Editor: Đào Tử
_________________________________
Hoa Khinh Khinh thần kinh lại thô cũng cảm giác được bầu không khí gần đây không thích hợp.
Không chỉ như thế, đã sắp nửa tháng cô không thấy chị Bùi Diệp.
Cuối cùng là Cố Thiều nói cho cô.
"Em không có cảm thấy Bùi Diệp đang trốn tránh em sao?"
Hoa Khinh Khinh buồn bực nói: "Chị ấy trốn tránh em làm gì? Rõ ràng -- rõ ràng là không có nhiều thời gian ở chung, chị ấy còn không thể gặp em..."
Cố Thiều thật ra rất buồn bực.
Không chỉ có phiền muộn, anh ta còn cảm thấy đầu hơi mát lạnh.
Hoa Khinh Khinh hỏi tung tích Bùi Diệp không được, liền nghĩ đến biện pháp quanh co, xin bé Đất tinh trong phòng hoa giúp mình nhắn nhủ.
Bé Đất tinh truyền lại lời của cô cho Bùi Diệp.
Hiệu quả rõ rệt, tối hôm đó Hoa Khinh Khinh liền thấy chị Bùi Diệp đã lâu không gặp.
"Chị Bùi Diệp ~~~ mấy ngày nay chị đi đâu vậy?"
"Bận bịu việc mà."
Quỷ mới biết Cố Thánh lấy đâu ra nhiều tình báo đối địch như vậy...
Hoa Khinh Khinh mang thai đã lộ rõ bụng, dù sao mang thai đôi, bụng phải lớn hơn nhiều phụ nữ có thai bình thường cùng tháng. Khi Bùi Diệp nhìn Hoa Khinh Khinh bỗng nhiên bật dậy khỏi ghế mang dép lê từ từ chạy chậm tới, biểu lộ hơi nhăn lại, vô thức tiến lên mấy bước cản cô lại.
Bùi Diệp vỗ vỗ đỉnh đầu cô.
"Đã bao lớn còn nhõng nhẽo."
Quá ỷ lại vào cô không tốt, tách ra cũng là vì để Hoa Khinh Khinh thích ứng, trưởng thành.
Trong khoảng thời gian này cô cũng có bí mật quan sát Hoa Khinh Khinh, xem từ hiện tại, Hoa Khinh Khinh thích ứng không tệ.
Mỗi ngày livestream, làm món ăn, xem phim truyền hình, học một ít nhạc cụ đọc sách, thử hiểu biết toàn diện về thế giới này, nói chuyện phiếm cùng Bảo Bảo trong bụng, nô đùa cùng bé Đất tinh và các bé trong phòng hoa, mỗi ngày đều kín việc phải làm.
Đội ngũ y sĩ gia đình đã kiểm tra cho Hoa Khinh Khinh, kết luận là trạng thái tinh thần và thân thể của cô cũng không tệ.
Trừ cái này, cô và Cố Thiều cũng thường xuyên ở chung, lờ mờ có loại ảo giác vung thức ăn cho chó.
Yêu đương tiến triển không dễ, Bùi Diệp lo lắng mình ra mặt sẽ không nhịn được bóp chết nó tại trạng thái mới nhú.
"Sớm muộn gì chị cũng phải rời khỏi, em phải học cách thích ứng."
Nhìn Hoa Khinh Khinh thoát khỏi bóng ma kiếp trước bắt đầu cuộc sống mới, đại lão già về hưu rất được an ủi.
Bùi Diệp không đề cập tới cái này còn tốt, nhắc đến Hoa Khinh Khinh liền không nhịn được lã chã chực khóc.
"Chị coi em là trẻ con sao?"
Rõ ràng tuổi tác không chênh lệch nhiều với cô, giọng điệu lại như dỗ trẻ.
Hoa Khinh Khinh lên án.
"Tại vì thời gian chung đụng không còn nhiều, mới muốn trân quý thời gian ngắn ngủi ấy hơn."
Cô có lý do hoài nghi chị Bùi Diệp thật ra là muốn không từ mà biệt.
"Em cũng không phải trẻ con, em biết mình phải đối mặt với tương lai như nào."
Ánh mắt Hoa Khinh Khinh kiên định.
Chính như lúc cô không bỏ hai đứa bé, gánh vác trách nhiệm và hậu quả muốn sinh bọn nó ra.
"Em biết... Thiên hạ không bữa tiệc nào không tàn..."
Cô không có yếu ớt như chị Bùi Diệp nghĩ đâu.
Bùi Diệp sửng sốt một chút, chợt bật cười áy náy nói: "Rất xin lỗi, lần này là chị không đúng."
Hoa Khinh Khinh nói: "Không có lần sau."
Bùi Diệp buồn cười gật đầu nói: "Ừm, không có lần sau."
Có lẽ là trải qua tử vong chân chính, Hoa Khinh Khinh càng nhìn thoáng hơn Bùi Diệp nghĩ.
Vui vẻ là một ngày, không vui cũng là một ngày.
Vậy không bằng mỗi ngày đều thật vui vẻ.
Trước khi Thánh Nhật giáng lâm, Bùi Diệp chuẩn bị cho cô không ít phù hộ thân.
Hơn hai mươi quyển _(:з" ∠)_
Thậm chí còn hẹn Cố Thiều nói chuyện một lần.
Nhìn Cố Thiều chững chạc đàng hoàng mang theo một chút khẩn trương trước mặt, Bùi Diệp có loại cảm giác hoảng hốt như nhìn con rể.
Hai người nhìn nhau không nói gì nửa phút.
