Editor: Đào Tử
____________________________
"Xin chỉ giáo!"
Vân Xung cầm kiếm cung kính thi lễ một cái.
Trước khi đánh, ấn tượng của Vân Xung với người vải nhỏ chính là "Đáng yêu", "Vô hại", "Tên nhóc sư tôn dùng để kiểm tra cơ sở của cậu".
Cậu cảm thấy dù mình không đánh thắng cũng có thể đánh ngang nhau, dầu gì cũng sẽ không thua quá khó coi.
Cho đến sau khi đánh --
Vân Xung liền biết mình sai, sai vô cùng!
Thiếu niên Thích Thủy nhìn Vân Xung Thái tử không cách nào phản kích, bị lôi điện, ngọn lửa, dòng nước, gió thổi... Đuổi nhảy lên nhảy xuống, hơi nghỉ ngơi liền bị lửa thiêu nước tưới, kinh ngạc đến khẽ há miệng. Sau cậu không biết Hàm Ngư sư thúc nhà mình lợi hại như thế?
Phượng Tố Ngôn ở bên cạnh xem chiến càng cả kinh mắt hơi co lại.
Tình cảnh này khiến cô thêm khao khát và mong đợi với sức mạnh tiên nhân.
Bùi Diệp ngồi trên núi giả vểnh chân bắt chéo, hai con người vải nhỏ bưng một bàn hạt dưa và óc chó, ba con người vải nhỏ lột hạt dưa cho cô, còn lại ba mươi con người vải nhỏ đâu? Bọn chúng tận dụng hợp lý vải vụn, làm hai dải lụa cho riêng mình, ở một bên nhảy múa, xoay tròn nhảy vọt vô cùng điệu nghệ. Vân Xung vất vả lắm sử dụng một kỹ năng tranh thủ thời cơ thở dốc, liếc mắt nhìn thấy cảnh này suýt nữa hộc máu.
Người vải nhỏ đối chiến vươn tay nhỏ, trong lòng bàn tay tròn trịa bắn ra xiềng xích sấm sét xanh tím trói Vân Xung kéo trở về. Vân Xung trở tay một kiếm chặt đứt nó, sấm sét vỡ vụn toát ra, thuận nổ tung bên chân cậu ta, điện giật tê dại nửa người.
Từ đầu tới đuôi đều bị đè đánh.
Bùi Diệp vừa gặm hạt dưa vừa nhìn Vân Xung lăn lộn trên mặt đất.
Nhìn cậu ta từ bên trái lăn lộn đến bên phải, lại từ bên phải lăn lộn đến bên trái.
Cuối cùng vỗ vỗ tay, ra hiệu người vải nhỏ dừng tay, người vải nhỏ nhảy múa shalala vừa vặn múa kết màn, cúi đầu chào cảm ơn.
"Không có bị thương chỗ nào chứ?"
Bùi Diệp đưa tay về phía Vân Xung, thiếu niên đầy bụi đất thuận lực kéo của cô đứng dậy, nhặt pháp kiếm cấp SR bị đánh rơi.
Hiện tại cậu rất xấu hổ.
Cậu cho rằng mình là hệ thống thiên phú cấp SR, tốc độ tu luyện nhanh, cơ sở kiên cố, đặt tại nước Hoa Chi cũng là nhân vật thủ lĩnh trẻ tuổi. Dĩ vãng đi ra ngoài rèn luyện giết hung thú ma hóa, cậu cũng xuôi gió xuôi nước, chưa bao giờ có lúc chật vật bất lực như thế.
"Hồi bẩm sư tôn, đồ nhi không sao."
Chớ nhìn hình tượng cậu ta chật vật cùng cực, nhưng nghiêm trọng nhất cũng chỉ là vết thương da thịt, không có nội thương.
Thế công của người vải nhỏ nhìn như dũng mãnh, thanh thế to lớn, nhưng nhiều lần tránh chỗ hiểm yếu, trông càng giống là đánh chơi hơn đối đầu.
