quản ban ngành Thiên Đạo.
Thẩm Hồng cười khẽ nói: "Hàm Ngư chân nhân có một câu nói trúng, xác thực có vấn đề."
"Xin lắng tai nghe."
"Chuyện này còn phải nói từ khởi nguồn của 'Bí cảnh Lật Sơn'."
Bùi Diệp kinh ngạc hỏi chàng: "Ngài biết?"
Ngọc Cẩn chân nhân là thái tử mấy trăm năm trước của nước Hoa Chi còn không biết nguồn gốc "Bí cảnh Lật Sơn", Thẩm Hồng lại biết?
"Tất nhiên, 'Bí cảnh Lật Sơn' là cùng sự tồn tại viễn cổ sinh ra cùng lúc với hạ giới, cũng gánh chịu một bộ phận căn cơ hạ giới."
Ngọc Cẩn chân nhân nghe xong hơi ngoài ý muốn.
"Ta cho rằng 'Bí cảnh Lật Sơn' là do một vị hiện thân thượng cổ kiến tạo hay là nhân duyên trùng hợp tự nhiên hình thành." Chuyển hướng trò chuyện, Ngọc Cẩn chân nhân lại truy hỏi Thẩm Hồng, "Ngài nói nguồn gốc 'Bí cảnh Lật Sơn', nhưng việc này có liên quan gì đến chuyện ngài muốn làm sau đó?"
Thẩm Hồng nói ra: "Đương nhiên có. Căn nguyên vấn đề ở hạ giới không chỉ riêng trật tự hỗn loạn, oán khí ngập tràn, cũng có liên quan đến 'Bí cảnh Lật Sơn'. Nếu như xử lý chuyện này không ổn, không chỉ sẽ khiến 'Bí cảnh Lật Sơn' sụp đổ, thậm chí sẽ ảnh hưởng toàn bộ hạ giới và sinh linh hạ giới."
Nếu như ví von hạ giới là một thân thể, địa vị "Bí cảnh Lật Sơn" tương đương với một ngón tay hoặc là một ngón chân.
Mất một ngón tay ngón chân sẽ không khiến cỗ thân thể này sụp đổ, nhưng đau đớn do thân thể gặp đả kích lại tồn tại rõ ràng.
Bệnh khuẩn bên ngoài cũng có khả năng thông qua vết thương này lây bệnh khắp toàn thân.
Bùi Diệp hợp thời chen lời.
"Nghe ý ngài, sự tồn tại như 'Bí cảnh Lật Sơn', không chỉ một?"
Thẩm Hồng khẳng định nói: "Không chỉ một."
Nếu như chỉ là một ngón tay ngón chân xảy ra vấn đề, cùng lắm là tính trùng hợp.
Nhưng bây giờ lại là các nơi đều có dấu hiệu không tốt, vấn đề tự nhiên nghiêm trọng.
Bùi Diệp lặng lẽ quan sát biểu lộ, ánh mắt, từng động tác nhỏ của Thẩm Hồng.
Thẩm Hồng này... Dù chưa nói dối, nhưng cũng không hoàn toàn nói thật.
Dường như chàng ta đang che giấu gì đó.
Ngọc Cẩn chân nhân không khách khí nói.
"Nhưng -- Với tuổi của ngài, hẳn là không vào được. Pháp tắc 'Bí cảnh Lật Sơn' bài xích người tuổi tác vượt qua trăm tuổi."
Dù là Ngọc Cẩn chân nhân giúp chàng thao tác ngầm có được suất, tiêu chuẩn tuổi tác cũng có thể kẹp chết chàng.
Thẩm Hồng cười nói: "Con người cậu vẫn cứng nhắc như thế, không biết giải pháp thay thế. Phải biết quy tắc là chết, nhưng người là sống. Nếu pháp tắc 'Bí cảnh Lật Sơn' không cho phép sinh linh ngoài trăm tuổi tiến vào, vậy thì bỏ quy củ này đi, cho phép người ngoài trăm tuổi tiến vào là được mà?"
Ngọc Cẩn chân nhân: "..."
Mấy người Bùi Diệp: "..."
Phượng Tố Ngôn: "..."
Hành vi của Thẩm Hồng khác nào thiếu một điểm rớt đại học, thế là bỏ số tiền khổng lồ tùy tiện mua một trường đại học.
Cái này cmn có quan hệ gì với giải pháp thay thế?
Phượng Tố Ngôn không nhịn được thấy bất bình thay tiên nhân sư tôn hờ.
Cử chỉ của Thẩm Hồng thay vì nói là "Giải pháp thay thế", chẳng bằng nói là "Siêu năng lực đặc quyền".
Khóe miệng Ngọc Cẩn chân nhân giật giật, nỗ lực duy trì mặt không cảm xúc.
"Như thế thì chúc ngài chuyến này thuận lợi trước."
Thẩm Hồng nhìn Phượng Tố Ngôn bên cạnh Ngọc Cẩn chân nhân một cái, nhìn lại hai tiểu bối khác.
Phút chốc mở miệng mời: "Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, 'Bí cảnh Lật Sơn' lần này sẽ là lần cuối cùng, cậu không cho mấy vãn bối đi thử một lần?"