Cố Thiều ngồi đối diện cô thì càng khẩn trương.
Sau một hồi lâu, Bùi Diệp nói chuyện: "Càng nghĩ cũng không biết nên nói cái gì, vậy thì tùy tiện nói chút đi. Trên đời này chưa từng chuyện gì bắt ai phải đi làm, không phải anh là đàn ông thì nên chăm sóc em ấy hoặc là con của em ấy, chỉ có có nguyện ý hay không nguyện gánh trách nhiệm này -- Anh chăm sóc em ấy, em ấy cũng có thể đáp lại anh một cách bình đẳng. Trong mắt của tôi Khinh Khinh là cô gái tốt, không có 'Sức mạnh' như bao người khác, nhưng tâm tính em ấy kiên cường, ở thế giới tâm linh cũng là dũng sĩ. Tôi mong hai người có thể đi cả một đời, nhưng nếu duyên phận không đủ sâu, không đi đến kết cục, cũng hi vọng hai người có thể êm đẹp thể diện tách ra, em ấy cũng không phải là đóa hoa rời người khác là không cách nào sinh tồn."
Tất cả mọi người là lần đầu làm người, không có người nào nên cưng chiều ai, chăm sóc ai.
Nỗ lực đơn phương không ngang nhau sớm muộn sẽ xảy ra vấn đề.
Bùi Diệp đứng dậy vỗ vỗ vai Cố Thiều, cười khẽ nói.
"Cố mà trân quý em ấy đi, em ấy cũng sẽ bình đẳng trân quý anh."
Cố Thiều đã chuẩn bị tâm lý xấu nhất, lại không nghĩ rằng sẽ nghe được một đoạn văn thế này.
Mãi cho đến khi Bùi Diệp rời đi, anh ta còn cảm giác có chút không chân thật.
Bùi (mẹ) Diệp (vợ) thật tốt.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã đến đêm trước "Thánh Nhật".
Buổi sáng hôm ấy bầu trời bắt đầu chuyển mây đen có chút bất thường, dần dần lộ ra cái bóng một tòa Tháp Đen.
Trên internet tất cả đều là tin tức liên quan đến "Thánh Nhật", "Tháp Đen".
Nhìn lên bầu trời đen kịt gần như muốn đè ép đỉnh đầu, Hoa Khinh Khinh có loại cảm giác thở không nổi, người trên internet đều đang cuồng hoan, các nơi tổ chức lễ hội liên quan đến "Tháp Đen", vì sao cô lại cảm thấy bất an như vậy, như có chuyện gì không tốt sắp phát sinh.
Dự cảm của cô nhanh chóng được nghiệm chứng.
Bầu không khí trong Cố gia càng thêm năng nề, lực lượng vũ trang cũng nhiều gấp mấy lần trước đó.
Nếu cô là Bùi Diệp, sẽ biết những "Người" này có một phần rất lớn là người máy, là người máy chuyên dụng để chiến đấu. Cũng chính vào đêm nay, Cố Thiều nhận lấy một vật cực kỳ quan trọng từ chú hai Cố Thánh.
Lúc Cố Thiều nhận lấy, cả người anh ta đều là run rẩy.
Đây là quyền chỉ huy đội ngũ vũ trang Cố Thánh và thủ lĩnh quân Tự do trù tính chuẩn bị nhiều năm.
Một đại quân người máy không muốn người biết quy mô chừng hai mươi vạn, còn có tất cả nội tình của Cố gia, lại thêm thế lực khác liên tiếp bị chèn ép hủy diệt, nguyên khí đại thương. Chỉ cần Tháp Đen không còn nhúng tay, Cố Thiều gần như đứng ở thế bất bại.
Thậm chí ngay cả sau khi Tháp Đen, nan đề không có tài nguyên cung ứng cũng có biện pháp lâm thời ứng phó.
Chỉ cần chống nổi vài chục năm khó khăn nhất sẽ có thể để thế giới chậm rãi đi vào quỹ đạo.
"Chú, chú hai..."
Mặc dù Cố Thánh nói cho anh ta biết, nhánh đại quân người máy được thiết trí chỉ lệnh quyền hạn tối cao -- năm mươi năm sau sẽ giải thể lâm vào giấc ngủ ngàn thu -- nhưng trong năm mươi năm trước đó, Cố Thiều có thể tiếp quản hết thảy, không chỉ là những lực lượng vũ trang ấy, còn có các hạng mục nghiên cứu tiếp tục nhiều năm. Cố Thánh và thủ lĩnh quân Tự do Quý Chiếu, hai người quy hoạch kế hoạch B, hầu như đã cân nhắc đến từng phương diện...
Tùy tiện để ai tới làm cũng có thể làm tốt.
Cố Thánh nói: "Chú thấy được quyết tâm còn có ý chí kiên định của con."
Mũi Cố Thiều chua xót, chú hai lại sắc mặt như thường, không có chút bộ dáng cảm động.
"Thiều, nói cho chú hai -- Con có thể làm được chứ?"
Cố Thiều lờ mờ cảm thấy chú hai đang bàn giao hậu sự.
"Con có thể!"
Cố Thiều rốt cuộc lộ ra nụ cười.
"Cuối cùng căn dặn con một câu. Nhớ kỹ -- Đừng quên bản tâm, mãi giữ phương hướng."
Y đứng dậy vỗ vỗ bả vai cháu trai, vị trí vừa lúc là Bùi Diệp từng đập.
Anh ta nghe được chú hai nói.
"Tháp Đen sẽ trở thành quá khứ mà các con sẽ là ánh nắng của tương lai."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...