"Nhưng ta rất thất vọng."
Khuôn mặt nhỏ của Vân Xung trắng bệch: "Đồ nhi vô năng, khiến sư tôn thất vọng."
"Ta không phải nói cái này -- Ý của ta là tu vi của con miễn cưỡng có thể vào mắt, nhưng con đối chọi với đối phương quá cứng nhắc."
Bệnh trạng này không chỉ Vân Xung Thái tử có, Quận chúa điêu ngoa lúc trước cũng có.
Cao thủ đối chọi, một giây đã đầy đủ định sinh tử.
Vị Quận chúa điêu ngoa ấy thậm chí không né được cú đá thẳng.
"Con xem địch nhân của con là cọc gỗ ư? Hay là thuật pháp kỹ năng của con mọc mắt sẽ đuổi theo kẻ địch chạy?"
Linh hoạt vận dụng lên, vì sao cứng nhắc như vậy?
"Kiếm của con cũng không phải dùng để chơi để bài trí, càng không phải để con kéo cự ly xa chém kiếm lung tung, nắm còn thấy bất ổn..."
Lòng bàn tay Bùi Diệp ngửa lên, ngoắc ngoắc Vân Xung Thái tử.
Vân Xung mờ mịt tiến lên hai bước, lại bị Bùi Diệp trừng mắt, dọa cậu rụt gót chân đang nâng trở về.
"Nhấc chân!"
Vân Xung tiếp tục mờ mịt.
"Nhấc chân phải!"
Rốt cuộc cậu cũng nghe hiểu, giơ chân phải lên.
Chỉ là độ cong nâng lên quá thấp, Bùi Diệp dứt khoát xoay người bắt mắt cá chân của cậu nhấc lên.
Hai cái đùi còn chưa hiện góc vuông, cậu ta đã cả kinh nhảy cẫng một chân khác về phía sau.
Bùi Diệp dùng tay khác ấn đầu vai của cậu, chống đỡ trên tường, để cậu không còn động được nữa, tay kia nắm mắt cá chân hướng lên.
Vân Xung đau đến kêu gào lên.
"Đau đau đau -- "
Bùi Diệp bất đắc dĩ buông mắt cá chân cậu ta ra.
"Xương cốt của con quá cứng rắn, thời điểm tập võ không có giãn gân cốt sao?"
Vân Xung nói: "Sư tôn, đồ nhi tu kiếm..."
Giãn gân cốt tập võ là bài tập thể tu mà?
Bùi Diệp: "..."
"Ý con là kiếm tu đứng tại chỗ chém loạn kiếm khí là được? Không có sức lực, làm sao chống thiên kiếp? Chẳng lẽ để thiên lôi bổ, bị nện đến sắp hồn phi phách tán lăn về 'Sảnh phục sinh' làm lại?"
Vân Xung ấp úng không nói chuyện, nháy nháy mắt, dùng ánh mắt hỏi thăm "Chẳng lẽ không phải như vậy sao".
Bùi Diệp ha ha một tiếng, hỏi một vấn đề.
"Nếu là thế, vậy vừa rồi con làm mất kiếm thì tính sao đây?"
Một kiếm tu, bị người vải nhỏ cận thân coi như con quay xoay mòng mòng, cái này có thể tin được không? Rõ ràng là chức nghiệp có thể đánh xa có thể cận chiến, vị trí linh hoạt, chức nghiệp tấn công cơ động, bỗng chơi thành đứng như cọc gỗ, loại gà ngốc này vào phó bản không có đội trưởng nào nguyện ý gánh.
Vân Xung: "QWQ"
Bùi Diệp nói: "Tu sĩ không chỉ phải kết nối cùng thiên địa, tu luyện linh lực, còn phải tu thân tu tâm, có tu thành chính quả mới có thể kéo dài tuổi thọ. Một bộ thể năng tốt mới có thể giúp đường đi tương lai của con thông thuận hơn, cho nên ta quyết định bắt đầu dạy con từ cơ sở, trước tiên giãn gân cốt một chút đi."