Ngọc Cẩn chân nhân trả lời giống như Lão Chưởng môn.
"Không cần, không thiếu, không đi."
Ba thiếu niên ở đây đều là đồ đệ của chân nhân Lăng Tiêu tông.
Cho dù là Hàm Ngư chân nhân không đáng tin cậy nhất, vốn liếng cũng không tầm thường, không dính dáng với nghèo.
Đồ đệ của bọn họ, đáng giá vì một suất đánh cho đầu rơi máu chảy, đi đoạt ít tài nguyên tu luyện như vậy?
Ngọc Cẩn chân nhân biểu thị đây là đang coi khinh vốn liếng Lăng Tiêu tông.
Nụ cười trên môi Thẩm Hồng cứng ngắc trong chớp mắt.
"Loại chuyện này quan trọng tại tham dự, cậu giống như gà mái che chở đồ đệ, không để cho bọn họ trải qua gió táp mưa sa."
"Mặc dù ta chưa từng đi 'Bí cảnh Lật Sơn', nhưng cũng biết chỗ đó không an toàn."
Ngọc Cẩn chân nhân dùng ánh mắt "Ngài bớt lừa phỉnh ta" nhìn Thẩm Hồng.
"Thích Thủy sư điệt còn đỡ, nó là đồ đệ Chưởng môn sư huynh tự mình dạy bảo mấy năm, tu tập chính thống của Lăng Tiêu tông, tu sĩ trẻ tuổi bình thường không phải là đối thủ của nó. Vân Xung sư điệt ngộ tính thiên phú mạnh, cũng có cơ sở tự vệ. Nhưng đồ nhi của ta Tố Ngôn lại là người ngoài ngành cánh cửa nhập môn cũng chưa sờ tới. Ngài mở miệng bảo ba người bọn nó đi 'Bí cảnh Lật Sơn' một lần... Một khi xảy ra chuyện, ngài đến bồi thường?"
Phượng Tố Ngôn ở bên cạnh nghe, nội tâm có loại xúc động khó nói nên lời.
Mặc dù giọng nói Ngọc Cẩn chân nhân lạnh băng, không cảm xúc, nhưng quan tâm trong lời nói lại không phải giả.
Y thật sự quan tâm, lo lắng cho an toàn của mình.
Loại quan tâm không cần đáp lại, đây là lần đầu cảm nhận được.
Thẩm Hồng bất đắc dĩ nhún vai nói: "Con người cậu quá nghiêm túc, không dễ lừa gạt."
Ngọc Cẩn chân nhân không nói một câu.
Thẩm Hồng lại nói: "Thật ra ta tới tìm các người giúp một chút."
Ngọc Cẩn chân nhân cảm thấy hiếm lạ.
"Ngay cả ngài cũng làm không được, tìm hai sư tỷ đệ bọn ta để làm gì?"
Thẩm Hồng cười nói: "Cậu có chỗ không biết, có một số việc nếu không phải bất đắc dĩ, ta không thể trực tiếp nhúng tay, rất có khả năng dẫn tới rắc rối không cách nào dự đoán. Cậu và Hàm Ngư chân nhân đều là người địa phương được quy tắc hạ giới thừa nhận, tin tưởng các người sẽ thích hợp đi làm việc này."
Ngọc Cẩn chân nhân nghe mà muốn trợn trắng mắt, tố dưỡng lạnh lùng nhiều năm giúp y nhịn được.
"Mấy năm nay ngài ngang ngược can thiệp chuyện hạ giới còn ít?"
Thẩm Hồng nói: "Tính chất không giống."
Ngọc Cẩn chân nhân không có đáp ứng, là Chấp pháp trưởng lão Lăng Tiêu tông, y và Thẩm Hồng có thể làm bằng hữu, nhưng lại không thể thổ lộ tâm tình -- giao tình cá nhân là giao tình cá nhân, lập trường nguyên tắc là lập trường nguyên tắc, đây là hai chuyện khác nhau. Thỉnh cầu của Thẩm Hồng y phải cẩn thận suy xét.
Trong lúc suy xét, lại nghe Hàm Ngư sư tỷ hỏi Thẩm Hồng.
"Nguy hiểm lớn chứ?"
Ngọc Cẩn chân nhân theo tiếng nhìn sang, đã thấy cái tên Thẩm Hồng này lộ ra nụ cười "Dụ hoặc" với sư tỷ nhà mình, chàng ta nói: "Nguy hiểm không lớn, thực lực Hàm Ngư chân nhân hoàn toàn có thể ứng phó. Quan trọng nhất là -- có lẽ 'Bí cảnh Lật Sơn' sẽ có đồ vật cô cảm thấy hứng thú."
Bùi Diệp cười nói: "Ngài biết ta cảm thấy hứng thú với cái gì?"
Thẩm Hồng nói: "Ta biết tất cả mọi chuyện."
Bùi Diệp nói: "Nhưng ngài không nói gì. Ngài biết và không biết, với ta mà nói có gì khác biệt?"
Thẩm Hồng trầm mặc một chút.
Chàng nói: "Ta tin tưởng cô và Ngọc Cẩn chân nhân."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...