Vỗ vỗ bả vai của thiếu niên, sau đó vỗ tay phát ra tiếng.
"Mấy nhóc sáu đứa một tổ, chớ có biếng nhác."
Những lời này là nói với người vải nhỏ.
Vân Xung Thái tử: "..."
Đột nhiên...
Có dự cảm bất thường.
Nửa phút sau, trong điện truyền ra tiếng kêu thảm thiết như giết lợn, kèm theo chính là tiếng khóc lóc nghẹn ngào.
Giãn gân cốt không phải đơn thuần kéo duỗi, mà là vừa kéo duỗi vừa đem linh lực thông qua huyệt đạo đánh vào kinh mạch, giúp đỡ phát triển kinh mạch, gia tăng tính bền dẻo. Chỗ tốt rõ ràng, nhưng chỗ xấu cũng hết sức rõ ràng -- Vô cùng vô cùng... Vô cùng đau QWQ
Vân Xung bị sáu con người vải nhỏ đè xuống đất giãn gân cốt trực tiếp đến nỗi nước mắt ùn ùn kéo đến.
Kéo kéo một hồi, thế mà cậu còn thăng lên một cấp.
Hệ thống thiên phú của cậu còn gửi thông báo chúc mừng.
【 Ân sư 'Hàm Ngư chân nhân' vì thiếu hiệp tiến hành một lần huấn luyện thể chất cấp SSR, tu vi + 1 vạn 】
【 Chúc mừng đẳng cấp thiếu hiệp tăng lên đến cấp 15 】
【 'Sư đồ đồng lòng, dời núi lấp bể', giá trị sư đồ +10 điểm 】
Linh lực dồi dào thăng cấp mang tới, đau nhức kịch liệt phát triển kinh mạch mang tới và sự thốn kéo duỗi gân cốt mang tới, trộn lẫn rất khó tả.
"Sư đệ à, hay cắn chút đồ vật đi?"
Thiếu niên Thích Thủy nhìn không được nữa, quyết định giúp một tay.
Vân Xung đau đến toàn thân đổ mồ hôi toát hơi nóng, nhưng còn sức lực nói chuyện.
"Khăn, khăn..."
Thế là thiếu niên Thích Thủy giúp cậu lấy khăn tới, gói thành một cục nhét vào trong miệng Vân Xung.
Lần này tốt hơn, Vân Xung có đau cũng không kêu được chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm nặng nề.
Bùi Diệp tới liền thấy cảnh này.
Người không biết Vân Xung đang tu luyện còn tưởng rằng cậu bị bắt cóc.
Lúc này, một con người vải nhỏ giúp Vân Xung giãn gân cốt chạy đến trước gót chân cô, ủy khuất ôm váy cô, chỉ chỉ chân nhỏ.
"Sao vậy?"
Cúi đầu xem xét, hóa ra là thân thể người vải nhỏ rách...
Nói đúng ra là sợi vải vô ý bị móc ra tua rua lộn xộn.
"Không có sao, may viền lại là được."
Chất liệu vải vóc tốt hơn trang giấy, càng thêm linh hoạt nhẹ nhàng, nhưng cũng có phiền phức.
Thế là ba mươi con người vải nhỏ nhàn rỗi xếp thành vòng tròn, giúp nhau khâu vết thương khâu viền cho thân thể.
Tay nghề khéo léo, còn thêu đóa hoa nhỏ.
Vân Xung nằm rạp trên mặt đất nhìn cảnh này xúc động đến nước mắt trào ra.
Ngày đầu tiên sư môn hài hòa _(:з)∠)_
Bùi Diệp nói: "Ta vừa trở về lật đi lật lại, nghĩ kỹ lấy chữ gì cho con rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...